Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 260: Đau đớn văn học pháo hôi 25 (1) (length: 8669)

Giám khảo ôm bài thi đi vào trường thi, nhìn đến Văn Nhân Hề đang ngồi phía dưới, trên mặt lộ ra vẻ khó nói hết trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn là việc thi cử quan trọng, nên không nói gì thêm.
Hơn nữa... Văn Nhân Hề tham gia một vài hạng mục giữ bí mật.
Những người khác không biết Văn Nhân Hề đang làm cái gì, làm những việc nào, nhưng vị giám khảo này lại rõ.
Đạo sư của hắn có quan hệ không tệ với hồ già, ít nhiều gì cũng biết Văn Nhân Hề rốt cuộc có những thành tựu nào.
Lại nghĩ đến trận động đất ở Văn thị không lâu trước đây, hắn càng không có ý kiến gì.
Hắn cũng không phải là người Văn thị, nhưng là người tỉnh Xuyên, quê ở sát vách Văn thị, lúc trước Văn thị động đất, làm hắn sợ đến vội vàng gọi điện thoại liên lạc về nhà, nhà hắn thì không sập, nhưng cây cối bên cạnh đổ, đập vào nhà, làm nóc nhà bị thủng một lỗ, nếu không phải cha mẹ hắn đội mũ bảo hiểm, có lẽ đã bị gạch ngói trên nóc rơi xuống làm bị thương rồi.
Chỉ vì điều này thôi, hắn đã vô cùng cảm kích Văn Nhân Hề.
Giám khảo biết, số người chết và bị thương ở trận động đất gần như cùng thời điểm ở đảo quốc nhiều đến mức nào, hơn nữa bây giờ rất nhiều quốc gia đều đang liên hệ với Hoa Quốc, muốn mua thiết bị báo trước động đất, và cả... mũ bảo hiểm.
Mũ bảo hiểm quá quan trọng.
Trước đây tuy cũng biết thứ này rất lợi hại, trên mạng cũng đã phổ cập kiến thức và cho thấy công dụng, nhưng không có trận động đất lần này làm cảm nhận sâu sắc như vậy.
Gặp tai họa lớn, thứ này thật sự quá quan trọng.
Văn Nhân Hề nhìn vào mắt thầy giáo, nở nụ cười với hắn.
Hiếm khi có chút chột dạ.
Nếu không phải 666 nhắc nhở kịp thời, nàng thật sự đã quên mất kỳ thi cuối kỳ, đến lúc đó nhất định sẽ bị thiếu thi.
Bị rớt môn thì không tốt chút nào.
Hiện tại kỹ thuật thực tế ảo đã sắp hoàn thành, cho nên thời gian này nàng cũng khá bận, nếu không đã không đến mức suýt quên cả thi cử.
Những ngày thi tiếp theo, Văn Nhân Hề đều ở trường học, không đến viện nghiên cứu bên kia, mãi đến khi thi xong môn cuối cùng, nàng mới rời khỏi trường học.
Đã thi xong môn cuối, trừ những bạn học ở lại thực tập gần trường, những người khác đã thu dọn hành lý về nhà ngay, Văn Nhân Hề tạm thời vẫn chưa thể đi được.
Đỡ hơn là được nghỉ hè chứ không phải nghỉ đông, không cần phải về ăn Tết, coi như không về cũng được.
Vì tình huống đặc thù của nàng, sinh viên năm ba đại học đáng lẽ phải đi thực tập, thì bên viện nghiên cứu trực tiếp cho nàng giấy chứng nhận thực tập, chứng minh quá trình thực tập của nàng, cũng không cần tìm thời gian khác đi làm mấy thứ này.
Đợi đến khi học năm tư đại học, nàng sẽ bắt đầu thực tập tốt nghiệp và chuẩn bị luận văn, v.v.
Lúc đó cần đầu tư không ít tinh lực vào đó, bởi vậy toàn bộ kỳ nghỉ hè, công việc nghiên cứu về kỹ thuật thực tế ảo sẽ kết thúc triệt để.
Lần này không tính là do một mình Văn Nhân Hề nghiên cứu, mà là hợp tác với viện nghiên cứu, nhưng Văn Nhân Hề là người chịu trách nhiệm, đợi đến khi công trình nghiên cứu kỹ thuật thực tế ảo hoàn thành, bên trên vẫn hỏi ý kiến nàng.
"Ta muốn một bộ phim thực tế ảo, sau đó mang theo ông nội ta đi xem."
Người bên trên: "..."
"Ông nội ta muốn xem phim có kỹ thuật 3D tiên tiến hơn cả nước ngoài, cho nên ta mới nghiên cứu kỹ thuật thực tế ảo, dù sao thực tế ảo nhất định phải chân thực hơn, tiên tiến hơn so với 3D, về những ứng dụng khác của thực tế ảo thì lúc đó ta không nghĩ nhiều lắm."
Văn Nhân Hề thẳng thắn nói cho người đến biết dự tính ban đầu của mình.
Sự liên kết với những nghiên cứu trước đó, hình như cái nào cũng liên quan đến ông Văn Nhân.
—Chỉ trừ thiết bị báo trước động đất.
Những cái khác hình như đều liên quan đến ông Văn Nhân.
Văn Nhân Hề chỉ muốn cho ông Văn Nhân có một tuổi già viên mãn.
Mang lại một tuổi già hạnh phúc cho lão nhân đã dành cả cuộc đời cho xã hội.
Còn những thứ khác, đối với người khác chỉ là bổ sung.
Còn chuyện có thực sự là bổ sung hay không, cũng không cần tìm hiểu kỹ, dù sao thông tin Văn Nhân Hề cho những người khác là như vậy.
"Được, yêu cầu của cô phía trên đã đồng ý."
Đối với người có đóng góp to lớn cho đất nước, phía trên đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu này.
Chẳng qua chỉ là dùng kỹ thuật thực tế ảo có thể phá vỡ thế giới hiện tại để làm phim mà thôi.
Chẳng qua là, loại công nghệ vượt qua khoa học kỹ thuật hiện tại này, là vì một ông lão xem phim mà ra đời mà thôi.
Chuyện nhỏ.
Nghĩ lại đến nay chip giám sát sức khỏe còn chưa bị giải mã và mũ bảo hiểm an toàn, cũng là để chuẩn bị cho ông cụ.
Lúc này, người phụ trách giao tiếp với Văn Nhân Hề trong lòng sinh ra một loại ghen tị nồng đậm.
Ghen tị với ông Văn Nhân.
Hắn cũng muốn có một người cháu như vậy!
Ai mà không thích cháu gái hiếu thuận như vậy chứ!
Nhìn xem, bây giờ Hoa Quốc xảy ra những biến đổi lớn như vậy, phần lớn là nhờ những nghiên cứu mà Văn Nhân Hề cung cấp, chỉ cần nhìn những cái này là có thể biết được cô ấy đã làm được những gì.
Mà cô ấy mới chỉ vừa tròn hai mươi, vẫn còn cả tương lai phía trước, còn có hàng chục năm nữa.
Nghĩ đến việc các giao dịch với nước ngoài, những người này trong lòng lại vui vẻ.
Trước đây những người không xem trọng Hoa Quốc, cảm thấy bọn họ lạc hậu ngu dốt, bây giờ chẳng phải là đang phải bưng tiền, thái độ cẩn trọng đến tìm kiếm hợp tác đó sao.
Thiết bị báo trước động đất còn đỡ, quốc gia trực tiếp bán, nhưng chip giám sát sức khỏe và mũ bảo hiểm, đây đều là vốn liếng chính trị giữa các cường quốc.
Nước ngoài một ngày không giải được, Hoa Quốc một ngày vẫn chiếm vị thế chủ đạo.
Đây là thị trường của người bán, hơn nữa là người bán cung cấp còn thấp hơn rất nhiều so với nhu cầu.
Cho dù các quốc gia phát triển kia không hài lòng thì sao, trên quốc tế có nhiều người kêu gào công nghệ này nên chia sẻ cho toàn thế giới, vì trách nhiệm với người dân trên thế giới, nhưng Hoa Quốc có thay đổi đâu?
Họ có phải là người ngu đâu mà lại để ý đến?
Còn nói Hoa Quốc phải chịu trách nhiệm cho những cái chết do tai nạn, vì Hoa Quốc không chia sẻ kỹ thuật mũ bảo hiểm cho thế giới, điều đó dẫn đến những người kia chết do tai nạn, thì lại càng vô lý.
Kiểu thái độ mặt dày vô liêm sỉ này, Hoa Quốc căn bản không thèm để ý, ngược lại những quốc gia có quan hệ tốt với Hoa Quốc lại tặng một ít vật tư đến.
Bây giờ Hoa Quốc đang dần dần mạnh lên, việc các quốc gia kia muốn dùng các loại thủ đoạn dùng sức ép để ép Hoa Quốc đã là không thể.
Ngay cả khi bọn họ muốn phong tỏa Hoa Quốc về mặt nguồn năng lượng, thì cũng không hề gì, vẫn có nhiều quốc gia bằng lòng chấp nhận thị trường lớn như của Hoa Quốc.
Ví dụ như Châu Úc năm ngoái từng muốn dùng tài nguyên than đá để uy hiếp Hoa Quốc, dù sao Hoa Quốc nhập khẩu than đá từ Châu Úc tương đương với 30 đến 40% lượng nhập khẩu của cả nước, thiếu một số lượng nhập hàng lớn như vậy, Hoa Quốc rất dễ xảy ra khủng hoảng than đá.
Châu Úc chính là bị nước Xinh Đẹp giật dây, đứng ra mặt cho nước Xinh Đẹp, vốn cho rằng có thể làm Hoa Quốc chịu thua, kết quả Hoa Quốc quay đầu cho các quốc gia khác nhận đơn hàng, thậm chí ngay cả nước Xinh Đẹp cũng nhận được một khoản đơn hàng không nhỏ.
Châu Úc bây giờ muốn hối hận, muốn để Hoa Quốc mua lại than đá của họ, thì đã muộn, tàu chở hàng chỉ trôi trên biển lâu như vậy cũng không có cách nào vào bờ được.
Điều này cũng làm cho toàn thế giới thấy được sự cường thế hiện tại của Hoa Quốc.
Còn về nói uy hiếp vũ khí, Hoa Quốc mình cũng có vũ khí hạt nhân và các loại vũ khí chiến lược cấp cao, căn bản không sợ uy hiếp của bọn họ.
Mà tất cả những điều này, đều là do cô gái trẻ tuổi có vẻ rất bình thường này mang lại.
Cho nên, phía trên rất xem trọng những yêu cầu của Văn Nhân Hề.
Không phải chỉ là dùng kỹ thuật thực tế ảo để quay một bộ phim thực tế ảo thôi sao.
Không có vấn đề!
Đều có thể!
Hiện tại đang là tháng 8, khoảng cách đến Tết Nguyên Đán không đến 4 tháng nữa, không biết có kịp năm mới hay không, hắn không hiểu mấy thứ này, nếu không kịp chiếu năm mới, vậy thì dời sang chiếu mùng 1 tháng 5, đảm bảo trong vòng một năm sẽ giải quyết chuyện này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận