Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 165: Vì báo ân ta cưới ngươi 46 (length: 12595)

Trước đây, Thẩm Mộc ở kinh thành bị tước đoạt công danh, bãi quan, hắn cũng không trở về phủ Minh Giang.
Mãi cho đến khi Tây Bắc đại hạn, Văn Nhân Hề bọn họ đi kinh thành, Thẩm Mộc mới rốt cuộc trở về, dường như không còn cách nào sinh sống ở kinh thành được nữa.
Sau khi Phương Thiến trở về phủ Minh Giang, con dâu Tần gia, em gái Thẩm Mộc là Thẩm Sương đã từng tới cửa, đối Phương Thiến làm một đại lễ, rồi dâng lên lễ xin lỗi.
Về vấn đề thân thể của Thẩm Mộc, Thẩm Sương thực sự không biết gì cả, mấy năm nay nàng thấy Thẩm Mộc và Phương Thiến lo lắng chuyện con cái, đã từng còn khuyên Phương Thiến.
Nhưng mặc kệ nàng có biết hay không, chuyện này đều là Thẩm gia có lỗi với Phương Thiến.
Thẩm Sương rất thích chị dâu Phương Thiến, lúc trước khi chưa xuất giá đã rất hợp với Phương Thiến, hơn nữa Phương Thiến còn là con gái ân sư của Thẩm Mộc, vì Phương cử nhân đã chiếu cố Thẩm Mộc, Thẩm Sương rất cảm kích.
Nhưng nàng vạn vạn không ngờ tới, giữa vợ chồng tốt đẹp của anh trai và chị dâu mà lại xảy ra chuyện như vậy, càng không ngờ tới anh trai nàng lại có thể làm ra chuyện như vậy.
Chị dâu là người hắn vất vả cầu về, kết quả hắn lại đối xử với nàng như thế?
Dựa theo tính tình chị dâu, nếu hắn nói cho chị dâu mình không thể sinh, chị dâu nhất định sẽ đau lòng, căn bản sẽ không ghét bỏ, Thẩm Sương là nữ nhi, hiểu rõ nhất nữ nhi muốn gì.
Thậm chí, chị dâu có lẽ vì yêu thương anh nàng, chủ động gánh lấy tiếng không thể sinh con, căn bản không cần anh nàng tính toán nhiều như vậy.
Thẩm Sương không biết nếu Thẩm Mộc không làm như vậy thì cuối cùng sẽ ra sao, tóm lại Thẩm gia họ đúng là nợ Phương Thiến, nàng chỉ là thay tổ tông Thẩm gia xin lỗi thôi, chứ không phải thay Thẩm Mộc xin lỗi.
Thẩm Mộc muốn nói xin lỗi thì hắn cần phải tự mình làm, không phải để cho nàng, người làm em gái thay.
Hơn nữa, vì chuyện này, bây giờ Thẩm Sương cũng có ngăn cách với Thẩm Mộc, chỉ từ chuyện này cũng thấy rõ được, anh trai nàng không tốt như nàng nghĩ, giả dối lại ích kỷ.
Không, Thẩm Sương lẽ ra phải từ mấy năm trước đã hiểu Thẩm Mộc không tốt như nàng nghĩ rồi, dù sao chuyện của nhà Văn Nhân trước đó, Thẩm Sương biết cả.
Phương Thiến ngược lại không ghi hận Thẩm Sương, nàng biết chuyện này không liên quan tới Thẩm Sương, nhưng dù vậy, nàng và Thẩm Sương cũng không thể thân thiết như trước được nữa.
Lần này Phương Thiến tới tìm Văn Nhân Hề, là vì Thẩm Mộc trở về đã mở một lớp tư thục.
—— ngay cạnh thôn của nàng.
A.
Đây là ý gì, Thẩm Mộc đang tính toán cái gì, chỉ cần không mù đều nhìn ra được.
"Ngươi muốn đuổi hắn đi sao?"
"Tại sao phải đuổi hắn đi?" Phương Thiến mỉm cười, trong mắt một mảnh ôn nhu, chỉ là sự ôn nhu kia lại không dành cho Thẩm Mộc, mà là dành cho những học sinh kia.
"Thẩm Mộc đã muốn cùng dân nữ ganh đua, dân nữ đương nhiên sẽ không sợ hắn, dân nữ lại càng muốn để hắn xem, nữ nhi không kém hắn, mà hơn nữa, bây giờ nhà nông biết chữ rất ít, hắn đã muốn làm, đối với những hài tử kia cũng là chuyện tốt, nhận biết vài chữ, tương lai cũng có thể có tiền đồ tốt, đối với chúng đều là chỗ tốt."
Phương Thiến cũng sẽ không vì thế mà muốn Văn Nhân Hề đuổi Thẩm Mộc đi.
Nàng chỉ cảm thấy Thẩm Mộc thực sự là ngốc nghếch, đoán chừng là bị nàng ly hôn, còn bị nàng viết hưu thư, cú sốc này đối với hắn có lẽ hơi lớn.
Chinh phục.
Đừng nói Thẩm Mộc dạy chưa chắc đã bằng nàng, cho dù hơn nàng thì sao? Có thể chứng minh được gì đâu? Chứng minh được là hắn có thể chinh phục được nàng?
Hừ.
"Vậy Thiến Nương phải cố lên, nếu Thẩm Mộc phát hiện, học trò của mình không bằng học trò của ngươi học giỏi, vậy mới đặc sắc." Nghe Phương Thiến oán thán, Văn Nhân Hề nhịn cười không được, "Ngươi nghĩ vậy thì tốt nhất rồi."
"Người cần lo lắng không phải dân nữ, mà là Thẩm Mộc, dân nữ không làm gì sai, đương nhiên không sợ lời người." Trải qua những chuyện này, Phương Thiến vô cùng có thể nghĩ thoáng, "Dân nữ nhắc tới Thẩm Mộc, chỉ là lo lắng hắn sẽ làm phiền ngài, đó là một tiểu nhân thật sự."
"Chuyện đó ngươi không cần lo, vốn cũng không phải chuyện gì lớn."
Phương Thiến vẫn có chút lo lắng, nàng không cảm thấy Văn Nhân Hề sẽ để tâm tới chuyện này, nhưng thân phận Văn Nhân Hề bây giờ không tầm thường, ngược lại dễ bị nắm thóp, mà nếu để Vương gia biết nhà Văn Nhân từng muốn chiêu Thẩm Mộc làm rể, Thẩm Mộc tất nhiên không có kết quả tốt, nhưng Văn Nhân Hề cũng dễ dàng bị vạ lây.
"Yên tâm." Biết Phương Thiến lo lắng điều gì, Văn Nhân Hề vỗ vỗ tay nàng trấn an.
Cũng không thể trách Phương Thiến, nàng mới trải qua chuyện của Thẩm Mộc không bao lâu, bây giờ đối với tất cả nam nhân đều hết sức đề phòng, hơn nữa Hoàng gia cũng không có khả năng nói ra chuyện Phạm Vân An đã từng làm bậy, ngược lại giấu giếm rất kỹ, Phương Thiến đương nhiên không thể biết được.
Sau khi Phương Thiến rời đi, Văn Nhân Hề cũng không để chuyện nàng nói ở trong lòng, đừng nói Thẩm Mộc tìm đến nàng gây phiền phức là không có tác dụng, cho dù có dùng, trước đây nàng có thể thu thập Thẩm Mộc, bây giờ đương nhiên có thể.
Nàng cũng đâu phải vì thân phận Vương phi mới thu thập được hắn.
Hơn nữa, nàng cảm thấy, so với bản thân, Phương Thiến, người vợ cũ của Thẩm Mộc mới dễ dàng bị hắn nhắm tới hơn.
Đàn ông có khiếm khuyết về thân thể như Thẩm Mộc luôn cực kỳ nhạy cảm, bây giờ nhiều người biết hắn có vấn đề về thân thể, tính tình chắc sớm đã méo mó rồi, nhất định sẽ quyết đấu với Phương Thiến.
Trước đây Văn Nhân Hề chẳng qua là phát hiện ra hắn không coi trọng mình, nên từ hôn mà thôi, còn Phương Thiến thì trực tiếp ly hôn với hắn, đồng thời trả cho một phong hưu thư.
Tuy lý do bọn họ ly hôn thực ra không phải do Thẩm Mộc có vấn đề về thân thể, mà là do Thẩm Mộc lợi dụng Phương Thiến, có lẽ Thẩm Mộc sẽ không nghĩ như vậy.
"Còn đang nghĩ chuyện của Thẩm Mộc sao?"
Phạm Vân An ôm Phạm Yên Lặng trong ngực, tiến đến liền hỏi, "Nếu ngươi không muốn nhìn thấy hắn, vậy thì để hắn rời khỏi phủ Minh Giang."
Cũng không phải chuyện khó gì.
Phạm Vân An thật sự không xem Thẩm Mộc ra gì, thậm chí việc Thẩm Mộc có được kết cục hôm nay cũng có một phần lớn công của hắn, muốn đuổi một người như vậy ra khỏi phủ Minh Giang, đơn giản vô cùng.
"Nghĩ đến hắn làm gì, ta đang nghĩ đến chuyện làm ăn. Năm nay thu hoạch ở phía bắc rõ ràng không tốt, Tây Bắc đại hạn, thảo nguyên phía bắc cũng vậy, đến mùa đông có thể sẽ có biến động, cho nên ta muốn chuẩn bị chút chuyện."
Thương nhân, những chuyện này phần lớn không liên quan tới họ, có chiến tranh thì họ không đi đến chỗ đó làm ăn nữa, chờ khi chiến tranh lắng lại rồi tính, nhưng Văn Nhân Hề không muốn như vậy.
Đương nhiên, nàng không phải muốn phát tài nhờ chiến tranh, thừa cơ đầu cơ trục lợi gì, đầu óc nàng vẫn có.
Cũng giống như nàng tuy làm ăn trên thảo nguyên, nhưng tuyệt đối sẽ không vì kiếm tiền mà xem nhẹ lợi ích quốc gia, lúc tối quan trọng hi sinh chút chuyện buôn bán của mình cũng không sao.
Cho nên, nhận thấy mùa đông năm nay phía bắc sẽ có động tĩnh, nàng lập tức chuẩn bị.
Còn Thẩm Mộc?
Đáng để nàng phí đầu óc sao?
"Thập Nhất, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta vẫn còn vướng bận chuyện của Thẩm Mộc sao?" Híp mắt, Văn Nhân Hề không nhịn được dò xét Phạm Vân An, "Ta không động thủ, chỉ là ngại bẩn mà thôi."
"Hắn là một kẻ mà chỉ cần đụng vào chuyện có liên quan đến hắn thôi cũng đã thấy tay bẩn rồi."
Phạm Vân An tên này trong một vài khía cạnh thật sự là rất cẩn thận, nhưng Văn Nhân Hề lại xem đó là sự thú vị.
Đời này nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nàng sẽ không chia tay với Phạm Vân An, chỉ cần Phạm Vân An không làm những chuyện chạm đến giới hạn cuối cùng, Văn Nhân Hề cảm thấy chút tính xấu này còn có thể chịu đựng được.
... Điều quan trọng nhất, sống cùng Phạm Vân An xác thực rất vui vẻ.
Xem như hiếm có người lúc này vừa thông minh lại vừa chịu làm người.
Có một số người, không phải không thấy những điều đó, chỉ là vì đã được lợi ích rồi, nên không thấy thôi, đó cũng là nguyên nhân khiến Văn Nhân Hề đánh giá cao Phạm Vân An.
Bằng không, lẽ nào thật sự là vì trên đường đi Thục quá nhàm chán, cho nên lừa người ta lên giường sao? Nàng không có đến mức không kén chọn như vậy.
Phạm Vân An nghe xong lời này, trên mặt lập tức nở nụ cười, "Ta đã nói rồi, tiểu đương gia người chắc chắn không thể nhớ Thẩm Mộc, nếu có nhớ hắn thì cũng là nhớ những chuyện buồn nôn mà hắn đã làm."
Liếc nhìn Phạm Vân An một cái, Văn Nhân Hề bắt đầu cùng hắn bàn chuyện chính.
Nếu nói về hiểu biết về thảo nguyên, e rằng ngay cả những võ tướng từng giao chiến với thảo nguyên trong triều cũng không nhiều bằng Văn Nhân Hề, dù sao nàng gần như năm nào cũng đi thảo nguyên, hơn nữa quan hệ với các tầng lớp cao của bộ lạc cũng rất tốt.
Nói tới chuyện chính sự, thái độ Phạm Vân An cũng nghiêm túc hẳn, khác hẳn vẻ vừa nãy, trong lòng hắn bé Phạm Yên Lặng hình như đã quen với thuật trở mặt của cha mình rồi, chơi đùa không chút nào sợ hãi, vẫn một tay nắm chặt quần áo hắn, một tay gắp đồ ăn trên bàn, tò mò nghe cha mẹ thương thảo chính sự.
Văn Nhân Hề vừa kể, Phạm Vân An mới biết sự tình còn có thể liên lụy đến thảo nguyên bên kia, mấy năm nay quan hệ giữa thảo nguyên và Trung Nguyên tương đối hòa hoãn, nhưng Phạm Vân An không ngây thơ đến mức nghĩ rằng hai bên thực sự hữu hảo.
Bây giờ Tây Bắc đại hạn, theo tin tức do người của Văn Nhân Hề bên thảo nguyên gửi về, thảo nguyên cũng đang đại hạn.
Thảo nguyên khô hạn, cỏ nuôi gia súc chết, dê bò sẽ chết đói vô số, đợi đến mùa đông, thảo nguyên chắc chắn sẽ không còn nhiều đồ ăn, đến lúc đó vì sinh tồn, xuôi nam cướp bóc là biện pháp tốt nhất.
Biên quan bên kia cần phải nâng cao cảnh giác.
Hơn nữa, chưa chắc đã phải đợi đến mùa đông mới xuôi nam.
Người du mục trên thảo nguyên cũng không phải kẻ ngốc, không cần chờ đến mùa đông cũng biết năm nay khốn khổ, sớm xuôi nam cũng không phải không thể, về chuyện này, nhân thủ Văn Nhân Hề lưu lại có tìm được thông tin hay không, còn chưa chắc chắn.
"Ta sẽ nhanh chóng liên hệ Thất ca, để hắn sớm chuẩn bị sẵn sàng, không biết bên hắn có người nào nhắc đến chuyện này chưa, nếu hắn đã biết thì coi như ta vẽ rắn thêm chân, nếu chưa ai để ý thì phải mau chóng báo cho tướng sĩ biên quan chuẩn bị sẵn sàng."
Chuyện này nên sớm không nên chậm trễ, tính tình Phạm Vân An cũng có chút nóng nảy, nói chuyện với Văn Nhân Hề xong liền nhanh chóng viết thư cho Phạm Vân Định.
Thư của hắn sẽ được chuyển đến kinh thành với tốc độ nhanh nhất, cơ bản không mất mấy ngày, tin rằng ca ca hắn sẽ nhận được.
Phạm Vân An lại mong rằng Phạm Vân Định đã đoán ra chuyện này, hoặc là các đại thần khác trong triều có thể đoán ra chút gì đó, bằng không thì lộ ra quá thiếu phòng bị.
Lúc này, ở ngoài cửa sân, hai nhóm người bất ngờ gặp nhau.
Tạ Trường Xuân dẫn theo cháu trai nuôi đến cảm tạ Văn Nhân Hề đã cứu mạng, hắn sắp sửa mang theo cháu trai rời đi nên đến từ biệt.
Còn một nhóm người khác... là Văn Nhân Húc đã lâu không gặp muội muội, đặc biệt đến thăm nàng, tiện thể hỏi nàng về tình hình hơn nửa năm nay.
Thấy người quen, Văn Nhân Húc ngạc nhiên một chút, rồi mở miệng.
"Tạ tiền bối?"
Tạ Trường Xuân hiện tại là một ông lão bình thường nuôi cháu trai: "..."
Trời ơi!
Sao lại đụng phải Văn Nhân Húc ở đây!
Hắn nhớ rõ mình trong mắt Văn Nhân Húc là một cao nhân võ công cao cường, nhưng lúc này khí chất trên người hắn lại khác hoàn toàn với vẻ tiên phong đạo cốt trước kia!
Nghĩ đến nếu mình bị lộ thân phận sẽ gây phiền phức cho Văn Nhân Hề...
Bạn cần đăng nhập để bình luận