Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 174: Đào hôn nữ phụ lại chạy 6 (length: 11147)

Trong lòng Văn Nhân Nam, tương lai gả cho Hàn Quốc Đống chắc chắn là mình, chứ không thể nào là em họ Văn Nhân Tây, nhưng hiện tại xem ra, nhà họ Hàn đối với Văn Nhân Tây đều rất hài lòng.
Hai đứa bé rất thích, ngay cả bà Hàn mẫu cũng hài lòng vô cùng.
Thế nhưng không đúng a, con dâu út gả cho con trai lớn, Hàn mẫu sẽ không cảm thấy khó chịu sao? Hơn nữa Văn Nhân Tây cùng Hàn Quốc Lương làm vị hôn phu thê nhiều năm như vậy, bây giờ lại gả cho Hàn Quốc Đống, Hàn mẫu sẽ không cảm thấy Văn Nhân Tây phản bội con trai út sao?
Sao lại hài lòng với nàng như vậy?
Còn cả Văn Nhân Tây nữa, chẳng phải nói tình cảm với Hàn Quốc Lương vô cùng tốt sao, Hàn Quốc Lương mới mất chưa được một năm, liền vội vàng gả cho anh trai Hàn Quốc Lương rồi?
Dù nói thế nào, cảnh tượng trước mắt đối với Văn Nhân Nam đều chướng mắt vô cùng.
Ban đầu nàng tuy muốn đẩy Văn Nhân Hề, tảng đá lớn cản đường, nhưng cũng không muốn làm quá nhiều, nhưng bây giờ thì khác.
Nhất định phải khiến nhà họ Hàn thất vọng về Văn Nhân Tây mới được, nếu không tương lai nàng đến nhà họ Hàn, kết quả nhà họ Hàn vẫn thân thiết với em họ, xem em họ như người trong nhà, vậy trong nhà còn có vị trí của mình sao?
Không được, tuyệt đối không được!
Văn Nhân Tây đời trước đã cướp đi nhân sinh của mình, cướp đi những ngày tháng an nhàn của mình, đời này nàng lại một lần nữa, tuyệt đối không để chuyện tương tự tái diễn!
Trước đó Văn Nhân Nam muốn Văn Nhân Hề tự mình từ bỏ cuộc hôn sự này, nhưng bây giờ nàng cảm thấy, Văn Nhân Hề tốt nhất rời khỏi Xuyên Thị, đi càng xa càng tốt, tuyệt đối không thể ở lại đây, nếu không tương lai nhất định sẽ ngáng chân nàng.
Hơn nữa, vạn nhất dù nàng tính kế được cuộc hôn sự này, nhưng Hàn Quốc Đống vẫn còn tình cũ với Văn Nhân Hề thì sao?
Văn Nhân Nam ôm cái rương trong lòng, đi theo phía sau hai người, nhìn hai người phía trước đang trò chuyện, không khỏi rơi vào trầm tư – phải tìm cách để Văn Nhân Hề chủ động rời khỏi Xuyên Thị mới được.
Nói thật, Văn Nhân Hề không có ác cảm gì với người nhà họ Hàn, người nhà họ Hàn cũng chưa từng làm gì có lỗi với nàng, cho dù nguyên chủ đời trước bị lừa, từ Nam Phương trở về bị người nhà cự tuyệt, thì cũng không phải nhà họ Hàn sai khiến, chẳng qua là nhà họ Hàn cũng không hề cầu xin thôi.
Nhưng trong tình huống đó, nhà họ Hàn dựa vào cái gì mà phải xin xỏ cho nguyên chủ?
Là do nguyên chủ trốn cưới, khiến nhà họ Hàn mất mặt, hơn nữa quan hệ giữa nhà họ Hàn và nguyên chủ có chút phức tạp, vì tình cảm của vợ chồng Hàn Quốc Đống và Văn Nhân Nam, nhà họ Hàn cũng không thể liên quan đến nguyên chủ nhiều thêm nữa.
Nhà họ Hàn có lý trí đó.
Nguyên chủ đã trốn cưới thì coi như không liên quan gì đến nhà họ Hàn, chỉ là em họ của con dâu nhà mình thôi, nhà họ Hàn cũng không rảnh xen vào chuyện con dâu nhà mình có chuyện với em gái ruột.
Đưa đồ ăn đã mua cho Hàn mẫu đến nhà, Văn Nhân Hề từ biệt Hàn mẫu đang nhiệt tình giữ lại, xoa đầu Đại Bảo và Tiểu Bảo, sau đó liền quay về.
Ừm.
Nàng đang chuẩn bị đi theo con đường cũ của nguyên chủ là đào hôn, vẫn là không nên chiếm tiện nghi của nhà họ Hàn thì tốt hơn.
Văn Nhân Nam thì lại muốn ở lại nhà họ Hàn ăn cơm trưa, tốt nhất có thể tiếp xúc một chút với Hàn Quốc Đống đang trên đường về ăn cơm, nhưng đáng tiếc Văn Nhân Hề cự tuyệt, nàng không có quan hệ gì với nhà họ Hàn, đương nhiên không nên ở lại.
Bỏ lỡ cơ hội này cũng không sao, sau này chắc chắn còn có.
Hàn Quốc Đống ở tại khu nhà máy Gia Chúc Lâu, nhà họ Văn cũng ở khu vực này, chỉ cần nàng thường xuyên ra ngoài dạo, nhất định sẽ có cơ hội, nghĩ vậy, Văn Nhân Nam cũng kiềm chế sự bất mãn trong lòng.
Hơn nữa đồ vật trong ngực nàng không để cho tốt cũng có chút bất an, hiện tại không ở lại ăn cơm trưa cũng tốt, có thể sớm trở về tìm chỗ cất giữ đồ vật cũng là chuyện tốt, ít nhất nàng yên tâm, không cần lo lắng những bảo bối này bị người phát hiện.
Văn Nhân Nam hiểu rõ, nếu những thứ này bị người phát hiện, chắc chắn nàng không giữ được.
Cho dù nàng nói là vô tình phát hiện cũng không được, đây là đồ vật của quốc gia, nàng không thể chiếm làm của riêng, cho dù may mắn không bị tịch thu, bố mẹ trong nhà cũng sẽ không để nàng cầm, nhất định sẽ đòi, đến lúc đó lại thêm một mớ phiền toái.
Nghĩ thông suốt, Văn Nhân Nam mới thở phào một hơi, có chút ngại ngùng cười với Hàn mẫu, lại ôn nhu thân thiện chào tạm biệt Đại Bảo và Tiểu Bảo, sau đó mới đi theo Văn Nhân Hề về nhà.
Về đến nhà, Văn Nhân Hề đi thẳng vào phòng, Văn Nhân Nam cũng theo vào, đặt cái rương xuống, trước khi ra ngoài còn đặc biệt dặn dò.
"Tiểu Tây, đây chính là món quà bất ngờ chỉ có thể xem vào ngày cưới thôi đó, nếu xem trước sẽ không còn vui nữa, cho nên tuyệt đối không được nhìn trộm, nếu không ta sẽ giận đó."
Nhắc lại lần nữa, Văn Nhân Nam vẫn còn hơi lo lắng.
Nếu không phải quá gấp, nàng tuyệt đối sẽ không để mấy món bảo bối này trong phòng này, thật sự sợ Văn Nhân Hề sẽ lén mở ra, nếu thật sự vậy thì xong hết.
"Tiểu Nam tỷ yên tâm đi, ta biết ý tỷ rồi, đã nói sẽ không nhìn trộm thì chắc chắn không nhìn trộm." Văn Nhân Hề có chút mất kiên nhẫn, đồng thời cảm thấy hơi buồn cười.
Văn Nhân Nam đây là xem tất cả mọi người giống như nàng sao?
Mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng Văn Nhân Nam cũng không dám thật sự biểu hiện ra ngoài, lo lắng ra cửa, thầm nghĩ phải tìm cơ hội nhanh chóng giấu mấy bảo bối kia đi, nếu không đi ngủ nàng cũng không an lòng, vừa ra khỏi phòng lại lo lắng, cũng không thể lúc nào cũng mang theo cái rương này, nếu thật sự vậy thì chẳng phải càng dễ bị phát hiện?
Dù sao trước mắt nàng chỉ muốn lấy một chút xíu để đổi tiền là được rồi, còn lại vẫn nên cất trước, đợi sau này có dịp thích hợp rồi sẽ lấy thêm ra, đến lúc đó nàng chính là người có tiền!
"Bá nương, con cùng bá nương làm cơm trưa nhé."
Ngô Thúy Phân đang lúi húi trong bếp nhỏ nấu đồ ăn trưa, Văn Nhân Nam chủ động đến giúp một tay, lập tức khiến bà hài lòng, trên mặt vẫn nở nụ cười khách sáo.
"Tiểu Nam à, chỗ này không cần con giúp đâu, con đi chơi với Tiểu Tây đi, chỗ này có ta là được rồi, vẫn là con chịu khó đấy, con bé Tiểu Tây nhà ta cả ngày lười như hủi, sau này về nhà họ Hàn còn phải chăm sóc hai đứa bé thì làm sao đây, lo chết mất thôi."
"Không sao đâu, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi mà. Buổi sáng con với Tiểu Tây ra ngoài dạo một vòng, chơi lâu rồi, với lại mấy việc này ở nhà con làm quen hết rồi, bá nương cứ để con làm đi, cũng lâu rồi không được nếm thử tài nấu ăn của con, bá nương xem có thụt lùi không nhé." Văn Nhân Nam lắc đầu, thái độ vô cùng thành khẩn, thấy Ngô Thúy Phân đang nhặt rau thì ngồi xổm xuống giúp theo.
"Vẫn là con hiểu chuyện, em gái con vừa về đến là không biết phụ giúp gì cả, trốn thẳng vào phòng luôn." Ngô Thúy Phân không kìm được mà bất mãn nói.
Thật ra nguyên chủ trước đây cũng không như vậy, việc nhà cũng đều làm hết, sở dĩ bây giờ biến thành như thế này là do sau khi đính hôn với Hàn Quốc Đống.
Khi đó, nàng thất vọng với người nhà, thái độ cũng thay đổi không ít.
Chuyện này Ngô Thúy Phân không nói với Văn Nhân Nam, nên Văn Nhân Nam tự nhiên không biết.
"Tiểu Tây chắc là mệt thôi."
Văn Nhân Nam cười cười, thuận miệng nói, cũng không thực sự để lời Ngô Thúy Phân vào lòng.
"Hầy, ta còn lạ gì con bé nữa chứ? Bố mẹ con thật có phúc, sau này cô gái chịu khó hiểu chuyện như con, sau này ai lấy được cũng có phúc đấy." Ngô Thúy Phân lắc đầu, tiếp tục khen.
Văn Nhân Nam làm ra vẻ ngượng ngùng, trong lòng lại rất vui, miệng thì nói, "Nào có tốt như bác nói."
Nàng chủ động đến giúp đỡ làm việc, đương nhiên là có mục đích.
Đời trước Văn Nhân Nam đến nhà họ Văn cũng giúp Ngô Thúy Phân làm việc nhà, lúc đó một là do quen tay, hai là muốn để Văn Nhân Chí và Ngô Thúy Phân thấy được sự chịu khó của nàng, có cái nhìn tốt hơn, để nàng tìm đối tượng ở trong thành.
Thực tế thì kiếp trước Văn Nhân Nam sống cũng không đến nỗi nào, ban đầu gả cho công nhân thành phố, sau này người kia nghỉ việc thì quả thật có chút khổ sở, nhưng dần dần con cái cũng lớn cả rồi, nếu không có nguyên chủ Văn Nhân Tây ra so sánh thì Văn Nhân Nam sẽ không bất mãn đến mức cảm thấy bất công như vậy.
Chẳng qua là sự so sánh làm cho nàng mất cân bằng trong lòng thôi.
– Đều là chị em họ, sao em gái lại có mệnh tốt như vậy, gả cho được con rể nhà giàu, làm bà chủ giàu có, được chồng con tôn trọng đâu? Còn nàng lại chỉ có thể cả ngày bôn ba vì cuộc sống, dãi nắng dầm mưa?
Nếu như cuộc sống của nguyên chủ cũng không dễ dàng, cũng gần như Văn Nhân Nam, thì Văn Nhân Nam đã không bất mãn đến thế, sau khi sống lại lại gắt gao để mắt tới hôn sự của nguyên chủ.
Đời trước Văn Nhân Nam chủ động làm việc, lấy lòng vợ chồng Văn Nhân Chí và Ngô Thúy Phân là để tìm người trong thành làm đối tượng, đời này chủ động làm việc mục đích cũng không khác mấy.
Nàng nhất định sẽ phá đám hôn sự của Văn Nhân Hề và Hàn Quốc Đống, nhưng chính nàng lại ít tiếp xúc với người nhà họ Hàn, đợi khi hôn sự của Văn Nhân Hề và Hàn Quốc Đống tan vỡ, thì không tránh khỏi việc cần Ngô Thúy Phân nói hòa.
Ta bây giờ tại mặt Ngô Thúy Phân kia biểu hiện tốt một chút, đến lúc đó Ngô Thúy Phân cùng người Hàn gia nói chuyện, người Hàn gia khẳng định đối nàng hài lòng, tăng thêm hôn ước, chuyện kia liền tám chín phần mười sẽ thành công.
Trông cậy vào tương lai Ngô Thúy Phân cùng Hàn mẫu cùng một chỗ lúc nói chuyện có thể cho nàng nói tốt, Văn Nhân Nam lại càng thêm ân cần một chút.
Ngô Thúy Phân nhưng không biết Văn Nhân Nam hiện giờ trong lòng nghĩ hắn tìm việc hôn nhân tốt cho Văn Nhân Hề, vẫn như cũ cười híp mắt khích lệ Văn Nhân Nam, trong lòng còn cảm thấy mình khen vài câu, Văn Nhân Nam liền chủ động giúp nàng làm việc, thật sự là có chút ngốc.
Hai người đối với lần này đều hài lòng cực kì, cũng coi là theo như nhu cầu.
Văn Nhân Hề căn bản liền mặc kệ giữa hai người giao lưu cùng tiểu tâm tư, chính nằm ở trên giường giở sách, một bên giở một bên trong đầu suy nghĩ muốn làm gì tốt.
Nguyên chủ nghĩ phải bắt được cái này kỳ ngộ khó có được, Văn Nhân Hề đương nhiên không thể để cho nàng thất vọng.
Bất quá, coi như nàng muốn đi Nam Phương, cũng sẽ không để Văn Nhân Nam dễ dàng như vậy toại nguyện...
Bạn cần đăng nhập để bình luận