Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 162: Vì báo ân ta cưới ngươi 43 (length: 12316)

Người đọc sách sẽ cảm thấy, con gái ra dạy học là một dạng lộ diện, đi theo dạng thầy giáo này thì cực kỳ mất mặt, tránh còn không kịp, nhưng đối với những hộ nông dân kiếm ăn trong đất mà nói, người phụ trách dạy bọn nhỏ biết chữ là đàn ông hay phụ nữ thì đối với họ không có gì khác biệt.
Nơi này là chỗ mà Phương cử nhân sau khi suy nghĩ kỹ mới lựa chọn, dân phong rất tốt. Nếu là những thôn dân phong không tốt, nhiều chuyện đàm tiếu, thì hắn tuyệt đối sẽ không sắp xếp Phương Thiến đến đó.
Người ở đây cũng không rõ chuyện của Phương Thiến, chỉ biết nàng miễn phí dạy chữ cho trẻ con trong làng. Quan sát một thời gian, liền có người không nhịn được.
Học được mấy chữ, biết chút tính toán, sau này cũng có thể lên trấn tìm việc, không cần cả đời cắm mặt kiếm ăn trong đất, sống nhờ vào sắc mặt ông trời.
Cho dù không được thì biết chữ cũng tốt cho tương lai, hơn nữa lại không mất tiền, để đám con trai sang đó cũng có chỗ yên tĩnh, nhà nào có con gái cũng cho các nàng đi theo.
Lý do rất đơn giản là để con gái biết thêm chữ, sau này cũng có thể gả cho nhà khá giả hơn chút.
Nếu đòi tiền thì có thể những người này không nỡ cho con gái ở nhà đi học, nhưng vì miễn phí, lại theo nguyên tắc có lợi thì không tội gì, đương nhiên sẽ không cản trở.
Theo thời gian, dù mọi người không gọi đó là học phí, nhưng thường cho con mang một ít đồ trong vườn qua cho Phương Thiến. Vốn dĩ Phương Thiến cũng không mong đợi gì, chỉ là tìm việc để làm, không ngờ lại nhận được thứ "học phí" đặc biệt này thì sửng sốt một chút, rồi bật cười.
Văn Nhân Hề cũng tranh thủ đến đây một chuyến, thấy Phương Thiến tinh thần vô cùng tốt, hai mắt sáng ngời, liền càng thêm quý mến nàng.
Nếu là người khác, gặp chuyện như Phương Thiến có lẽ sẽ trách móc bản thân, nhưng Phương Thiến thì không, nàng là người phụ nữ của thời đại này, không giống Văn Nhân Hề đã trải qua nhiều chuyện.
Đây là sự khác biệt lớn nhất.
Tư tưởng của người ta bị ràng buộc bởi thời đại, giống như Lục phu nhân của An Tây thương hội là người cực kỳ hiếm ở thời đại này, có lẽ tương lai sẽ có thêm một cái tên Phương Thiến nữa.
Phương Thiến lúc đầu còn khẩn trương, nhưng sau khi nhìn quen rồi thì thật lòng xem Văn Nhân Hề là bạn, nhưng vì thân phận, nàng không thể nói ra câu này cũng không thể quá mức thân mật.
Văn Nhân Hề cũng cực kỳ bận rộn, trước đây, nàng ở vùng Minh Giang phủ này tuy được mọi người tôn trọng, nhưng đa phần chỉ là khách sáo. Dù là khách sáo thật hay giả, vẫn là khách sáo, nhưng những quan viên kia thì sự khinh thị thâm căn cố đế vẫn luôn tồn tại. Giờ thì khác rồi.
Bích Vân và Tử Vân đi theo sau lưng Văn Nhân Hề cảm nhận rõ nhất, thường nghe lỏm được người khác xì xầm về Văn Nhân Hề, nhưng Văn Nhân Hề đều cười cho qua.
Nàng đã thấy gì mà chưa thấy? Chuyện này chỉ là cái gì.
Làm người bị khinh thường thì cảm thấy tủi thân, còn người khinh thường người khác thì thường rất khó phát hiện vấn đề đó. Nhưng sau khi cưới Phạm Vân An thì mọi chuyện lại trở nên thuận tiện hơn nhiều.
Một thoáng đã một năm trôi qua, Phạm Yên Lặng Cho đã biết đi. Cô bé một tuổi rưỡi gần hai tuổi đang vịn tường đứng, bên cạnh là người cha đang quỳ, người mẹ Văn Nhân Hề thì đang bận rộn bên bàn, một căn phòng yên tĩnh.
Văn Nhân Húc vừa đến đã thấy cảnh này thì giật giật khóe môi, vội dời mắt nhìn sang cô em gái Văn Nhân Hề đang làm việc.
Phạm Yên Lặng Cho và Phạm Vân An nhìn trộm thấy Văn Nhân Húc dời mắt đi, lập tức có chút thất vọng.
Không nhìn cha con nhà kia, Văn Nhân Húc đến ngồi bên cạnh Văn Nhân Hề, hai người bắt đầu bàn chuyện chính sự.
Hắn đoán được vì sao có người báo rằng Văn Nhân Hề tìm hắn có việc cần bàn - là để đến cứu nguy.
Ban đầu thấy cô em gái mình đối xử với Phạm Vân An như thế, Văn Nhân Húc còn sợ hãi tái mét cả mặt mày, sợ một giây sau cả nhà họ sẽ bị chém đầu. Hắn còn nhớ vẻ mặt kỳ lạ của Văn Nhân Hề khi đó.
Sau này, mỗi khi hai cha con bị phạt, người đi theo hầu Phạm Vân An từ nhỏ đều sẽ cho người đi tìm viện binh là hắn, vài lần như vậy thì hắn không đến nữa =-= Vì một tháng thường xuyên có đến hai ba lần như vậy.
Sau khi hắn không đến, có chuyện xảy ra thì sẽ được báo rằng Văn Nhân Hề có chuyện chính sự muốn bàn, mời hắn qua một chuyến.
Không thể không nói, hắn thấy em gái thật là lợi hại, làm cho người hầu của Phạm Vân An không dám nói gì, chỉ biết đi gọi viện binh, càng không dám nói năng miệt thị hoàng thất hay làm điều gì không hợp quy tắc như vậy. Mối quan hệ giữa nhà Văn Nhân và Phạm Vân An vẫn luôn rất vi diệu. Xuất phát từ chuyện Phạm Vân An bắt Văn Nhân Hề giữ gìn thân phận trước kia, nên đối mặt với hắn - một vị vương gia, mọi người không thể nào sinh lòng kính sợ. Đến bây giờ thì càng thêm kính sợ không nổi.
Văn Nhân Húc có lúc không hiểu nổi, sao lại có người như Phạm Vân An, mà sao một người như vậy lại là thân vương?
Tóm lại, Phạm Vân An thực sự phá vỡ nhận thức của hắn về đàn ông, lần đầu tiên hắn biết là thì ra còn có thể như vậy.
Mấy tháng đầu khi hắn tới khá bận, sau này thì tương đối nhàn, mà cứ hễ rảnh rỗi lại xảy ra vấn đề.
Văn Nhân Húc bị gọi tới thì chắc chắn có chuyện, chỉ là không phải chuyện cần đích thân hắn nhúng tay. Với kiểu bị gọi tới như vậy, hắn cũng đã dự cảm được nên sau khi nói chuyện chính sự, hắn mới bắt đầu nói với hai cha con nhà kia.
"Hi nhi, Vương gia và Yên Lặng Cho là thế nào đây? Yên Lặng Cho còn nhỏ, có chuyện gì con phải từ từ nói, mà con bé đứng lâu như vậy, mệt đến con chắc chắn cũng xót con, chi bằng..."
"Ca ca lại biết rồi à? Sao không nói là Vương gia thân phận tôn quý?"
Văn Nhân Húc: "..."
Đột nhiên không dám nói gì nữa.
Khí thế của em gái hai năm nay thật sự càng ngày càng mạnh.
Rõ ràng Văn Nhân Hề sẽ không làm gì Văn Nhân Húc, thậm chí ngay cả lời nói nặng cũng không nói, nhưng vì số lần đến cầu tình cho Phạm Vân An và Phạm Yên Lặng Cho quá nhiều nên bây giờ chỉ cần một ánh mắt của Văn Nhân Hề cũng có thể khiến hắn im miệng.
Tổng cảm thấy mình làm sai chuyện gì đó vậy.
Vương gia cũng thật là, Yên Lặng Cho còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, mà hắn lại cũng không hiểu sao? Chắc chắn là Yên Lặng Cho bị hắn làm hư!
Để Văn Nhân Húc nhiều lần đến cứu viện, biết rõ là chuyện gì mà còn đến đây thì nguyên nhân không phải do Phạm Vân An, mà do cô cháu ngoại Phạm Yên Lặng Cho này.
Cầu phúc cho Phạm Yên Lặng Cho xong mà cậu cũng không được yên thân, Văn Nhân Húc ho khẽ một tiếng đứng dậy cáo từ.
Thật xin lỗi, cậu không làm được, lần sau các con hãy mời cô hoặc bà ngoại đi, cậu ở chỗ mẹ con không có địa vị rồi.
Đợi Văn Nhân Húc rời đi, Văn Nhân Hề mới thu ánh mắt, ho một tiếng. Hai cha con kia đang ngó nghiêng liền ngay lập tức đứng thẳng tư thế, ngoan ngoãn quay mặt vào tường không nhúc nhích.
"Vân công tử."
"Có ạ!"
Phạm Vân An trong lòng giật thót. Bây giờ hắn đã quen, chỉ khi tức giận Văn Nhân Hề mới gọi hắn là Vân công tử, bình thường sẽ gọi là Thập Nhất giống Phạm Vân Định.
"Nói đi."
"Yên Lặng Cho muốn cưỡi ngựa, nhưng nàng còn quá nhỏ, lại vừa mới hết bệnh hôm nọ nên không thể ra ngoài, cho nên, kiếm cái gì đó thay thế."
"Ngươi nói là kiếm thứ gì, là để nàng cưỡi trên người gã sai vặt, cầm roi ngựa con quơ, để gã sai vặt nằm sấp xuống đất cõng nàng bò?" Văn Nhân Hề cười lạnh. Đời này nếu không phải chia xa Phạm Vân An thì có lẽ chỉ có mình Phạm Yên Lặng Cho là con của nàng. Nàng sinh ra đã cao quý, đứng ở đỉnh cao của thời đại. Nhưng Văn Nhân Hề không hy vọng sẽ nuôi ra một đứa con ngỗ ngược càn rỡ.
Đứa trẻ con cưỡi ngựa đối với Văn Nhân Hề không có gì cả, đừng nói hiện tại mà có cho đến nghìn năm sau cũng là bình thường. Nhưng việc Phạm Yên Lặng Cho cầm roi ngựa con tập quất thì không được.
Tuy là nàng không có chút sức lực, gã sai vặt kia cũng không hề hấn gì, thậm chí còn không hề đau đớn, nhưng Văn Nhân Hề để ý chính là ý nghĩa của hành động đó.
Được mọi người cưng chiều lớn lên, con bé cũng phải biết cái gì được làm, cái gì không. Nếu nàng không để ý thì với sức cưng chiều của Phạm Vân An, còn không biết sẽ nuôi ra hạng người gì.
Cha nuông chiều thì con hư!
"Thương nó như vậy, sao ngươi không nằm rạp xuống cho nó đánh đi?"
Phạm Vân An: "..."
Không dám nói lời nào.
Hắn bây giờ không sai biệt lắm đã biết Văn Nhân Hề tức giận vì cái gì rồi.
"... Ta đã nói với Thất ca rồi, sau này, Yên Lặng Cho sẽ kế thừa tước vị của ta, tương lai dù sao cũng là thân vương."
"Hả?"
"Vâng, ta sai rồi."
"Mong là ngươi thật sự biết sai chứ không phải ba ngày hai bữa lại để nàng làm càn, ta đã liên hệ với Hoàng thượng rồi, nếu còn lần nữa thì sẽ có người đón ngươi về một chuyến, Thái Thượng Hoàng cũng nhớ ngươi."
Phạm Vân An: "..."
Về làm gì? Học lại quy củ à?
Liếc mắt cái là Văn Nhân Hề nhìn ra ngay biểu cảm của Phạm Vân An, nàng lập tức dời mắt.
Đồ lề mề!
Nếu không phải vì cái gương mặt này bảo dưỡng cũng không tệ lắm... Haizz!
Haizz, cả Hoàng gia chỉ có mình hắn là kỳ hoa như vậy, sao lại rơi vào tay nàng cơ chứ?
Nàng đột nhiên hiểu rõ vì sao trước kia Phạm Vân Định dễ dàng thả bọn họ đi như vậy, chẳng lẽ là theo kiểu con gái gả đi như bát nước hắt đi, không thể nào quay đầu lại sao?
"Được rồi, bảo nhà bếp chuẩn bị chút đồ ăn, chúng ta đi ăn thôi."
Vừa nghe đến Giải Phóng, Phạm Yên Lặng lập tức reo hò một tiếng.
Phạm Vân An vừa thấy liền biết không xong, không chút nghĩ ngợi liền tóm lấy con gái kẹp vào nách rồi lao ra khỏi thư phòng, không cho Văn Nhân Hề cơ hội mở miệng.
Mặt Văn Nhân Hề tối sầm lại: "..."
Hai cha con này!
Phạm Yên Lặng thông minh thì đúng là rất thông minh, có điều quá thông minh, Văn Nhân Hề vừa muốn hạn chế hành vi của nàng một chút, thì Phạm Vân An lại thường xuyên cản trở.
Tử Vân đứng sau lưng Văn Nhân Hề, nhịn không được mím môi cười cười, rồi rót cho Văn Nhân Hề một chén trà, "Cô nương, ngài bận rộn quá rồi, có Vương gia chơi với quận chúa, nàng cũng sẽ không cô đơn đâu."
Mà còn rất náo nhiệt ấy chứ.
Cô nương nhà mình giờ khí thế càng ngày càng mạnh, nhưng ở trước mặt Vương gia và quận chúa thì lại như bỏ hết lớp vỏ bên ngoài xuống, dù sao Tử Vân cảm thấy chuyện này là chuyện tốt.
"Coi chừng cưng chiều quá sinh ra Hỗn Thế Ma Vương thì chết."
Văn Nhân Hề cũng hiểu ý Tử Vân, đó là lý do tại sao nàng dù hạn chế hành vi của hai cha con kia, nhưng lại không quản quá chặt.
"Có cô nương để mắt tới, sẽ không đâu."
Hai người đang nói chuyện thì Bích Vân bước nhanh tới, vẻ mặt nghiêm trọng, "Cô nương, Tạ Trường Xuân đến tìm."
Văn Nhân Hề ngước mắt lên.
"Tây Bắc hạn hán lớn, không thu hoạch được hạt nào, Tri phủ ở đó giấu giếm tình hình hạn hán, cấu kết với thương nhân lương thực, đem lương thực trong kho bán với giá cao, Tạ Trường Xuân trốn thoát được từ đó, mang theo chứng cứ Tri phủ và thương nhân lương thực cấu kết đến xin giúp đỡ nhưng không có nơi nào tiếp nhận, liền đến tìm ngài."
"Hắn đang ở đâu?"
Trước kia Tạ Trường Xuân bị Văn Nhân Hề sai đi dụ Văn Nhân Húc, sau đó cầm tiền bỏ trốn, đi đâu thì Văn Nhân Hề cũng không biết, không ngờ hắn lại đi Tây Bắc.
"Nô tỳ đã cho đại phu khám cho hắn, cũng đã báo cho Vương gia bên kia rồi ạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận