Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 143: Vì báo ân ta cưới ngươi 23 (length: 12336)

Văn Nhân Hề từ trước đến nay không cho rằng nữ nhân phải lấy chồng, hoặc nhất định phải có một gia đình, nếu có người lọt vào mắt, cảm thấy thú vị thì nàng sẽ tiến đến một đoạn, nếu không có thì cứ tiếp tục cuộc sống độc thân, dù sao mỗi tiểu thế giới đều rất thú vị, nàng không thấy tẻ nhạt.
Nhưng thái độ đó của nàng, đặt vào mắt Bích Vân và Tử Vân lại trở nên khác.
Từ Thẩm Mộc ban đầu đến Vân An sau này, bất kể là ai, trong mắt hai người bọn họ, cô nương nhà mình đều động lòng với người ta, thế mà hai người kia lại toàn phụ lòng cô nương.
Đương nhiên, các nàng cũng hiểu rõ, không phải nói cô nương thích họ thì họ phải mang ơn mà tiếp nhận, không có đạo lý đó, vấn đề là, cả hai đều đã nhận hảo ý của cô nương.
… Sau đó lại chà đạp cái ý tốt này.
Hai năm nay Văn Nhân Hề chuyên tâm phát triển thương đội và Văn Nhân gia, trong mắt hai nha hoàn, điều này trở thành do bị tổn thương tình cảm, đối với đàn ông đã mất hứng thú, đây mới là lý do các nàng ghi nhớ Thẩm Mộc và Vân An.
Nếu hai người này không xuất hiện thì còn đỡ, một khi xuất hiện trước mặt, không thể tránh khỏi sẽ nhớ lại chuyện cũ.
Thẩm Mộc thì đúng là vậy, nhưng Vân An có chút đặc biệt, chỉ là vì thân phận hạn chế, Văn Nhân Hề không nói cho các nàng biết ẩn tình bên trong, còn chuyện hai nha hoàn đến nay nhớ chuyện Vân An đã làm, Văn Nhân Hề cũng làm ngơ cho qua.
Trước kia các nàng đã bị nàng nói rồi nên không tiếp tục tìm tung tích của Vân An nữa, nhưng bây giờ đây không phải là trùng hợp sao, vừa hay gặp được?
Văn Nhân Hề biết hai người có chừng mực, sẽ không thực sự làm chuyện quá đáng, nhiều nhất là muốn Vân An trả lại tiền, còn trả thù gì thì chắc chắn không có.
Hai người đi theo nàng mấy năm nay, hiểu rõ đạo lý người làm ăn phải dĩ hòa vi quý, sẽ không vì những chuyện này mà mất lý trí.
"Các ngươi nghĩ nhiều rồi, đàn ông không quan trọng, ta cũng không phải vì hai người đó mà thất vọng về đàn ông. Các ngươi xem ca ta, cha ta, cả hai đều là người đàn ông tốt mà." Văn Nhân Hề có chút dở khóc dở cười, nhìn Bích Vân đang căm phẫn giải thích.
"Lần này gặp Vân An cũng là tình cờ, chuyện tiền bạc khi đó thôi bỏ đi, không cần nhiều lời, dưới chân kinh thành, không nên gây thêm phiền phức, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ rời đi, coi như không quen biết là được."
"Vâng, nô tỳ đã rõ."
Bích Vân thấy sắc mặt Văn Nhân Hề không khác, trong lòng nhẹ nhõm thở ra, đáp lời.
Nàng vừa rồi quả thật hơi quá, lo Văn Nhân Hề tức giận, đồng thời cũng lo nàng nhìn thấy Vân An lại nhớ chuyện không vui.
Đang phiền não Phạm Vân An lại không biết mình gặp phải “hắc lịch sử” hai năm trước, sốt ruột xuyên qua phố xá về phủ của mình.
Hai năm trước hắn cùng Phạm Vân Định từ Giang Nam trở về, cả hắn và Phạm Vân Định đều được phong vương, chỉ có điều hắn là Quận vương, còn Phạm Vân Định thì đem tước vị Quận vương đổi thành Thân vương, hắn cảm thấy nếu không phải hắn suýt chút nữa gặp nạn ở Giang Nam thì phụ hoàng của hắn sẽ không cho hắn cả tước vị Quận vương này.
Nhưng dù sao thì sau khi hắn và Phạm Vân Định trở về, nhà ngoại của hoàng hậu Tiền gia đã bị nhổ tận gốc, quan hệ thông gia đều bị liên lụy, Tiền hoàng hậu giờ trong cung còn khó khăn hơn, trái lại cuộc sống của bọn hắn dễ thở hơn rất nhiều.
Vốn tưởng rằng, sau khi phong vương xuất cung lập phủ, thời gian chắc chắn phải tốt hơn trong hoàng cung, dù sao đó cũng là địa bàn của riêng mình, không cần phải cẩn trọng như ở trong cung, nhưng mà sự thật thì hoàn toàn ngược lại.
Phạm Vân Định, thất ca của hắn, anh ruột cùng cha cùng mẹ, quả thực là một con quỷ.
Hắn đã ra khỏi thư phòng rồi, bắt đầu đảm đương công việc, kết quả hắn ca lại cứ thế bắt hắn quay lại học, còn tìm các loại thầy giáo cho hắn không nói, mà còn đích thân trông chừng tiến độ học tập của hắn nữa!
Chuyện này thì thôi đi, những môn học đó trước kia cũng từng học, nhưng những chương trình lễ nghi thêm vào là chuyện gì xảy ra? Lễ nghi của hắn không tốt sao? Cần phải học lại quy tắc lễ nghi ư?
Nghĩ tới ma ma dạy bảo quy tắc trong nhà, Phạm Vân An cảm thấy sống thật sự là quá khó.
Kỳ thực Phạm Vân An rõ, vì sao hắn ca lại bắt hắn học lại sau khi trở về từ Giang Nam, rõ ràng là không hài lòng chuyện hắn làm ở Giang Nam, đặc biệt là chuyện hắn làm trai lơ che giấu thân phận.
May mà hắn không bị thiệt, không bị ai chiếm tiện nghi gì, nếu không mà nói dù khi đó hắn mới trở về từ cõi chết, hắn ca cũng sẽ đánh hắn.
Đặc biệt là, chuyện này vốn không liên quan gì đến Văn Nhân Hề, người ta không hề sai, mọi lỗi đều do hắn, người ta chỉ có tiền, muốn tìm người có dáng dấp ưa nhìn làm quen thôi.
Nói thì nói vậy, nhưng giờ Phạm Vân An nghĩ lại quãng thời gian ở Giang Nam đó, tuy rằng lần đầu học làm trai lơ có chút khó, nhưng so với hiện tại, thời gian kia đúng là quá tốt.
Bây giờ ban ngày hắn phải lên triều, phải làm công vụ, về phủ chưa chắc đã kịp uống ngụm nước đã phải tiếp tục học kèm một kèm một do ca hắn chuẩn bị.
Khoảng thời gian này…thật không bằng thời gian làm trai lơ, ít nhất khi đó hắn chỉ cần học cách làm tiểu đương gia vui vẻ, những cái khác chỉ việc vui chơi giải trí, không cần phải quan tâm, có chuyện phiền phức gì đều có tiểu đương gia lo liệu hết.
Cuộc sống đó ai mà không muốn chứ?
Văn Nhân Hề hoàn toàn không biết người đang là trung tâm chủ đề vừa rồi cũng đang nhớ tới nàng, hơn nữa còn là trong lòng thương nhớ nàng, mũi có chút ngứa, nhịn không được hắt xì một cái, khiến Bích Vân hoảng hốt nhìn lại.
"Cô nương, có phải bị cảm lạnh rồi không? Cần mời đại phu không?"
"Không sao đâu, chắc là có ai đang nhớ đến cô nương ta thôi." Văn Nhân Hề cười nói.
Nàng trước sau bỏ ra gần năm năm, phát triển đội buôn nhỏ ngày trước thành một trong những thương đội lớn mạnh nhất Ninh triều, mà Văn Nhân gia cũng nhờ đó phất lên, mượn thương đội phát triển khá tốt.
Miếng bánh kem ở Giang Nam lúc trước giờ đã hoàn toàn bị nuốt gọn, Văn Nhân gia cũng trở thành gia tộc giàu có số một Giang Nam, vì kín tiếng nên không nhiều người biết Văn Nhân gia hiện nay rốt cuộc có bao nhiêu của cải.
Những chuyện này, từng cái từng cái một, đủ để khiến người khác nhớ tới Văn Nhân Hề.
Bất kể là những kẻ rủa xả, hay muốn dựa vào để thông gia, từ những kẻ muốn chia phần miếng bánh kem của thương đội và Văn Nhân gia, Văn Nhân Hề đều hiểu rõ tình cảnh của mình trong mắt người ngoài.
Nàng thích cái dáng vẻ họ vừa ghét nàng, vừa bị lợi ích ràng buộc không thể không cố tươi cười lấy lòng, hoàn toàn không phải là đối thủ, chỉ thấy cái bộ dạng xoắn xuýt mà nàng cũng không để vào đâu được.
Bích Vân thấy Văn Nhân Hề nói vậy liền không nhắc chuyện mời đại phu nữa, chỉ là trong lòng ghi nhớ chuyện này, sau đó phải chú ý nhiều hơn đến thân thể cô nương nhà mình, không thể để nàng quá mệt hoặc đổ bệnh.
Lần này các nàng tới kinh thành thực chất cũng có mục đích, thương đội Văn Nhân Hề ngày càng lớn, hội trưởng An Tây thương hội Lục phu nhân giờ đứng trước mặt nàng cũng không thể không nói một câu hậu sinh khả úy, lần này đến kinh thành là để phát triển thêm một bước quy mô của thương đội.
Nhưng có điều, mọi việc có chút không giống.
Bây giờ tin tức của Văn Nhân Hề rất nhạy, biết được một số chuyện bí ẩn, tỷ như Tiền gia bị nhổ tận gốc khi xưa, tiền hoàng hậu đã từng bị dồn vào đường cùng, lại như chuyện thân thể Khai Thủy Hoàng đế lúc đó đã suy yếu hơn trước kia nhiều.
Đối thủ cạnh tranh ngôi vị hoàng đế có lợi thế nhất chính là Phạm Vân Định.
Năng lực thủ đoạn, đạo làm vua, Phạm Vân Định đều là ứng cử viên sáng giá nhất, không có gì bất ngờ, Phạm Vân Định chính là Hoàng đế kế tiếp.
Văn Nhân Hề nhận được tin tức, lão Hoàng đế có ý thoái vị.
Nhưng dù sao đây cũng chỉ là dò xét, Văn Nhân Hề ở kinh thành không lâu, tới niên quan thì quyết định trở về Minh Giang phủ trước, chuyện bên này đã sắp xếp xong xuôi.
Lần này một người gặp thoáng qua không hề biết, một người biết nhưng lại hoàn toàn không để trong lòng, theo Văn Nhân Hề về Giang Nam thì trực tiếp không còn.
Về đến nhà, Văn Nhân Hề vẫn ở trong cái biệt viện ngày trước, thỉnh thoảng về Văn Nhân tòa nhà vấn an Văn Nhân lão gia và Văn Nhân phu nhân, ăn tết năm nay cũng giống như mọi năm, không có gì đặc biệt, mà năm đó không lâu sau, tin lão Hoàng đế nhường ngôi cho thất vương gia truyền đến Giang Nam.
Còn trong đó lại phát sinh chuyện bức thoái vị và ngoài ý muốn nào thì không phải tin tức có thể công khai.
Văn Nhân Hề tính toán, chuyện này đúng là không thể nói là hoàn toàn không liên quan đến Văn Nhân gia.
Tân đế đăng cơ, sang năm chắc chắn phải mở ân khoa, cửa hàng do Văn Nhân Húc dựng lên vì chọc tức Thẩm Mộc giờ đã mở được mấy cửa, trên cơ bản các châu huyện thuộc Minh Giang phủ quản hạt đều có chi nhánh, cũng giúp được không ít người đọc sách gặp khó khăn.
Triều đình muốn mở ân khoa, tự nhiên sẽ ảnh hưởng đến họ.
Văn Nhân Hề ngược lại khá coi trọng hai cử nhân kia.
Dù ngày đó là vì tức Thẩm Mộc, nhưng về sau Văn Nhân Húc càng ngày càng cảm thấy không tệ, hiện nay tuy vẫn có người bàn tán ra vào, nhưng thanh danh Văn Nhân gia trong mắt những người đi học lại không tệ.
Bất quá, người đến nhờ vả cử nhân cũng chỉ có hai người, đa phần cử nhân căn bản không thiếu tiền, hai người này là gặp trường hợp đặc biệt, lại không muốn nợ nhân tình, liền trực tiếp mượn bạc của Văn Nhân gia.
Quả nhiên, không lâu sau qua năm, triều đình ban bố công văn năm nay sẽ mở ân khoa.
Năm đầu tiên tân đế lên ngôi, đối với Văn Nhân Hề mà nói cũng là một năm bận rộn, nàng lần này lại mang theo thương đội đi một chuyến thảo nguyên, việc Hoàng đế Ninh triều thay đổi cũng ảnh hưởng đến thảo nguyên bên kia, lần này thương đội so với trước kia về trễ một chút, mà nàng vừa về chưa đầy nửa tháng, cửa lớn biệt viện liền bị người gõ vang.
Gã sai vặt canh cổng nhìn công tử tuấn tú bên ngoài có chút nghi hoặc, "Vị công tử này, ngài tìm ai?"
"Tại hạ Vân An, tìm Văn Nhân cô nương, không biết Văn Nhân cô nương có ở đó không?"
Gã giữ cửa này chưa từng thấy Vân An, cũng chưa nghe nói chuyện của hắn, nhưng lại từng nghe nói chủ nhân nhà mình từng nuôi một ngoại thất, chỉ bất quá về sau rời đi thôi, nhưng hắn lại không biết ngoại thất này là ai.
Nghe nói tìm Văn Nhân Hề, gã giữ cửa không dám chậm trễ, vội vàng vào trong báo cáo.
Tử Vân nghe gã giữ cửa nói xong, lông mày lập tức nhíu lại, không dám tự tiện quyết định, vội vàng vào phòng tìm Văn Nhân Hề.
Văn Nhân Hề đang thoải mái mà dựa vào trên ghế nằm, còn Bích Vân thì đang đấm vai cho nàng.
"Cô nương, người ở tiền viện đến nói có khách đến, tự xưng Vân An công tử, cô nương có muốn gặp một lần không?"
Trong miệng ăn vải ướp lạnh, một bên hưởng thụ xoa bóp phục vụ, Văn Nhân Hề trong nháy mắt liền dừng lại, "Ngươi nói người đến tự xưng là ai?"
"Tự xưng Vân An, nô tỳ cũng còn chưa kịp đi nhìn một chút, không rõ rốt cuộc có phải nô tỳ nhận biết cái Vân An kia không." Nói đến sau, Tử Vân có chút nghiến răng nghiến lợi.
Văn Nhân Hề nheo mắt, ăn xong quả vải trong tay xoa xoa tay, ra hiệu hạ nhân thu hết số vải còn lại, "Bảo người ta mang hắn vào đi, ta ngược lại rất hiếu kỳ, vị này rốt cuộc có phải là cái ta biết hay không, với lại có mục đích gì."
Mục đích gì?
Vân An theo sau nha hoàn đi vào phòng khách, câu nói đầu tiên liền nói cho Văn Nhân Hề mục đích hắn tới đây.
"Tiểu đương gia, không biết bây giờ ngài còn thiếu người hầu hạ không?"
Ngươi bây giờ còn thiếu ngoại thất trai lơ sao?
Văn Nhân Hề: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận