Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 289: Thật thiên kim không nghĩ về nhà 5 【 bắt trùng 】 (1) (length: 7812)

Văn Nhân Hề đã đi qua nhiều thế giới như vậy, chỉ riêng ở Ma Giới nàng đã ở lại không dưới ngàn năm, chuyện gì mà chưa từng gặp?
Nhưng mà, chuyện lúng túng như thế này... thật sự là chưa từng gặp mấy lần.
Phần lớn thời gian người khác mới là người xấu hổ, nàng luôn có thể kịp thời giải quyết mọi chuyện, nên rất ít khi cảm thấy ngượng ngùng.
Nhưng giờ phút này, Văn Nhân Hề cũng cảm thấy khó thở.
Không nên thế chứ.
Nàng xác định rằng sau khi nàng mở mắt ra, mệnh cách của nàng và Trác Chiêu Ngọc đã đổi lại, dù có chậm chạp thì cũng phải từ từ đổi vị trí, sao lại xui xẻo đến vậy chứ?
Xe điện hết sạch pin, ví tiền không biết mất hay bị trộm, sau đó thẻ ngân hàng còn bị quẹt sạch, toàn bộ tiền tiết kiệm, chỉ còn 6,7 đồng.
Chuyện này không quan trọng nhất, quan trọng nhất là nàng đang vội thanh toán tiền!
Dưới ánh mắt kỳ lạ của chủ tiệm trái cây, Văn Nhân Hề chậm rãi lấy điện thoại di động ra bấm số của Thiệu Mẫn.
Thiệu Mẫn đang ở nhà, vừa bắt máy liền nghe được giọng của Thiệu cha ở bên cạnh, "Tịch Tịch, sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Nàng còn tưởng Văn Nhân Hề có gì thắc mắc.
Dù sao mới tiếp xúc với huyền học, sẽ rất tò mò.
"Thiệu Mẫn, cho ta mượn ít tiền đi."
Rất ít khi vay tiền, ngay trước mặt chủ tiệm trái cây, Văn Nhân Hề hiếm khi ngượng ngùng nói.
"Hả?" Thiệu Mẫn hơi ngạc nhiên, nàng biết bạn tốt của mình rất tự trọng, dù rất nghèo cũng hiếm khi mở miệng với nàng, trong lòng thắc mắc nhưng vẫn lập tức đồng ý.
"Muốn bao nhiêu? Tao chuyển cho mày ngay."
Văn Nhân Hề tính toán, số trái cây này hơn bốn mươi đồng, lát nữa còn phải bắt xe đi trại dưỡng lão, phí đi lại chắc chắn phải có, ít nhất là phí đi về cho chuyến đi này, còn lại thì chờ nàng kiếm tiền sau, giải quyết chuyện trước mắt đã.
Để tránh thiếu rồi lại phải hỏi vay Thiệu Mẫn lần nữa, Văn Nhân Hề trực tiếp mượn năm trăm.
"Năm trăm đi, hai ngày nữa tao trả lại cho mày, ví tiền mất rồi, thẻ ngân hàng hình như bị người ta quét."
Đó cũng là gián tiếp giải thích với chủ tiệm trái cây chuyện gì đang xảy ra.
"Nhanh lên đi, tao đang đợi đưa tiền đây."
Quá lúng túng thật sự.
Sau khi cúp điện thoại, Văn Nhân Hề nghiêm mặt nói với chủ tiệm đợi một lát, rồi chờ Thiệu Mẫn chuyển tiền tới.
...
Đợi năm phút đồng hồ, vẫn không thấy động tĩnh gì.
Cũng may có khách hàng khác đến tiệm trái cây, chủ quán bận chào hỏi nên không tiếp tục nhìn Văn Nhân Hề chằm chằm nữa.
Nhìn những khách hàng sau mình trả tiền xong rời đi, Văn Nhân Hề không nhịn được, vừa định gọi điện hỏi Thiệu Mẫn, thì nhận được điện thoại của Thiệu Mẫn trước.
"Tịch Tịch, không được rồi, tao chuyển không được, dù là Zalo hay Wechat chuyển khoản cho mày đều không được, cứ báo hệ thống đang trì hoãn, để tao thử chuyển vào thẻ ngân hàng xem sao, cũng thất bại." Thiệu Mẫn biết Văn Nhân Hề đang chờ tiền thanh toán, vừa cúp máy đã vội chuyển tiền cho Văn Nhân Hề, rồi bị báo thất bại.
Thử hai lần không được, liền đổi phương thức thanh toán khác, kết quả vẫn không thành công.
Văn Nhân Hề: "..."
Nàng vẫn đang đứng ở quầy thu ngân, chủ tiệm đứng bên trong, vừa hay nghe hết cuộc trò chuyện của Thiệu Mẫn.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
"Mày đang ở đâu? Tao đến đó nhé."
Chuyển khoản không được thì chỉ còn cách Thiệu Mẫn trực tiếp mang tiền đến cho bạn tốt.
Dù sao thì nàng cũng đang rảnh.
Bạn tốt từ nhỏ đến lớn vốn không được may mắn, chỉ là không ngờ hôm nay lại xui xẻo đến vậy.
Văn Nhân Hề muốn nói không cần đâu, nhưng nghĩ đến vận xui kỳ quái của mình từ khi xuống thế giới này, vẫn là không mở miệng nói ra.
Sau mười lăm phút, Thiệu Mẫn đến.
Cô gái mang túi đeo vai hùng hổ chạy vào, lấy điện thoại di động ra thanh toán tiền, sau đó hai người cùng rời khỏi tiệm trái cây dưới ánh mắt kỳ lạ của chủ tiệm.
Sau khi rời đi, Thiệu Mẫn lại cố gắng chuyển ít tiền khẩn cấp cho Văn Nhân Hề, kết quả cũng giống như vừa rồi, vẫn không được.
"Hay là mình ra cây ATM rút tiền mặt cho mày nhé?"
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao kỳ lạ thế?
Đầu óc Văn Nhân Hề đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, "Khoan đã, lúc nãy mày chuyển năm trăm không được, mày thử chuyển năm mươi cho tao xem?"
Thiệu Mẫn: "..."
Thôi được.
Nghe bạn.
Lấy điện thoại di động mở Wechat, gửi một phong bao lì xì năm mươi đồng qua.
Dưới ánh mắt của hai người, phong bao lì xì được gửi thành công, bên phía Văn Nhân Hề cũng thông báo có tin nhắn bao lì xì, bảo nàng nhanh chóng mở ra.
Hai người: "..."
Đều im lặng.
"À, mày định đi đâu vậy?"
"Định đi thăm ông nội. Ông ấy đang ở trong viện dưỡng lão, muốn gặp tao nên tao chuẩn bị đến thăm."
Văn Nhân Hề không kể cho Thiệu Mẫn nghe cuộc đối thoại của mình với vợ chồng nhà họ Trác, cũng không nói rằng bọn họ không có ấn tượng tốt với nàng, nhưng Thiệu Mẫn cũng đâu có ngốc.
Đều biết mình là thiên kim hào môn, kết quả vẫn ở ngoài đường như thế, hoàn toàn không có ý định quay về, nghĩ một chút cũng biết bên nhà họ Trác rốt cuộc là có ý gì.
Cho nên nàng không ngờ Văn Nhân Hề lại muốn đi thăm lão gia nhà họ Trác.
"Xem ra ông nội là người không tệ."
Nói một câu như vậy, Thiệu Mẫn không hỏi gì thêm nữa.
Nàng thật sự rất muốn buông lời phàn nàn với bạn tốt vì đã gặp phải vụ thiên kim thật giả trái ngang như thế, càng quá đáng hơn là nàng đã lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, nhà họ Trác lại rõ ràng thiên vị thiên kim giả.
Cái tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết mới có này mà lại xảy ra với người bên cạnh nàng.
Thật đúng là chuyện lạ.
"Tao cứ cảm thấy vận may của mày càng ngày càng kém, hay là để tao đưa mày đến trại dưỡng lão đi, đến lúc đó tao chờ mày ở ngoài." Bạn tốt còn quá trẻ, để một mình nàng đối mặt với những chuyện này, Thiệu Mẫn có chút không yên lòng.
Nàng tuy là con non ở Yêu tộc nhưng tuổi tác lớn hơn bạn tốt rất nhiều, nếu có chuyện gì, nàng cũng có thể làm chỗ dựa cho bạn tốt.
Văn Nhân Hề nghĩ một hồi cũng đồng ý.
Hai người bắt xe, đi thẳng đến trại dưỡng lão.
Trại dưỡng lão này quản lý rất nghiêm ngặt, người không phận sự không được vào, đến cổng, Văn Nhân Hề liền lấy điện thoại ra định gọi cho ông nội, nói với ông ấy là mình đã tới rồi.
Sau đó, điện thoại chết máy.
Văn Nhân Hề: "..."
Không nên như vậy chứ, cho dù mệnh cách đang dần đổi vị trí, chỉ bằng công đức trên người nàng nhiều như vậy, cũng đủ để nàng sống thật tốt, sao lại xui xẻo đến thế này chứ?
"Hay là dùng điện thoại của tao gọi nhé? Mày nhớ số không?"
Thiệu Mẫn cũng bó tay, hoàn toàn không nghĩ tới còn có thể xảy ra chuyện này, thầm nghĩ trong lòng may mà mình đi cùng, nếu không thì chẳng phải xấu hổ lắm sao?
Văn Nhân Hề có chút bất đắc dĩ xoa mặt, trực tiếp đọc số, Thiệu Mẫn bấm máy rồi áp điện thoại vào tai Văn Nhân Hề - cả hai đều không dám để Văn Nhân Hề cầm điện thoại.
Nhỡ điện thoại của Thiệu Mẫn cũng bị hỏng thì sao?
Bên kia đợi một lúc mới bắt máy, "Ông nội, là con đây."
Trác lão gia tử vốn thấy số lạ thì không định bắt máy, nhưng nghĩ đến việc Văn Nhân Hề đã nói hôm nay sẽ đến thăm, lo lắng là Văn Nhân Hề nên mới nhận cuộc gọi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận