Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 205: Bị cường thủ hào đoạt công chúa 1 (length: 12697)

"Công chúa! Công chúa! Ngài đừng dọa nô tỳ mà công chúa!"
Văn Nhân Hề đầu óc mê man, bên tai không ngừng truyền đến tiếng khóc, còn có người rõ ràng đang lau mặt cho mình, trán cũng đặt một khối khăn lạnh buốt.
Tựa hồ cảm giác được nàng khôi phục ý thức, giọng nữ kia trong nháy mắt kích động, bất quá vẫn là thấp giọng, động tác cũng nhẹ nhàng cực kỳ, "Công chúa!"
"Diêu Hoàng? Hương Ngọc đâu?"
Văn Nhân Hề đầu tiên là nhận lấy tay Diêu Hoàng uống chút nước làm thông cổ họng, sau đó mới dò hỏi.
Diêu Hoàng trầm mặc một chút, nhất cuối cùng vẫn còn cung kính trả lời Văn Nhân Hề vấn đề.
" . . Hương Ngọc, Hương Ngọc bị mang đi rồi."
Văn Nhân Hề ánh mắt trầm xuống, "Mang đi đâu rồi?"
"Ngài bệnh đến nghiêm trọng, những tên sơn phỉ kia xông vào, cuối cùng thấy ngài bệnh nặng, muốn bắt nô tỳ cùng Hương Ngọc, Hương Ngọc chủ động đứng ra, thuyết phục tên lão đại kia, để nô tỳ ở lại chăm sóc ngài."
Hương Ngọc sẽ gặp phải cái gì, Diêu Hoàng trong lòng cũng rất rõ ràng, nhưng vô luận như thế nào, các nàng nhất định sẽ bảo vệ cẩn thận công chúa, tuyệt đối không thể để công chúa bị những tên sơn phỉ thô lỗ hung ác kia bắt nạt.
Bây giờ các nàng bị vây ở chỗ này, nếu không phải như thế, sao có thể xảy ra chuyện như vậy.
Văn Nhân Hề cũng hiểu rõ Hương Ngọc gặp chuyện gì, đứng dậy ngồi lên, công pháp «vạn vật sinh» trong cơ thể vận chuyển một vòng, trên người lập tức cũng có khí lực.
May mắn nguyên chủ không phải loại công chúa được dạy dỗ theo kiểu truyền thống, bằng không mà nói còn phải phiền phức một chút.
Nguyên chủ mặc dù là công chúa, nhưng bởi vì tiên đế chỉ có hai đứa con, trong một khoảng thời gian tương đối dài chỉ có nguyên chủ một đứa con gái, cho nên trong việc dạy dỗ hoàn toàn làm theo cách dạy con trai.
Nàng biết võ.
Chỉ là công phu bình thường mà thôi, nhưng có cơ sở này, đối với Văn Nhân Hề mà nói cũng đủ rồi.
"Đi tìm Hương Ngọc."
Văn Nhân Hề đứng dậy đi ra ngoài, đi được một nửa lại bị Diêu Hoàng ngăn lại.
"Công chúa, ngài đừng đi mà, nô tỳ xin van ngài."
"Ngươi cùng Hương Ngọc là người theo chân ta lớn lên, nếu không thể che chở các ngươi, ta cái người chủ tử này tính là gì? Huống hồ đã có lần thứ nhất, ắt sẽ có lần thứ hai, ngày sau sẽ chỉ từng bước ép sát."
Đây là giai đoạn cuối của một vương triều, mà thân phận của nàng lần này lại là công chúa của vương triều sắp tàn lụi này, đồng thời còn từng là Hộ Quốc trưởng công chúa.
Tiên đế lúc trước khi còn là hoàng tử, cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị diễn ra vô cùng nghiêm trọng, lúc ấy cả nước còn được xem là phồn thịnh, nhưng việc tranh đoạt ngôi vị liên lụy quá nhiều người, cuối cùng các hoàng tử cơ hồ chết hoặc bị thương gần hết, khiến cho những mẫu tộc, thê tộc bình thường, tiên đế lại nhặt được món hời, cuối cùng leo lên ngôi hoàng.
Nhưng như vậy còn chưa phải là kết thúc.
Khi cuộc tranh đoạt ngôi vị đến giai đoạn cuối, các hoàng tử đều điên rồi, giết đến đỏ mắt, vượt qua giới hạn cuối cùng, không những ra tay với các đối thủ cạnh tranh, đồng thời còn ra tay với đời sau, đây cũng là nguyên nhân cuộc tranh đoạt ngôi vị lần đó trở nên thảm khốc hơn.
Đứa bé cũng là một nguyên nhân quan trọng để lập trữ, nếu như hậu cung không có con cái, vậy thì hoàng thượng cũng sẽ lo lắng đến tình hình tương lai, sẽ cân nhắc loại đối phương ra khỏi danh sách lập trữ.
Không có con trai trưởng, thậm chí ngay cả con trai thứ cũng không có, cuối cùng cơ nghiệp bất ổn.
Lão hoàng đế lúc ấy cũng không hẳn là ngu ngốc, chỉ là lúc lựa chọn thái tử để đám con trai kia của mình đánh nhau mà thôi, lúc đó ông ta cũng có hoàng tử được nhắm tới, xem các hoàng tử khác như đá mài đao cho đứa con kia, ai ngờ cuối cùng đá mài đao và đao cùng nhau gãy mất, đồng thời còn đập vỡ những đá mài đao khác.
Chờ đến khi ông ta phát hiện tình hình vượt khỏi tầm kiểm soát, thì tất cả đã muộn.
Đứa con trai mà ông ta coi trọng nhất có hai con trai trưởng, ba con trai thứ, nhưng hai con trai trưởng và hai con trai thứ đều chết yểu trong cuộc tranh đoạt ngôi vị này, chỉ còn lại một đứa năm sáu tuổi, sức khỏe lại không tốt lắm, nhìn sao cũng thấy không chắc chắn có nuôi lớn nổi không con trai thứ.
Những người con khác của ông cũng tổn thất rất nghiêm trọng, ban đầu có đứa trẻ chết yểu, lão hoàng đế còn không nghĩ là do con của ông ta hạ thủ, cho đến khi ông ta thấy con trai mà ông ta xem trọng nhất liên tục không có con trai, mới ý thức được không ổn.
Nhưng lúc đó đã quá muộn.
Tất cả mọi người điên rồi.
Mẫu tộc và thê tộc của tiên đế đều không phải là dòng dõi danh gia vọng tộc, tự nhiên không có sức cạnh tranh, may mà trên tay ông ta khá sạch sẽ, nếu ông ta lên ngôi, sẽ không có thâm cừu đại hận quá lớn với những huynh đệ khác, không đến mức giết hết huynh đệ mình, vả lại khi đó lão hoàng đế cũng không còn ai khác để chọn.
Sau khi tiên đế lên ngôi, liền bị con trai thứ sáu, người từng được lão hoàng đế xem trọng hạ độc, thân thể cũng bị hủy hoại.
Là người con trai mà lão hoàng đế từng xem trọng nhất, Lục hoàng huynh của tiên đế tự nhiên có người trong cung, còn bản thân tiên đế lại không có thế lực, khi mới lên ngôi tất nhiên sẽ dễ dàng bị người ta lợi dụng sơ hở.
Mà lúc đó, tiên đế chỉ có một người con gái, cũng chính là nguyên chủ.
Sau khi thân thể của ông bị hủy hoại, Lục ca người hạ dược cho ông đã đốt hết phủ của mình thành tro tàn.
Vì không có con trai, lại từng trải qua thảm cảnh của cuộc tranh đoạt ngôi vị, tiên đế đã rút kinh nghiệm, chỉ muốn dạy dỗ tốt con gái mình, sau này dưới một cơ duyên xảo hợp, hoàng hậu lại mang thai, mười tháng thai nghén, sinh ra đệ đệ của nguyên chủ, cũng chính là Mạt Đế Văn Nhân Hoặc của nước.
Chữ "Hoặc", cũng mang hàm ý "nước", chỉ cần nhìn chữ này là biết tiên đế đã kỳ vọng đứa con trai bé bỏng này đến mức nào, nhưng đáng tiếc thân thể của ông ta bị hủy hoại, không đủ sức giúp Văn Nhân Hoặc trải đường, chỉ dạy bảo được một chút đạo làm vua đã qua đời.
Văn Nhân Hoặc đăng cơ lúc mới sáu tuổi.
Lúc đó nguyên chủ cũng mới mười sáu tuổi mà thôi.
Khi tiên đế băng hà, đã để lại di chiếu, phong cho nguyên chủ mười sáu tuổi làm Hộ Quốc trưởng công chúa, giúp Văn Nhân Hoặc ngồi vững ngôi vị hoàng đế.
Tiên đế cũng hết cách, ông ta có thể nhận thấy được không ít con em thế gia trên triều đình có ý đồ khác, ông cũng chẳng có người nào đáng tin, ngược lại còn muốn tìm Phụ Quốc đại thần ủy thác, nhưng mà đâu có ai.
Mà đám huynh đệ kia của ông ta cũng chẳng khác nào đã chết hết, Văn Nhân Hoặc và nguyên chủ cơ bản không còn bao nhiêu người anh em họ hàng còn sống, quả thực đúng là một cây không chống vững nổi cả nhà.
Nguyên chủ cũng đã làm rất tốt.
Nàng là một công chúa mười sáu tuổi, lại không có nhiều khác biệt với những hoàng tử mười sáu tuổi có thể lên triều, cả năng lực và thủ đoạn đều có, mặc dù phải chống đỡ có hơi gian nan, nhưng vẫn nhớ đến lời của tiên đế, cố gắng dạy dỗ đứa em bé bỏng của mình, nuôi nấng nó lớn lên.
Ngoài nguyên chủ ra, tiên đế còn sắp xếp một vài lão thần, ông ta biết những lão thần này đều có tâm tư riêng của mình, nhưng vẫn lựa ra mấy người, cũng là để tạo thế cản chân lẫn nhau, chỉ cần chống đỡ đến khi tân đế tự mình chấp chính là tốt rồi.
Đáng tiếc cuối cùng, kế hoạch trước khi lâm chung của tiên đế vẫn thất bại.
Bầy tôi mạnh vua yếu, cuối cùng vẫn không tránh khỏi.
Việc nguyên chủ che chở tân đế trưởng thành tuy có gian nan, nhưng cũng vẫn có thể kiên trì được, không để những triều thần đó nuốt chửng, sau đó nàng bị ép hòa thân.
Là Hộ Quốc trưởng công chúa, theo lý mà nói không nên đến lượt nàng phải hòa thân, nhưng tiên đế chỉ có mỗi mình nàng là con gái, mà mấy người đường tỷ muội trước mắt hoặc là đã kết hôn, hoặc là chính là còn quá nhỏ tuổi.
Vả lại những đại thần trên triều đình đó đều biết mặc dù nàng còn trẻ tuổi, nhưng lại rất có thủ đoạn, có nàng kiểm soát triều chính, bọn họ chẳng thể chiếm được bao nhiêu lợi lộc.
Sau đó, có người quyết định trước hết đá nàng ra khỏi triều đình.
Lý do cũng vô cùng dễ tìm.
Nàng là nữ tử, gà gáy buổi sớm.
Nếu như không phải tiên đế để lại di chiếu, nàng có thể đã sớm bị ép phải tuyển phò mã rồi, và bị nhốt lại.
Thời đại này muốn vây khốn một người nữ rất dễ, kết hôn, mang thai sinh con, đều đủ để vây khốn nàng, nguyên chủ cũng chính vì biết điều này, nên mới chậm chạp không đính hôn.
Nhưng nàng không ngờ rằng, những kẻ kia vì đuổi nàng ra khỏi triều đình, mà lại nghĩ ra chủ ý như vậy.
Hòa thân!
Một khi nàng hòa thân, tất nhiên phải rời khỏi kinh thành, trở thành người của nước khác.
Nguyên chủ biết, lần này nàng rất khó mà từ chối được như trước kia mỗi khi có người cầu hôn, liền đồng ý, sau khi thương lượng với ấu đế tám tuổi xong, chờ nàng hòa thân xong, sẽ tìm cầu nước láng giềng trợ giúp, cho dù nước láng giềng không giúp, nàng là hoàng hậu nước láng giềng, có nàng ở đó, những đại thần trong triều cũng không dám quá đáng.
Chỉ cần chờ đến khi trưởng thành, hết thảy sẽ ổn thôi.
Nhưng nguyên chủ vẫn xem thường những kẻ tiểu nhân âm hiểm đó.
Có thể bảo vệ tiểu hoàng đế trong suốt hai năm này, nguyên chủ thật sự là một người có năng lực, những chuyện mà nàng có thể nghĩ ra, những kẻ đó cũng có thể nghĩ ra được.
Đội đưa dâu đều được chọn lựa kỹ càng, nhưng vẫn xảy ra phản đồ, sau đó bọn họ gặp sơn phỉ, nguyên chủ thân là công chúa hòa thân, càng bị bắt lên núi.
Việc hòa thân thất bại, đương nhiên sẽ bị nước láng giềng trách cứ, tiểu hoàng đế đã mất đi nguyên chủ, lại còn đối mặt với sự bức bách từ nước láng giềng và những thế gia trong triều, tự nhiên không chống đỡ nổi.
Nguyên chủ bên này cũng không dễ dàng gì.
Nàng không biết người đứng sau giở trò này rốt cuộc là ai, nhưng thủ đoạn này thực sự là đê tiện và âm độc.
Nàng bị sơn phỉ bắt đi, cho dù chạy được ra ngoài, thì thanh danh cũng đã mất, không thể nào hòa thân với lân quốc được nữa, khi trở về, với thanh danh như vậy cũng không thể tiếp tục giúp tiểu hoàng đế, mà những cái gọi là sơn phỉ kia cũng không phải người bình thường.
Văn Nhân Hề và nguyên chủ đều rất rõ ràng, những người kia cũng không phải sơn phỉ thật, càng giống như là người được các thế gia nuôi dưỡng, chỉ là đánh danh nghĩa sơn phỉ mà thôi.
Mấy người kia chỉ là muốn hủy hoại nàng mà thôi.
Nếu không mà nói, bình thường sơn phỉ đối mặt đội đưa dâu khổng lồ như vậy, thấy cờ xí đưa dâu, cũng không thể mù mắt đi bắt người.
Bọn chúng không có lá gan đó.
Đương nhiên, người nghĩ ra chủ ý này, làm chuyện này tuyệt đối là một tên xuẩn ngốc.
Hai nước thông gia, công chúa lại bị sơn phỉ bắt đi, nước láng giềng hoàn toàn có thể thừa cơ này nổi dậy, thậm chí xuất binh đánh tới, ngay cả lý do cũng không cần tìm.
Nước láng giềng vốn dĩ đã chuẩn bị xuất binh, nhưng trong nước lại xảy ra chút vấn đề, điều này mới khiến triều đại này tránh được một kiếp.
Nhưng nguyên chủ cùng tiểu hoàng đế cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi.
Nguyên chủ là một công chúa, bị một tên đầu lĩnh sơn phỉ cưỡng đoạt, cuối cùng trốn chạy vài lần đều thất bại, cuối cùng chết thảm trên núi, tiểu hoàng đế thì sau vài năm vì bệnh mà qua đời, sau đó, thiên hạ đại loạn.
Sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, Văn Nhân Hề liền hiểu rõ bây giờ là lúc nào.
Nguyên chủ vì bị bệnh tạm thời trốn thoát một kiếp, nhưng cung nữ thân cận Hương Ngọc lại bị những người kia làm nhơ bẩn.
Nàng tổng cộng có bốn đại cung nữ, Diêu Hoàng, Ngụy Tử, Hương Ngọc, Đậu Lục, trong đó Ngụy Tử và Đậu Lục bị giữ lại bên người tiểu hoàng đế, phụ trách bảo vệ cẩn thận xung quanh tiểu hoàng đế, để tránh bị người có ý đồ ra tay, Diêu Hoàng và Hương Ngọc thì cùng nàng đi hòa thân, bây giờ đều bị bắt lên núi.
Văn Nhân Hề cảm thấy, nếu nàng là nguyên chủ, nàng cũng sẽ không cam tâm, dù phải trả giá đắt đến đâu, cũng hi vọng có người có thể giúp mình.
[666, nguyên chủ muốn làm gì?] [Nguyên chủ muốn bảo vệ cẩn thận triều đại này trên trời dưới đất, bảo vệ cẩn thận Văn Nhân Hoặc, không để ngoại tộc xâm lấn, không để những thế gia đó chia cắt triều đại.] 666 biết tâm trạng Văn Nhân Hề không tốt, liền lập tức nói.
[Còn nữa, nguyên chủ còn nói, nếu không được, vậy thì để Bệ hạ ngài đăng cơ, tóm lại thiên hạ phải thuộc họ Văn Nhân, chủ nhân là ai, là ngài hay là Văn Nhân Hoặc không quan trọng.] Nếu không, để Văn Nhân Hề đem thiên hạ cướp về đưa cho Văn Nhân Hoặc, đợi đến sau khi lớn lên, không biết có khi nào Văn Nhân Hoặc có mới nới cũ không? Văn Nhân Hề cũng không phải chị ruột của Văn Nhân Hoặc, không có nghĩa vụ làm những việc này.
[Không có nói tới kết cục của đám sơn phỉ này sao?] [Không có.] [Là người thông minh.] Vừa khen người hoàn mỹ, Văn Nhân Hề liền ở ngoài cửa nhìn thấy nhân vật chính được khen ngợi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận