Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 49: Ngược luyến nữ chính muội muội 13 (length: 12120)

"Văn Nhân Hề giết cha ta, ngươi lại khuyên ta buông xuống thù hận, ta làm sao buông xuống được?" Vân Phượng Minh lộ vẻ lạnh lùng nhìn về phía Văn Nhân Du.
Tình yêu cùng thương xót trước đây dường như đều biến mất.
Khoảng thời gian này hắn luôn sống trong đau khổ, người cha yêu thương hắn từ nhỏ bị Văn Nhân Hề giết chết, chặt đầu mang đi, đến cả xác toàn vẹn cũng không có, bản thân hắn võ công bị phế, trở thành một kẻ phế nhân, căn bản không có cách nào tìm Văn Nhân Hề báo thù, ngay cả đầu của cha ruột cũng không thể giành lại, không thể nào để ông được toàn thây nhập táng.
Văn Nhân Du lại cứ cố tình ở bên cạnh khuyên hắn buông bỏ.
Hắn làm sao buông bỏ được?
"Nửa năm trước, khi ta biết cha mẹ ta bị cha ngươi giết, ta cũng đau khổ lắm, khi đó không phải ngươi cũng đã khuyên ta như vậy sao? Muội muội ta cũng không giết những người khác của Vân Gia bảo, chỉ là báo thù cho cha mẹ ta, vì sao ngươi không thể hiểu được?"
Giọng Văn Nhân Du thâm trầm vang lên, Đoan Mặc đứng ở đó không nhúc nhích, ánh mắt đã hoảng sợ.
Hắn cũng vừa biết thân phận bí mật của Vân Thiên Phong không lâu, nhưng nhìn Cát Thương Lan và Văn Nhân Hề đứng cạnh nhau, hắn lập tức biết được mục đích của Văn Nhân Hề.
Nàng cố ý, cố ý để Cát Thương Lan nghe được cuộc đối thoại này!
Thật thâm sâu tính toán!
"Võ công của ta bị phế, Văn Nhân Du, ngươi có biết điều này có ý nghĩa gì không?"
"Nhưng mà, chỉ là không có võ công thôi mà, hai tay, hai chân của ngươi vẫn tốt, cùng lắm thì sau này chúng ta rời khỏi giang hồ là được." Bản thân Văn Nhân Du cũng không có võ công chẳng phải vẫn rất tốt sao?
Lúc trước Vân Phượng Minh đâu có ghét bỏ việc nàng không biết võ công, còn cảm thấy nàng rất tốt.
Vân Phượng Minh nhìn vẻ yếu đuối của Văn Nhân Du, lần đầu tiên cảm thấy lời nàng nói thật chói tai.
Nàng biết cái gì?
"Một kẻ không có võ công như ngươi thì biết cái gì? Ngươi căn bản không hiểu nỗi đau của ta, Văn Nhân Hề hủy hoại tất cả của ta, nửa đời sau ta đều là một tên phế nhân, muội muội ngươi giết cha ta, hủy hoại nhân sinh của ta, khuyên ta tha thứ thật là nực cười và vô lý!"
Văn Nhân Du im lặng một chút, rồi giọng nói phiêu hốt vang lên ngoài cửa phòng.
"Cha ngươi giết cha mẹ ta, giết hơn một trăm người ở Văn Đao sơn trang đó, cha ngươi cũng từng phế bỏ võ công của muội muội ta, biến nàng thành phế nhân trong miệng ngươi, ngươi khuyên ta buông bỏ, khuyên muội muội ta nên lương thiện, đừng liên lụy người vô tội, nói sẽ bảo vệ ta và muội muội, bây giờ, ta chỉ là khuyên ngươi lại, vì sao ngươi lại đau khổ và giận dữ như vậy? Sao ngươi lại trở thành thế này?" Nàng dường như rất nghi hoặc, ngoài cửa, Văn Nhân Hề suýt chút nữa bật cười.
Lời của Văn Nhân Du nói thật đúng!
Đúng là thế mà, đến lượt bản thân mình thì hắn biết đau khổ à?
Vẻ mặt của Cát Thương Lan đã nặng nề đến mức có thể nhỏ nước.
Chỉ từ cuộc đối thoại giữa Văn Nhân Du và Vân Phượng Minh, Cát Thương Lan có thể biết, những điều Văn Nhân Hề nói trước đó đều là thật, người huynh đệ tốt hành hiệp trượng nghĩa mà hắn biết bao năm, bảo chủ Vân Gia bảo Vân Thiên Phong, lại chính là chủ nhân bí mật của Đệ Cửu lâu, đồng thời đã từng dẫn người tiêu diệt hơn trăm mạng người ở Văn Đao sơn trang vì có thể có tàng bảo đồ.
Văn Nhân Hề giết hắn chẳng qua là để đòi lại công bằng cho hơn trăm mạng người của Văn Đao sơn trang, việc này không hề quá đáng.
Hơn nữa, Văn Nhân Hề không chủ động tìm Vân Gia bảo gây phiền phức, chỉ tìm đến hai cha con Vân Thiên Phong và Vân Phượng Minh, quả thực đã rất nhân nghĩa.
Đồ đệ tốt của hắn, thiếu hiệp Vân Phượng Minh được giang hồ ca tụng, biết rõ mọi chuyện, vẫn cố tình lôi kéo hắn đến đối phó Văn Nhân Hề.
Lúc này, Cát Thương Lan thực sự cảm thấy mình không giỏi xử lý những việc đời này, mặc dù trước kia cũng đã biết, nhưng chưa bao giờ ý thức rõ ràng về điều đó như bây giờ, hắn cũng chưa từng nhìn thấu được hai cha con Vân Thiên Phong và Vân Phượng Minh.
"Ngươi hỏi ta vì sao? Văn Nhân Du, ngươi thực sự không biết tại sao sao? Giữa chúng ta không thể nào có kết quả! Muội muội ngươi giết cha ta, là kẻ thù của ta, còn ngươi là tỷ tỷ của nàng, ngươi hiểu không? Ngươi là tỷ tỷ của kẻ thù ta!" Cuối cùng chút kiên nhẫn của Vân Phượng Minh cũng tan biến trong sự truy vấn liên tục của Văn Nhân Du, "Ngươi đi đi, ta sẽ không ra tay với ngươi, nhưng ta cũng không thể đối diện với ngươi được nữa, và cả ngươi."
Hắn hiểu rõ, chuyện này không liên quan đến Văn Nhân Du, nhưng việc Văn Nhân Du là tỷ tỷ của Văn Nhân Hề là sự thật, hắn không thể chấp nhận việc mình không để tâm đến cái chết của cha, mà lại ở cùng với tỷ tỷ của kẻ thù.
Văn Nhân Du là tỷ tỷ của Văn Nhân Hề, như vậy đã đủ rồi.
Bọn họ không thể đến được với nhau.
Hắn cũng không muốn làm tổn thương nữ tử yếu đuối như Văn Nhân Du, hắn yêu nàng là thật, lúc này hận nàng cũng là thật.
Văn Nhân Du ngạc nhiên nhìn Vân Phượng Minh với ánh mắt đầy thù hận, đột nhiên bật cười, "Vân Phượng Minh, ta nghĩ ta thật sự chưa từng quen biết ngươi..."
Ngay lúc này, cửa phòng khách sạn đột nhiên bị người đẩy ra, Vân Phượng Minh không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, quay đầu nghiêm giọng quát, "Ai bảo các ngươi vào! Tất cả đi ra ngoài cho ta... Sư phụ?"
"Vân đại ca là chủ nhân của Đệ Cửu lâu? Vậy mà ngươi biết chuyện này từ nửa năm trước nhưng vẫn giấu diếm ta? Biết rõ hắn làm chuyện sai, nhưng vẫn cứ thờ ơ, giả vờ như không biết gì?" Cát Thương Lan nhìn Vân Phượng Minh có chút hoảng loạn vì sự xông vào bất ngờ của hắn, trong lòng chưa từng thất vọng như vậy.
Võ công của Vân Phượng Minh không giỏi hắn cũng không thất vọng, nhưng lúc này, hắn thật sự thất vọng về Vân Phượng Minh.
Nghe những lời hắn từng khuyên Văn Nhân Du khi biết cha mình chính là kẻ thù giết cha mẹ, hắn làm sao có thể nói ra được?
Mà bây giờ, Vân Thiên Phong chết trong tay Văn Nhân Hề, hắn lập tức thay đổi sắc mặt?
Hắn thực sự chưa từng quen biết cha con nhà họ Vân, không chỉ Vân Thiên Phong, mà cả đứa trẻ này từ nhỏ đã cùng hắn luyện kiếm pháp, hắn nhìn nó lớn lên.
Vân Thiên Phong là chủ nhân của Đệ Cửu lâu, nếu như Vân Phượng Minh không biết gì, Cát Thương Lan là sư phụ cũng sẽ tìm cách bảo vệ Vân Phượng Minh, nhưng hắn không ngờ rằng, Vân Phượng Minh thực sự giống như lời Văn Nhân Hề nói, đã biết hết mọi chuyện từ nửa năm trước.
"Sư phụ, xin người hãy nghe con giải thích, con không cố ý lừa gạt người, con chỉ sợ người sẽ thất vọng về con."
"Việc cha ngươi làm thì có liên quan gì đến ngươi? Sao ta lại thất vọng vì điều đó? Ngươi thực sự không biết, Đệ Cửu lâu đã giết bao nhiêu người trong những năm qua sao?" Nghe lý do của Vân Phượng Minh, Cát Thương Lan chẳng những không mềm lòng, mà ngược lại càng thêm tức giận.
"Biết tất cả, lợi dụng ta để lừa gạt ta đến báo thù cho cha ngươi, đến tận bây giờ ngươi vẫn không chịu nói cho ta biết sự thật, miệng đầy dối trá, lừa gạt một nữ tử cái gì cũng không hiểu, nhìn xem nàng cái gì cũng không màng vì ngươi, ngươi rất vui vẻ rất cảm động sao? Ta chưa từng nghĩ, ta sẽ dạy dỗ ra một đồ đệ không phân biệt phải trái như ngươi."
"Cát minh chủ, sự thật mọi chuyện ngài đã nhìn rõ ràng, còn phiền Cát minh chủ thay ta giải thích một phen, tránh cho ngày sau người giang hồ còn tưởng rằng ta làm chuyện đại nghịch bất đạo, khiến cho chính nghĩa chi sĩ Vân Gia bảo một mực truy sát." Văn Nhân Hề không có hứng thú với việc Cát Thương Lan dạy dỗ đồ đệ, đột nhiên lên tiếng, ánh mắt lại hoàn toàn không đặt vào Vân Phượng Minh.
Điều này khiến Vân Phượng Minh vốn kiêu ngạo từ trước đến nay càng thêm khó chịu.
Kẻ thù của ngươi không hề coi ngươi ra gì, nỗi nhục nhã bị kìm nén chỉ có mình hắn biết.
Nhưng những gì hắn đang trải qua, nguyên chủ đều đã từng trải qua, mà nguyên chủ lại rất vô tội, Văn Đao sơn trang thuần túy là vật hi sinh mà Vân Thiên Phong nhắm đến, Văn Nhân Hề không hề làm tổn thương một người vô tội nào.
"Là lỗi của ta, phiền Văn Nhân cô nương giúp ta một chuyến này, ta sẽ giải thích với mọi người về những chuyện đã xảy ra."
"Còn nữa, Đệ Cửu lâu bây giờ không có chủ nhân, đang thành một đống hỗn loạn, chính là thời cơ tốt nhất để thu thập, để lâu sợ là sẽ bị người khác thâu tóm, việc này chắc cũng phải phiền Cát minh chủ."
"Không sao, việc này vốn là ta nên làm, việc không diệt trừ Đệ Cửu lâu, để xảy ra thảm án như bây giờ, vốn là do ta sơ suất." Cát Thương Lan cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, chậm rãi nói với Văn Nhân Hề.
Vân Phượng Minh thấy cảnh này lại chỉ cảm thấy mình bị phản bội.
"Sư phụ! Người là sư phụ của con, là huynh đệ kết nghĩa của cha con, Văn Nhân Hề giết cha con, phế võ công của con, người chẳng những không báo thù cho chúng con, còn đối xử ôn hòa với nàng ta như vậy, người!" Tâm lý của Vân Phượng Minh đã hoàn toàn sụp đổ, trước kia còn có Cát Thương Lan nên hắn còn có thể nhẫn nhịn, nhưng bây giờ thì thật sự không thể kiềm chế được nữa.
"Lẽ nào nàng không nên giết cha ngươi, không nên phế võ công của ngươi sao?" Cát Thương Lan lạnh lùng chất vấn, "Nếu như ngươi cảm thấy không nên, vậy sao ngươi lại muốn lợi dụng ta?"
Văn Nhân Hề nhẹ nhàng nhìn Vân Phượng Minh mắt đỏ ngầu, có chút điên cuồng sụp đổ, không nói gì mà xoay người rời đi.
"Chờ một chút!" Thấy Văn Nhân Hề muốn đi, Cát Thương Lan đột nhiên gọi nàng lại, rồi nhìn sang Văn Nhân Du đang im lặng bên cạnh, "Đại cô nương, ta thay đồ đệ bất tài này của ta xin lỗi cô, giờ tình cảnh của hắn cô cũng đã thấy rồi, cô có muốn cùng muội muội mình rời đi không?"
Cát Thương Lan là có ý tốt.
Hắn thấy, Văn Nhân Du chỉ là nhất thời bị làm cho hôn mê đầu óc thôi, hiện tại vì mối quan hệ với Văn Nhân Hề, Văn Nhân Du ở lại sớm muộn gì cũng sẽ phải gánh chịu sự hận ý của Vân Phượng Minh, có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Văn Nhân Hề không nói gì, chỉ nhìn về phía Văn Nhân Du.
"
"Ta hiện tại giết Vân Thiên Phong, vì cha mẹ báo thù, ngươi bây giờ muốn theo ta đi sao?"
Văn Nhân Du cúi thấp đầu, để cho người ta không thấy rõ biểu lộ, dường như vì Vân Phượng Minh trước đó rất đau khổ, trầm mặc đi đến bên cạnh Văn Nhân Hề.
"A Du!" Trước đó Vân Phượng Minh đuổi Văn Nhân Du đi, nhưng bây giờ nàng thật sự muốn như mình mong muốn rời đi, trong lòng hắn lại dâng lên ngàn vạn không nỡ.
"Vân đại ca, ngươi thay đổi rồi, từ khi muội muội giết cha ngươi, từ khi võ công của ngươi bị phế, ngươi liền thay đổi. Lúc trước muội muội võ công bị phế thời điểm, ngươi cùng ta nói muội muội đã không phải là muội muội lúc trước, mà bây giờ ngươi cũng biến thành như vậy, đã ngươi đuổi ta đi, vậy ta liền đi thôi, tránh cho liên lụy ngươi."
Văn Nhân Du không quay đầu lại, chỉ là cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói, trong giọng nói kia mang theo tiếng nức nở, giống như rất thất vọng.
"Ta có lẽ chưa từng nhận biết qua ngươi, cùng một tình huống, ngươi khuyên ta khuyên muội muội ta buông bỏ, đến trên người mình ngươi lại khác biệt như vậy, ta cho rằng ngươi cũng như ta, yêu ta đến có thể quên đi tất cả, tựa như chính ngươi nói buông bỏ cừu hận, thì ra chẳng qua là ngươi chưa gặp phải thôi."
"Gặp lại."
"A Du!" Đây là lần đầu tiên Vân Phượng Minh cảm thấy thái độ của Văn Nhân Du quyết tuyệt như vậy, hắn hiểu rõ, Văn Nhân Du vừa đi như thế, sẽ không quay đầu lại nữa, bóng lưng kia yếu ớt không chịu nổi, giống như giây sau sẽ bị đánh gục.
Nhưng mà Văn Nhân Du đã không trả lời hắn nữa.
Văn Nhân Hề nở nụ cười.
Vân Phượng Minh và Cát Thương Lan không thấy rõ biểu lộ của Văn Nhân Du, Văn Nhân Hề đứng trước mặt nàng lại đem tất cả đều thấy rõ trong mắt.
Giọng của Văn Nhân Du có vẻ rất bi thương, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, trong đôi mắt kia cũng không có một chút thống khổ nào, chỉ có bình tĩnh.
Bình tĩnh đến đáng sợ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận