Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 137: Vì báo ân ta cưới ngươi 17 (length: 12403)

Được chứng kiến mấy lần ám sát, ở phương diện này Vân An đối với Văn Nhân Hề vô cùng tin tưởng.
Đừng nói nữ tử, liền xem như nam tử, hắn cũng chưa từng thấy qua mấy người có công phu trên tay tốt hơn Văn Nhân Hề.
Cái tuổi này không lớn mà là chủ nhân thương đội thật sự quá mạnh.
Về phần nàng vì sao lại trùng hợp cầm được cuốn sổ sách này, Vân An liền không biết được.
Tóm lại cuốn sổ sách này cũng không phải tiểu đương gia cho hắn, mà là hắn vụng trộm lấy được, tiểu đương gia cũng không rõ ràng.
"Ta muốn gặp Văn Nhân Hi." Phạm Vân Định nhíu mày nghĩ nghĩ, ngón tay gõ mặt bàn, cuối cùng quyết định nói.
—— hắn đang hoài nghi Văn Nhân Hề.
Không thể nào lại trùng hợp như vậy, hắn đang phiền lòng vì tìm không thấy sổ sách chứng cứ có lợi, thì đệ đệ của hắn lại lấy được từ tay người nổi tiếng kia cuốn sổ sách mấu chốt.
Mà người nổi tiếng kia làm thế nào lấy được cuốn sổ sách này? Người của hắn đã sớm đi tìm sổ sách, vẫn không tìm được, người nổi tiếng kia lại từ đâu mà có?
Bất kể là cái nào, đều đủ để hắn hoài nghi.
Văn Nhân Hề trước đó kỳ thật đã cân nhắc đem sổ sách giao cho Vân An, chỉ là về sau phát hiện không được, nhân thủ trong tay Vân An quá ít, tuy thân phận đầy đủ, nhưng trong tay hắn không có ai, thậm chí ngay cả chính mình cũng không bảo vệ được, huống chi là sổ sách.
Mãi cho đến Phạm Vân Định tới, Văn Nhân Hề mới phát giác thời cơ đã đến.
"Không, tạm thời trước không nên vọng động, trước giải quyết chuyện tham ô đường sông rồi tính, chuyện Văn Nhân Hi, ngươi trước không nên bại lộ thân phận." Nhưng mà ý nghĩ vừa lướt qua trong đầu, Phạm Vân Định lại phủ nhận suy nghĩ trước đó.
Chỉ bất quá phần sổ sách về việc tu sửa đường sông trong tay hắn muốn xác định thật giả trước đã.
Mà lần này hắn xuôi nam, cũng không chỉ vì chuyện tham ô tu sửa đường sông lúc trước, còn có việc cứu trợ nạn đói.
Khoản tiền triều đình phát để cứu trợ đều bị tham ô một phần lớn, cho nên lần này cứu trợ mới gian nan như vậy, nghĩ đến Cửu hoàng tử là con trai của hoàng hậu ở kinh thành, biểu lộ trên mặt Phạm Vân Định càng thêm băng giá.
Tiền Đức Minh là cậu ruột của Cửu hoàng tử, hoàng hậu xuất thân từ nhà bọn hắn, tức là dù hoàng hậu hiện tại không được sủng ái, nhưng dù sao thân phận còn đó, cũng khó trách Tiền Đức Minh dám ra tay với khoản tiền sửa đường sông còn có cứu trợ nạn đói.
Phạm Vân Định hoài nghi rằng Văn Nhân Hề là Cửu hoàng tử dùng để làm bẫy hắn, nhỡ sổ sách là giả, mà hắn xem là thật đi vạch tội Tiền Đức Minh, cuối cùng sẽ như thế nào có thể nghĩ được.
Những người này luôn thích suy nghĩ quá nhiều, đây cũng là chuyện không tránh khỏi.
Văn Nhân Hề không thèm nghĩ tới những hoài nghi kia, sau khi Vân An mang sổ sách đi nàng cũng làm như không biết, dù sao đồ đã cho ra rồi, về sau có chuyện gì cũng không liên quan tới nàng.
Nàng chỉ là một thương nhân nhỏ mà thôi.
Trải qua nhiều thế giới như vậy, Văn Nhân Hề sớm đã học được không xen vào chuyện người khác, chỉ làm những gì đúng với thân phận, nếu không chẳng phải thế giới nào cũng phải mệt chết? Rốt cuộc việc có thể làm cũng quá nhiều.
Nàng bây giờ là thương nhân, vậy thì sẽ không làm những chuyện dư thừa, trừ khi có người gây đến trên đầu nàng.
Tỷ như vụ Tiền Đức Minh nhiều lần ám sát Vân An đã chọc đến nàng.
Cũng đừng nói nàng lạnh lùng gì, nàng đã trải qua quá nhiều thế giới, hơn nữa thân phận lúc ban đầu của nàng cũng chẳng phải người tốt lành gì, mà là Ma vương đấy.
Có thể xưng bá Ma Giới, chèn ép khiến tầng lớp lãnh đạo Ma Giới năm xưa không ngóc đầu lên được Ma vương đấy, nếu không 666 sao lại sợ nàng như thế? Chẳng phải là bởi vì thân phận gốc của nàng quá nguy hiểm hay sao?
Đương nhiên, trừ khi thân phận đặc thù, thời điểm, tỷ như trước đây tại biên quan tòng quân hoặc là khi ở thế giới võ hiệp kia, bằng không Văn Nhân Hề bình thường sẽ không giết người.
Đây coi như là nàng tự vạch cho mình một ranh giới.
Thật ra đây cũng là lý do vì sao mấy lần nàng gặp phải cặn bã đều không trực tiếp giết, giết nhiều sẽ mất đi sự kính sợ đối với sinh mạng, nàng cần duy trì đầy đủ lý trí và thanh tỉnh, chứ không phải một tên điên giết người bừa bãi.
Càng là những người như bọn họ, càng phải để ý điều này, ở vị trí cao lâu sẽ đánh mất nhiều thứ.
Sau khi Vân An cầm đi sổ sách, so với trước đây lại càng để ý Văn Nhân Hề, sợ nàng sẽ phát hiện vấn đề của sổ sách, nhưng Văn Nhân Hề tựa hồ không hứng thú mấy với sổ sách đó, chỉ cất thôi, nên nhìn qua mãi không phát hiện ra cuốn sổ sách thật đã bị thay thế, khiến Vân An thở phào nhẹ nhõm đồng thời, cũng ẩn ẩn cảm thấy không đúng.
Chẳng lẽ sổ sách kia thật sự có vấn đề?
Nhưng sự thật chứng minh, sổ sách là thật, Văn Nhân Hề cũng nghi ngờ thân phận của Vân An trong khi chờ đợi.
Vân An lại cảm thấy như trút được gánh nặng cuối cùng.
... Nhưng vấn đề là, hắn không tiện giải thích.
Nếu là chuyện khác, vào lúc này hắn sẽ nói thật thân phận với Văn Nhân Hề, nhưng bây giờ tình huống này hơi đặc thù.
Dù sao sau khi hắn tạo một vỏ bọc hoàn hảo, thân phận hiện giờ là tình nhân bao nuôi của Văn Nhân Hề.
Để hắn bây giờ nói thật với Văn Nhân Hề rằng hắn thật ra là Thập Nhất hoàng tử đương triều... Hắn thật sự không thể mở miệng.
Quá lúng túng.
Cũng may, sau khi Phạm Vân Định xác nhận tính xác thực của sổ sách, các động tác tiếp theo diễn ra nhanh chóng, hiện giờ đã sắp đến lúc kết thúc, sau đó là bắt người.
Bắt hết đám cầm đầu, cứu tế thật tốt rồi mang tội thần cùng nhau hồi kinh.
Cho nên khi phát giác ra Văn Nhân Hề bắt đầu hoài nghi thân phận của hắn, Vân An nghĩ ngợi rồi cuối cùng chọn... chạy trốn.
Vẫn là kiểu bỏ đi không từ mà biệt mới phù hợp với hắn một chút.
Hắn thật sự không muốn nói với Văn Nhân Hề hắn là Thập Nhất hoàng tử.
Không hề muốn.
Chuyện liên quan đến việc Thập Nhất hoàng tử xuôi nam đi công cán lại đi làm trai bao cho người, chuyện này vẫn chỉ nên để hai người hắn và Phạm Vân Định biết là được, thêm nhiều nhất là đám tâm phúc của Phạm Vân Định.
Những người khác vẫn là thôi đi.
Thật sự không thể.
Sau khi phát hiện Vân An mất tích, Văn Nhân Hề ngược lại tỏ thái độ rất thản nhiên.
Phải nói rằng, việc Vân An lựa chọn chạy trốn mà không nói thân phận với nàng lại vừa vặn hợp ý Văn Nhân Hề.
Nếu Vân An thật sự tiết lộ thân phận của mình, thân là một người dân bình thường, Văn Nhân Hề chắc chắn sẽ xin lỗi vì đã có mắt như mù, còn phải xin lỗi vì những ngày qua đã nhiều lần thất lễ với Vân An, nhưng Vân An không nói gì mà chạy luôn, thì những điều đó đương nhiên không cần làm nữa.
Nếu như có thể không phải xin lỗi, ai muốn chứ!
Dù ban đầu nàng đã đoán ra thân phận của Vân An, cũng vì Vân An giấu diếm nên cố tình mời Vân An về hầu, thì lúc này đối diện với Vân An nàng cũng không thể thừa nhận được nữa.
Nàng cái gì cũng không biết!
Người không biết không có tội!
Vân An vừa bỏ đi, đương nhiên nàng rất hài lòng, vốn dĩ nên như thế, việc nàng tiện tay cứu người cũng chỉ vì mấy sát thủ muốn bịt đầu mối mà thôi, là trả thù chứ không phải lòng tốt.
So với sự bình tĩnh của Văn Nhân Hề, Bích Vân và Tử Vân đã bỏ rất nhiều công sức vào Vân An lại tức đến phát điên, bình thường dù vui vẻ thế nào, nhưng trước mặt Văn Nhân Hề vẫn cung kính, nói nhỏ nhẹ nhàng quan tâm, Bích Vân và Tử Vân lại chửi ầm lên.
"Cô nương, nô tỳ trước kia thấy Vân công tử kia, nhìn trông có vẻ thành thật cực kỳ, ngài nhìn mặt hắn, cứu hắn về còn nuôi hắn, lại còn đặc biệt sắp xếp hai gã sai vặt hầu hạ, đúng là đồ bạch nhãn lang, vậy mà không một tiếng động chạy mất, nô tỳ chưa bao giờ thấy ai mặt dày vô sỉ như vậy!"
"Bích Vân nói đúng, cô nương, lúc trước nô tỳ đã nghĩ, nhà chúng ta không thiếu tiền, ngài không tính toán chuyện phiền phức mà hắn mang đến, nguyện ý chi tiền vì hắn, đó là vinh hạnh của hắn!"
"Thiệt cho nô tỳ còn muốn giúp hắn hầu hạ ngài cho tốt hơn, đặc biệt viết một quyển sổ nhỏ, ghi hết những thứ ngài thích vào trong đó, muốn giúp hắn leo lên cành cao, được ngài yêu mến!"
"Đúng đó! Nhìn trông thì thật thà, kết quả không ngờ lại là kẻ lòng dạ hiểm độc, lá gan lớn!"
Văn Nhân Hề: "..."
Rốt cuộc các ngươi đã lén làm bao nhiêu chuyện sau lưng ta thế?
Bây giờ hình như nàng càng hiểu được tại sao Vân An lại không nói không rằng mà trực tiếp chạy trốn.
Không chỉ vấn đề thân phận, không thích hợp để người khác biết Thập Nhất hoàng tử từng làm trai bao, còn là vì không muốn đối mặt với Bích Vân và Tử Vân sao?
Sao hai cô nương này lại như vậy chứ?
Đã thế, Văn Nhân Hề còn không thể nói gì, dù sao người ta một lòng một dạ vì tốt cho nàng, cũng thật sự coi Vân An là người nàng nuôi, cũng không hề nghi ngờ thân phận, tất cả đều làm theo kiểu tình nhân bao nuôi.
Kết quả điều giáo được một nửa, thì người phụ trách vai trò trai bao đẹp như hoa đã chạy.
Thật sự nếu không muốn làm trai bao, có thể nói thẳng ra, cô nương của các nàng không phải người thích làm khó người, nói thẳng không muốn, cô nương của các nàng chắc chắn không nói gì, chỉ là không thể có đãi ngộ như thế, hẳn là sẽ để hắn gia hạn khế ước bán thân để trả lại thôi.
Mà thôi.
Thế nhưng Vân An kia thì sao? Làm gì cũng không xong, chuyện hầu hạ cũng phải học, nhìn thì có vẻ học hành rất nghiêm túc, kỳ thực chỉ là chiếm tiện nghi hưởng thụ của cô nương, cô nương tốn nhiều công sức trên người hắn như vậy, chắn cho hắn bao nhiêu phiền phức như vậy, cuối cùng hắn trực tiếp đi?
Đây là việc người có thể làm được sao?
Có những người nhìn có vẻ rất tốt, không ngờ lại có thể làm ra loại chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy!
Ngoài Thẩm Mộc lần trước, Bích Vân cùng Tử Vân chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ như vậy.
"Cô nương, sau này ngài đừng nên cứu người nữa, hoặc là đừng cứu mấy chàng trai trẻ đẹp gặp nạn, ai biết có phải là tiên nhân nhảy vào tròng không!"
Bất kể là Thẩm Mộc hay Vân An, cô nương nhà mình đều có ân cứu mạng với bọn họ, đồng thời đối đãi với bọn họ vô cùng tốt, cũng coi trọng bọn họ, nhưng bất kể là ai, cuối cùng đều phụ lòng tốt của cô nương!
Luôn có thể cứu về kẻ vô ơn bạc nghĩa.
Trải qua chuyện của Thẩm Mộc và Vân An lần này, Bích Vân cùng Tử Vân chắc hẳn đều có bóng ma tâm lý rồi!
"Nếu ngài thật sự thích loại hình như Vân An, nô tỳ nhớ trong quán có tiểu quan nào đó tiếp khóa Thanh quan, tuyệt đối so với Vân An còn tuấn tú hơn, ngài muốn kiểu gì cũng có thể tìm được. Người trong sạch còn nhiều, nhiều lắm, chúng ta không cần mấy tên vong ân phụ nghĩa kia!"
Văn Nhân Hề tay bưng chén trà Tử Vân vừa rót, nghe vậy chỉ khẽ nhấp một ngụm, không nói gì.
Lúc trước vì che giấu tin tức, nàng không có nói cho hai người thân phận thật của Vân An, cũng sợ Vân An sẽ phát giác điều gì, nhưng bây giờ nghe hai người mắng Vân An...
Tóm lại, tâm tình sao lại phức tạp như vậy?
Còn Bích Vân, ngươi đến cả tiểu quan cũng đã nghĩ xong cho ta? Cô nương ta trong lòng ngươi đói khát đến vậy sao?
"Việc Vân An không một tiếng động rời đi, dạo này các ngươi cứ phái người tìm kiếm một chút, không thể cứ thế bỏ qua hắn."
Truy tra vẫn là phải truy tra, nếu không không thể nào giải thích được, nhưng cũng chỉ là làm bộ một chút, để Phạm Vân Định và Vân An không quá nghi ngờ nàng mà thôi.
"Vâng, cô nương ngài cứ yên tâm, nô tỳ sẽ cho người của thương đội tăng cường chú ý, xem tên vô ơn kia có còn ở phủ thành hay không."
"Nô tỳ sẽ liên hệ với các thương gia hợp tác hai năm nay, gửi bức họa tên vô ơn kia qua, nếu có người thấy, sẽ báo cho nô tỳ một tiếng."
"Ngài cứ yên tâm, Vân An đã làm ra chuyện thế này, các nô tỳ nhất định sẽ bắt hắn về!"
Văn Nhân Hề: "..."
Ta thật sự là cám ơn các ngươi a!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận