Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 146: Vì báo ân ta cưới ngươi 26 (length: 12211)

Không tốt sao?
Văn Nhân Hề cũng không cảm thấy không tốt.
Nàng lần đầu nuôi Phạm Vân An là vì lúc đó tình huống đặc biệt, lần này Phạm Vân An tự mình chạy về, thuần túy là bị hắn dẻo miệng nói xằng bậy làm mềm lòng, dù sao nuôi thêm người cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền, mà còn thật có ý, lúc này mới lại giữ người ở lại.
Rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi.
Chỉ là không ngờ người nhà sẽ nhanh tìm tới như vậy.
Văn Nhân lão gia và Văn Nhân phu nhân cũng hiểu ra ý tứ trong biểu lộ của Văn Nhân Hề, liền lập tức mặt mày ủ dột quay đầu thở dài.
"Khuê nữ, ta không thể làm vậy." Ngẩng đầu nhìn Phạm Vân An có chút đáng thương đứng ở cửa, Văn Nhân phu nhân thật sự cảm thấy có chút áy náy, "Con gặp nam nhân nào thuận mắt muốn mang về, cha mẹ đều không có ý kiến, nhưng chúng ta không thể làm cái kiểu người bội tình bạc nghĩa, đứng núi này trông núi nọ."
Thật sự là... Không biết phải nói thế nào, mấy năm này Văn Nhân Hề khá là bận rộn, thời gian ở nhà cũng rất ít, Văn Nhân phu nhân thì cơ bản mặc kệ chuyện nhà, nhưng nàng thật không ngờ Văn Nhân Hề lại trưởng thành thành tính cách như bây giờ.
Nuôi không dạy là lỗi của cha, nhưng vấn đề giáo dưỡng con gái cơ bản đều do người mẹ đảm nhiệm, nên nói theo cách đó thì chuyện này vẫn là trách nhiệm của nàng.
Càng cảm thấy có lỗi với vị Vân công tử này.
Trước đây Văn Nhân phu nhân từng muốn tìm cho con gái mình một người đàn ông có bản lĩnh, nhưng giờ thì khác, bây giờ bà cảm thấy người đàn ông quá tài giỏi lại khiến con gái bà không có được tự tại như hiện tại.
Cho nên bà thật sự thấy Phạm Vân An rất tốt.
Có một số người đàn ông, bản thân không có bản lĩnh, lại còn không thể thấy phụ nữ có tài, Văn Nhân phu nhân tuyệt đối không đồng ý loại này.
Phạm Vân An ngước mắt nhìn Văn Nhân Hề một chút, sau đó lại rất nhanh cúi đầu, không nói gì.
—— ỉu xìu.
Hắn còn ở đây, tiểu đương gia đã bắt đầu cân nhắc nuôi những 'trai bao' khác sao?
Chuyện này quá đáng rồi đấy!
Mặc dù hắn chạy đến đây cũng vì bị Thất ca làm cho không muốn cố gắng, bản thân đối với tiểu đương gia cũng không có ý nghĩ gì khác, cảm thấy ở đây nằm ăn chờ chết dễ chịu dễ dàng hơn làm vương gia, nhưng mà cho dù là vậy, tiểu đương gia như vậy cũng rất quá đáng a.
Tội nghiệp.jpg... Ít ra cũng đợi hắn đi rồi mới nói chứ!
Văn Nhân lão gia trầm mặc một chút, thả ly trà sứ thanh hoa trong tay xuống, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp trung hòa, "Cha và mẹ con trước đó cũng đã hỏi về thân thế của Vân công tử, giờ con đã mang người về rồi, chắc chắn không thể tiếp tục như thế."
Văn Nhân Hề nhìn Văn Nhân lão gia trầm ngâm, chờ ông nói tiếp, Phạm Vân An nghe lời này của Văn Nhân lão gia thì cảm kích nhìn lại—— lúc đầu nghĩ đến ở đây ngồi ăn chờ chết làm trai bao là tốt rồi, nhưng bây giờ yêu cầu của hắn cao hơn.
Luôn cảm thấy ngày mai sẽ bị đuổi ra khỏi cửa mất...
Âm thầm liếc xéo Văn Nhân Hề một cái.
Vẫn là vợ chồng Văn Nhân lão gia phúc hậu, tiểu đương gia thật sự là quá không tử tế, cho dù hắn không có ý định khác, cũng không thể như vậy chứ!
"Nhà ta không thiếu bạc, nếu con cùng Vân công tử vừa mắt nhau, không bằng cứ nuôi dưỡng như vậy, sau này thích người khác cũng không cần đuổi ra cửa, cho hắn một chỗ ở, không lo ăn uống, có người hầu hạ, cũng không uổng công theo con một đoạn thời gian, nuôi người cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền."
Văn Nhân Hề: "..."
Cha, đây là, không cho Phạm Vân An làm 'trai bao', để hắn làm tiểu thiếp sao?
Chẳng phải đây là một bộ nuôi tiểu thiếp của đàn ông sao? Mang về, sau này chán thì ném ra sân nuôi dưỡng, dù sao cũng sẽ không chán liền đuổi đi, tiện thể còn an bài luôn cho những người đàn ông khác mà nàng có thể sẽ mang về sau này?
Sao lại lợi hại thế này chứ?
Nàng là cái loại người nhàm chán như vậy sao?
Nàng không phải mà!
Văn Nhân Hề cảm thấy, Phạm Vân An chạy tới đây lâu như vậy rồi, chắc chắn Phạm Vân Định ở kinh thành đã tìm được hắn, không biết Phạm Vân Định biết thân phận của Phạm Vân An bây giờ sẽ có tức giận mà sinh ra bệnh tật gì không.
Dù sao trước đó nàng đã gặp Phạm Vân Định vài lần, biết người này tính tình thế nào, là một người trọng quy củ, nên mới càng không thể chịu đựng được những hành vi khác người rõ ràng không phù hợp với thân phận của Phạm Vân An.
Có một người em trai như Phạm Vân An, thật sự là nghiệp chướng.
Lần đầu coi như xong, dù sao tình huống khẩn cấp, mọi thứ đều là vì chính sự, nhưng lần này... Lại còn bịa đặt thêm lắm điều nữa.
Nàng thật sự có chút hiếu kì, không biết Phạm Vân An đã nói những gì với Văn Nhân lão gia và Văn Nhân phu nhân.
Nghĩ nghĩ, Văn Nhân Hề cuối cùng từ bỏ—— được rồi, dù sao đây là chuyện mà tân đế quan tâm, nàng cái gì cũng không biết.
Phạm Vân An còn chưa kịp phản ứng, nghe thấy lời này liên tục gật đầu.
Đúng vậy, hắn đã muốn làm trai bao rồi, mà làm theo đường sáng so với giấu ở biệt viện thì vẫn khác, chí ít cũng có danh phận!
Còn việc thích những người khác?
Ha! Mắt của tiểu đương gia không mù đâu, có hắn ở đây, sao lại thích những người khác chứ, nên thân phận này của hắn vẫn rất vững chắc.
Văn Nhân phu nhân nghĩ đến tình huống nhà mình, cũng gật đầu theo.
Dù sao nhà bọn họ chỉ là thương hộ, cũng không có nhiều thân thích, sẽ không vì chuyện con gái làm không phù hợp với lẽ thường, có vẻ khác người mà liên lụy đến các cô nương khác.
Mấy người đọc sách vốn không coi trọng người như nhà họ, bọn họ cũng không có nhiều quy củ như vậy, tự mình thoải mái là quan trọng nhất, dù sao Văn Nhân phu nhân hiện tại đã nghĩ thông rồi.
Từ sau khi bà đến biệt viện gặp Phạm Vân An, mấy ngày đêm, bà đã thành công thuyết phục bản thân mình.
Đổi giới tính một chút, con gái bà làm cũng chỉ là những việc mà nhiều người đàn ông sẽ làm thôi mà, vậy thì có sao đâu?
Mặc dù hậu viện của Văn Nhân lão gia rất đơn giản, nhưng Văn Nhân phu nhân không phải kiểu người ngốc nghếch, bà quá rõ hậu trạch thực tế như thế nào, cũng chỉ toàn là những chuyện kia thôi.
Nếu đã vậy, nuôi thêm mấy người đàn ông, cũng giống với việc những người đàn ông đó nuôi mấy cô tiểu thiếp, chẳng có gì khác biệt.
Cách này được đấy chứ.
Văn Nhân Hề trầm mặc nhìn Văn Nhân lão gia và Văn Nhân phu nhân, cuối cùng lại nhìn Phạm Vân An hoàn toàn không để ý đến mấu chốt của vấn đề mà còn lén lút lườm nàng, khóe miệng giật giật rồi gật đầu.
"Được thôi, cha, mẹ, con biết rồi, yên tâm đi, sẽ không đuổi ra, đã nuôi thì cứ nuôi đi."
Dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, mọi người vui là được.
Nàng không hiểu nổi.
Cứ có cảm giác mình là người bình thường duy nhất.
Thật là không dễ dàng.
Thành công đường hoàng ở lại, Phạm Vân An cảm thấy đãi ngộ của mình như được nâng cao lên một chút, ít nhất thái độ của những người hầu hạ trong viện đối với hắn đã tốt hơn rất nhiều, không giống như trước kia.
"Nghiễn Nhi, lúc trước những người khác đối với ta có thể không ân cần như bây giờ."
Nghiễn Nhi nhìn Phạm Vân An một cái, cuối cùng vẫn nói ra đáp án.
"Bởi vì, trước đó ngài không có danh phận, lại còn là người cô nương giấu trong biệt viện, hơn nữa..." Nghiễn Nhi nói tới đây, trong ánh mắt không kìm được lộ ra vẻ ngưỡng mộ, "Hơn nữa, đây là cô nương đó!"
"Cái gì?" Phạm Vân An tay cầm thoại bản, bên cạnh trên bàn trà còn bày biện bánh ngọt do hậu trù làm, mắt hắn dán chặt vào thoại bản, không nghe rõ Nghiễn Nhi nói, ngẩng đầu lên nghi hoặc.
"Công tử, đây chính là cô nương đó, rất nhiều người đang ghen tị với ngài đấy."
Nghiễn Nhi cũng ghen tị, đây là cô nương đó, dù cho, dù cho giống như công tử thôi, thì nhiều người cũng vui vẻ rồi!
Nữ tử như vậy, ai mà không ngưỡng mộ? Nghe nói bên ngoài cũng có rất nhiều nam nhi ngưỡng mộ cô nương nhà bọn họ đó!
Nếu như là hai năm trước, có người nói với Phạm Vân An như vậy, Phạm Vân An chắc chắn sẽ thờ ơ, đồng thời cảm thấy đối phương thực sự không có chí khí, vậy mà lại muốn làm 'mặt tiền' cho nữ tử, nhưng hiện tại thì khác.
Hắn có chút đắc ý nhướng mày lên, cơ hội mà những người này không nắm được thì hắn lại nắm được, mà còn trực tiếp vượt lên trên đám đông, trở thành người đàn ông được tiểu đương gia nuôi trong hậu viện!
"Tiểu đương gia nhà có tiền như vậy lại còn có bản lĩnh, người đàn ông đứng sau ủng hộ nàng thì thế nào chứ?"
Đương nhiên, lúc này hắn còn chưa xứng nói mình là người đàn ông đứng sau ủng hộ tiểu đương gia, dù sao hắn chỉ là một 'trai bao' thôi.
Nghiễn Nhi nhìn vẻ đắc ý của chủ tử nhà mình, bỗng dưng cảm thấy hơi ngứa tay, rất muốn 'mặt đối mặt' với Phạm Vân An, cũng may hắn còn nhớ rõ thân phận của mình, nên không thật sự biến nó thành hành động.
"Có lẽ công tử à, ngoại trừ đám người hầu trong viện này, còn có cả đám người hầu của nhà cũ nữa đó."
Trước đây mọi người không ai nghĩ đến chuyện này, dù sao cho dù cô nương làm chuyện có hơi khác người với người ngoài, nhưng cũng không ai nghĩ đến, gan của cô nương lại còn có thể lớn hơn một chút nữa.
Nói đúng hơn là do đã quá quen với thân phận con gái của Văn Nhân Hề, nên căn bản không ai nghĩ đến chuyện này.
Cho nên, sau khi sự tồn tại của Phạm Vân An trở thành một lẽ thường, tất cả mọi người đều mang theo một cảm giác kiểu "Lại còn có thể như vậy, sao mình không nghĩ ra nhỉ", rồi bừng tỉnh đại ngộ, sau đó, càng thêm ghen tị với Phạm Vân An là người đầu tiên.
Đương nhiên, những người đã gặp Phạm Vân An đều hiểu rõ, mình và Phạm Vân An không cách nào so sánh được, Phạm Vân An làm được, còn họ thì không —— biết đâu cô nương nhà mình chán ăn Vân công tử kiểu này rồi, muốn thử ăn chút 'cháo loãng' khác thì sao?
Tâm lý 'được voi đòi tiên' kinh điển.
"Hoàng gia thiếu đông gia một mực yêu thích cô nương, chỉ có điều mấy lần muốn tới cửa cầu hôn đều bị cô nương từ chối thôi." Nghiễn Nhi tất nhiên biết chuyện này, lúc này không kìm được mang ra kể, "Lần này về, Bích Vân tỷ tỷ còn nói, có một vương tử ở thảo nguyên, muốn cưới cô nương, để cô nương làm vương phi đó!"
Phạm Vân An: "..."
So sánh như vậy, Phạm Vân An đột nhiên cảm thấy mình như không có phần thắng nào.
Dù sao thân phận của hắn bây giờ chẳng có gì cả.
"Không sao, công tử ta dáng dấp tốt, các ngươi cô nương liền thích ta kiểu này, bằng không thì thiếu đông gia nhà họ Vương sao mấy lần cầu hôn đều không thành công? Chắc chắn là không vừa mắt a!"
Lúc này, đầu óc Phạm Vân An lóe lên tia sáng.
"Về phần cái tên vương tử Thảo Nguyên kia, tiểu đương gia cũng sẽ không gả cho người ngoại tộc đi, huống chi, nàng không cần làm cái gì Vương phi, nàng chính mình là vương, cần gì vì cái gọi là thân phận Vương phi, mà trở thành kẻ phụ thuộc của người khác?"
"Ta thì không giống vậy, ta cùng bọn hắn khác biệt, ta yếu a! Chính là vì ta yếu, cho nên ta mới không thể hạn chế nàng phát triển, ngược lại có thể để cho tiểu đương gia an tâm làm việc của mình, chỉ có ta mới có thể như vậy đứng sau ủng hộ nàng."
"Ngưỡng mộ ngưỡng mộ, có yêu có tôn trọng, yêu gọi ngưỡng mộ, chứ không phải sủng ái."
Chỉ là không ngờ tới, năm nay ngay ở trước mặt thủ đô lại phải cạnh tranh chức vị sao?
"Ta cái gì cũng không có, một nghèo hai trắng, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến tiểu đương gia, cũng sẽ không rước lấy phiền phức cho nàng, cho nên, còn ai so với ta thích hợp với tiểu đương gia hơn sao?"
Nghiễn Nhi: "..."
Trước giờ không nghĩ tới, có một ngày nghèo, yếu, sẽ trở thành ưu thế.
Mà lúc này, Văn Nhân Hề vừa vặn đi ngang qua giữa sân giàn nho, nghe được câu nói này, cuối cùng nhịn không được nhìn Phạm Vân An với ánh mắt đầy ý vị.
Cái gì cũng không có?
Một nghèo hai trắng?
Phạm Vân An ngươi nghĩ lại xem, ngươi ở tận kinh thành, khả năng đang giơ chân cho anh ruột, ngươi ở ngay trước mặt hắn nói thử xem?
Ở đây lâu ngày, thật coi mình là nhóc đáng thương bị gia chủ ca ca đuổi ra khỏi nhà rồi à?
Chà chà!
Đầu óc không dùng, lâu dần là sẽ bị phế đấy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận