Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 149: Vì báo ân ta cưới ngươi 30 (length: 13810)

"Ta chỉ là một thân vương thôi, cũng không phải Thất ca, việc kế thừa ngôi vị cần cân nhắc nhiều như vậy, ta cũng không nghĩ làm gì, muốn quyền lực lớn bao nhiêu, Thất ca cũng sẽ không làm khó ta, nhà vợ cho ta vốn dĩ không có bao nhiêu tác dụng, mà gia tộc nhà vợ dù có mạnh mẽ thì chẳng lẽ lại lớn hơn Thất ca của ta sao?"
Đây là những lời Phạm Vân An đã nghĩ kỹ trước khi Văn Nhân Hề đến, cũng là lý do hắn chuẩn bị dùng để thuyết phục tân đế và Thái Thượng Hoàng sau khi về kinh.
"Hơn nữa nói thật, gia tộc nhà vợ quá mạnh chưa chắc đã tốt, không chừng còn trở thành gánh nặng của ta, ai mà biết được những người đó sau này thế nào, có thể sẽ phạm pháp hoặc dính vào chuyện rối rắm nào đó không? Chuyện này ai cũng không dám chắc, tính đi tính lại, tiểu đương gia ngược lại hợp hơn so với những cô nương khuê các kia."
"Lấy vợ vốn là chuyện tốt kết giao hai nhà, thông gia có mối liên hệ chặt chẽ, hai thế lực cùng nhau ủng hộ, đây là không tránh khỏi, nhưng ta lại không cần nhà vợ ủng hộ, từ bỏ cũng có sao."
Lần này Văn Nhân Hề ngược lại dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Phạm Vân An, thấy Phạm Vân An có chút hoảng hốt, nàng không kìm được sờ mặt, "... Tiểu đương gia, ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
"Chỉ là không nghĩ tới Vương gia lại nghĩ được nhiều như vậy."
Phạm Vân An: "..."
Trong lòng ngươi ta rốt cuộc là cái loại phế vật gì vậy hả?
Chuyện này chẳng phải là cơ bản sao? Khó khăn lắm hả?
Ta ở trước mặt ngươi "thủ", còn cần động não làm gì nữa?
Cuộc sống thường ngày ai thích động não làm gì, chẳng lẽ không phải chuyện gì dễ chịu thì cứ làm thôi sao? Hắn cũng đâu phải Thất ca hắn, việc gì cũng muốn tính toán trong lòng.
Văn Nhân Hề cười cười, kỳ thực nàng vẫn luôn biết, Phạm Vân An khi ở trước mặt mình và lúc thật sự đối diện chính sự thì không giống nhau, nhưng như vậy thì sao chứ? Nàng ngay từ đầu đã biết thân phận của hắn, xét cho cùng, hai người cũng chẳng qua là giấu nhau, tám lạng nửa cân mà thôi.
Tựa như lúc trước nàng biết rõ hắn là Hoàng tử, vẫn coi hắn là gã dã nhân mình cứu về nuôi cho vui vậy thôi.
"Vậy thì cứ để ta xem thử đi, xem ngươi có thể làm được tới mức nào."
Văn Nhân Hề không có đáp ứng, cũng không từ chối, mà cho một ý kiến lập lờ nước đôi.
Thật ra nếu hắn làm nàng hài lòng thì nàng cũng chẳng ngại đứa bé họ gì, có điều, nàng chắc chắn không thể làm hậu viện nữ tử được, nếu Phạm Vân An thật sự có ý đó, ngay từ đầu nàng cũng chẳng để ý làm gì.
"Được, hai ngày nữa ta phải về kinh, tiểu đương gia ngươi..."
Ngươi đang có thai, ta không ở đây ngươi phải quan tâm mình nhé.
Lúc đầu Phạm Vân An thực sự muốn nói vậy, nhưng lời vừa ra đến khóe miệng đột nhiên nhớ tới, nghén là do hắn chứ, trạng thái của Văn Nhân Hề cũng không tệ lắm, căn bản nhìn không ra dấu hiệu mang thai khó chịu.
Mà lại dựa vào sự trung thành của Tử Vân và Bích Vân với Văn Nhân Hề, không cần hắn nói thì họ cũng sẽ bảo vệ cẩn thận Văn Nhân Hề, lo cho Văn Nhân Hề chi bằng lo cho hắn.
Cứ nôn xuống như vậy đúng là muốn chết mà!
Nghĩ đến đây, cảm giác buồn nôn vừa nãy bị kìm nén do lo lắng thân phận trong lúc nói chuyện lại nổi lên, "Nôn... Tóm lại, mặc dù ngươi không nôn nhiều như ta, nhưng cũng phải cẩn thận..."
Bầu không khí nghiêm túc vừa rồi phút chốc tan thành mây khói.
Không sai, vẫn là Phạm Vân An đó thôi.
Kinh thành có vẻ hối thúc lắm, không đến hai ngày Phạm Vân An liền rời đi, Văn Nhân Hề vẫn như mọi ngày, nên làm gì làm nấy, trái lại Bích Vân và Tử Vân biết thân phận của Phạm Vân An rồi thì mặt mày hơi tái nhợt.
Rằng Phạm Vân An sẽ không làm gì cô nương của các nàng, nhưng Thái Thượng Hoàng thì sao? Tân đế sớm đã biết chuyện này rồi, mãi không thấy động tay động chân, đoán chừng tân đế cũng không làm gì, thứ khiến Bích Vân và Tử Vân bất an chính là Thái Thượng Hoàng bên kia.
Mà lại, trước kia không biết Phạm Vân An là thân vương đương triều, giờ biết rồi, nghĩ lại thái độ của hai người trước kia đối với Phạm Vân An, liền càng thêm hoảng sợ.
Văn Nhân Hề liếc qua, tiếp tục cúi đầu ăn canh hạt sen, "Các ngươi lo lắng cái gì, chỉ cần ta là chủ ở đây, nếu hắn không giải quyết được phiền phức vốn dĩ là của hắn, cô nương ta cũng có thể mang các ngươi rời đi."
"Còn cứ lo lắng mãi thế, coi chừng mau già đó."
Bị Văn Nhân Hề nói như vậy, Bích Vân và Tử Vân đều dở khóc dở cười, cũng hiểu rõ Văn Nhân Hề đang an ủi mình, trong lòng thầm nhủ về sau không được như thế nữa.
Cô nương vốn đang mang thai, là người cần an dưỡng, vậy mà để cô nương phải lo cho họ.
"Cứ nghĩ ngợi nhiều chuyện có hay không làm gì, chi bằng nghĩ tới cuối năm, công việc sắp tới còn bù đầu."
Phạm Vân An đi không lâu, cuối năm cũng dần đến gần, mà thời gian cuối năm đối với Thương gia chính là mùa làm ăn tốt nhất, các thương đội mang về rất nhiều hàng hóa đều sẽ bán hết trong khoảng thời gian này.
Huống hồ, năm nay nhà Văn Nhân vừa trở thành Hoàng Thương, vậy thì càng thêm bận rộn.
Vốn Văn Nhân Hề đã chuẩn bị cho chuyện này, cho dù nói thương hộ trong mắt quan viên, kể cả Hoàng Thương, vẫn không được tính là gì, nhưng đó là tâm nguyện của nguyên chủ, Văn Nhân Hề đương nhiên sẽ giúp nàng hoàn thành.
Đến hiện tại, ba tâm nguyện của nguyên chủ đã gần như hoàn thành cả.
Nói đến, hình như đã lâu không nghe thấy tin tức của Thẩm Mộc.
Nghĩ vậy, Văn Nhân Hề liền thuận miệng hỏi một câu, "Thẩm Mộc bây giờ thế nào?"
"Thẩm Mộc đã đậu Tiến sĩ, bây giờ đã mang gia quyến đến kinh thành, hình như vào Hàn Lâm viện."
Vốn Tử Vân không hiểu Hàn Lâm viện là gì, nhưng cô để ý đến Thẩm Mộc, khoa thi năm nay Thẩm Mộc đỗ Tiến sĩ, muốn không để ý cũng khó, sau đó hắn liền ở lại kinh thành.
"Cô nương, cô nói người đậu Tiến sĩ sẽ ở lại kinh thành sao?"
"À không, một giáp ba người sẽ trực tiếp vào Hàn Lâm viện, các tiến sĩ khác có thể thi thứ cát sĩ để vào Hàn Lâm viện, những tiến sĩ mới còn lại phần lớn sẽ được điều đi nơi khác."
Cũng không biết Thẩm Mộc là tự mình trúng nhất giáp hay sau đó thi thứ cát sĩ.
Dù sao chuyện này không phải việc cô quan tâm.
Cần biết ở kiếp trước của nguyên chủ, Thẩm Mộc chỉ thi được Thám Hoa.
Còn bây giờ thế nào, Văn Nhân Hề cũng không rõ.
Trò chuyện chốc lát, Văn Nhân Hề liền bỏ chuyện này ra sau đầu, vốn cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, Thẩm Mộc ra sao cũng không liên quan gì đến cô hay nhà Văn Nhân, chỉ cần hắn đừng nghĩ đến việc ức hiếp Văn Nhân gia, Văn Nhân Hề mới chẳng buồn để ý.
Mặc dù nói Văn Nhân lão gia bọn họ vì Văn Nhân Hề mang thai, lo nàng mệt mỏi nên đã giải quyết phần lớn công việc, không cần phiền đến Văn Nhân Hề, bên thương đội cũng có người phụ trách, ngày thường Bích Vân và Tử Vân chỉ chừa một người ở bên Văn Nhân Hề, người còn lại đi xử lý những chuyện thương đội nhất định phải có Văn Nhân Hề ra mặt, nhưng Văn Nhân Hề vẫn rất bận rộn.
Càng gần cuối năm thì lại càng bận, căn bản chẳng nghĩ đến Phạm Vân An.
Mà lúc này Phạm Vân An rốt cuộc đã về đến kinh thành trước Tiểu Niên.
Hiện tại đang là mùa đông, sông ngòi đóng băng, thuyền không thể đi lại được, Phạm Vân An muốn về kinh cũng chỉ có thể đi đường vòng, tốc độ tự nhiên chậm lại, mà hắn lại bị nghén nặng, chỗ nào cũng không dễ chịu, tốc độ càng chậm hơn, ì ạch về tới kinh thành thì lập tức bị Phạm Vân Định gọi vào cung.
Phạm Vân Định vốn chỉ muốn mình gặp Phạm Vân An trước rồi tính tiếp, kết quả Thái Thượng Hoàng không biết từ đâu biết tin Phạm Vân An hồi kinh, lập tức gọi Phạm Vân Định đến, chuẩn bị cùng nhau xem gã Thập Nhất tử gan trời này.
Sau đó hai cha con nhìn thấy nhóc đáng thương mặt mày khó coi, gầy rộc đi.
Hai người đều bị dọa, làm sao cũng không nghĩ tới Phạm Vân An đi chơi mà lại gầy thành thế này, Phạm Vân Định gần như ngay lập tức không ngồi yên được, "Người đâu! Truyền thái y!"
"Thất ca, không cần truyền thái y đâu, ta không có bệnh gì, chỉ là buồn nôn, ăn không vô đồ thôi."
Phạm Vân An cũng ấm ức.
Văn Nhân Hề sau khi hỏi phu nhân Văn Nhân rồi trở về cũng đã chuẩn bị sẵn cho Phạm Vân An dưa chua, Phạm Vân An ăn dưa chua thì mới tạm át được cái buồn nôn, ăn được chút đồ chay, lúc Phạm Vân An về kinh, Văn Nhân Hề còn cố ý dặn người ta cho hắn mang theo không ít dưa chua để ăn dọc đường, còn cho cả đơn thuốc cùng với dưa chua nếu không có thì làm theo.
Kết quả đi đường mệt mỏi, đường lại không dễ đi, dưa chua đi được nửa đường thì hết sạch.
Sau này người hầu cũng làm theo đơn thuốc mà làm, nhưng Phạm Vân An luôn cảm thấy hương vị không đúng, căn bản vô dụng, nên phần sau quãng đường hắn là nôn suốt cả chặng đường về.
Vừa về tới kinh thành, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải vào cung ngay, lúc này mặt mày đương nhiên rất tệ.
"Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy? Nhà ai không cho ngươi ăn hay ngược đãi ngươi à?" Phạm Vân Định vốn rất bảo bọc Phạm Vân An, Thái Thượng Hoàng tuy gặp Phạm Vân An không nhiều nhưng chưa từng thấy Phạm Vân An tiều tụy thế này.
Gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương.
Điều này khiến Phạm Vân An biết giải thích thế nào đây?
Tuy Phạm Vân An nói không cần gọi thái y, nhưng thái y vẫn nhanh chóng tới, thấy dáng vẻ của Phạm Vân An cũng giật mình, vội bắt mạch...
"Bẩm Thái Thượng Hoàng, hoàng thượng, thân thể Vương gia không có gì đáng ngại, cũng không có bị bệnh, bộ dạng thế này của ngài ấy, giống như là bị đói, đã nhịn đói vài ngày rồi."
Thái y liếc nhìn Phạm Vân An với ánh mắt kỳ lạ, rồi nghiêm chỉnh nói.
Đừng nói thái y, mà cả hai cha con chí cao vô thượng kia cũng kinh ngạc đến ngây người.
Đói?
Phạm Vân An ho khan một tiếng, không còn cách nào khác đành phải nói thật, nhưng trước khi nói còn đuổi hết người hầu trong điện và thái y đi xuống.
"Phụ hoàng, Thất ca, hai người xem, phản ứng này của ta có giống phụ nữ mang thai không?"
Ngập ngừng một lát, Phạm Vân An thử hỏi.
Phạm Vân Định: "..."
Thái Thượng Hoàng: "..."
Suýt nữa thì cho rằng mình không có con trai/em trai.
"Ngươi đang nói linh tinh cái gì vậy, phụ nữ có thai thì sẽ nôn, nhưng chuyện này có liên quan gì đến ngươi?"
"Chính là nói, có thể hay không, ông trời thấy phụ nữ mang thai quá vất vả, nên phân bớt chút cho đàn ông gánh chịu, ví dụ như cái vụ buồn nôn muốn ói này?" Không biết vì sao, bỗng nhiên có chút chột dạ, Phạm Vân An nhỏ giọng hỏi, "cái việc mang thai này, rõ ràng là một người ăn cho hai người, nếu không ăn được gì thì chẳng phải là không tốt cho cả mẹ lẫn con, ta cảm thấy, nếu ông trời thực sự có thể đổi chỗ này cho đàn ông thì cũng là một chuyện tốt đó chứ?"
"Phụ nữ phụ trách mang thai, đàn ông phụ trách nôn? Như vậy có khi còn thai nghén ra những đứa con khỏe mạnh hơn nữa đấy, là chuyện tốt mà."
Hai cha con mặt không đổi sắc: "..."
"... Vậy là người phụ nữ kia có thai rồi?"
Thái Thượng Hoàng hít sâu một hơi, cuối cùng cũng bắt được trọng điểm.
Sau đó liền ném chiếc cốc trong tay xuống đất, về phía... bên cạnh Phạm Vân An.
Dù sao con trai đã gầy thành ra thế này rồi, ném vào người lỡ xảy ra chuyện gì thì không xong, vì vậy dù tức giận nhưng Thái Thượng Hoàng vẫn còn lý trí.
Nhưng mà dù không ném vào người thì cũng làm Phạm Vân An hoảng sợ mà nhảy sang một bên, khiến Thái Thượng Hoàng càng thêm giận dữ.
"Đã có thai rồi, vậy thì đón về, nhưng chỉ có thể làm thiếp."
Ngay cả Trắc phi cũng không phải, chứ đừng nói Vương phi, đủ thấy Thái Thượng Hoàng khinh thường thân phận của Văn Nhân Hề đến mức nào.
"Không được, ta muốn cưới nàng."
"Không được, một con gái thương hộ, mà lại cả ngày ở bên ngoài lộ mặt, bây giờ còn chưa cưới mà đã có con, nếu không phải bây giờ nó có đứa bé thì ta tuyệt đối không để nó bước chân vào cửa!"
Phạm Vân An nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có lý, "Nếu Phụ hoàng vốn đã không muốn cho tiểu đương gia vào cửa Phạm gia, nhi thần là con cháu, tự nhiên không thể làm trái ý Phụ hoàng."
Thái Thượng Hoàng lại một lần nữa cầm chén trà lên, nhìn chằm chằm Phạm Vân An đang lắp bắp nói.
Phạm Vân Định thì dời mắt, cúi đầu nhìn cái ly trong tay, trầm mặc không nói.
"Vậy thì không để tiểu đương gia vào cửa đi, nếu không thì tiểu đương gia thiệt thòi, mà ngài cũng không vui, cứ thế này thì chỉ có một cách vẹn toàn đôi bên thôi, Phụ hoàng, người thấy, con ở rể thì sao?"
Không phải là vẹn toàn đôi bên sao?
Văn Nhân Hề không thể làm một con thiếp bị người khác khinh thị, nàng cũng sẽ không chấp nhận.
Thái Thượng Hoàng cảm thấy Văn Nhân Hề danh tiếng không tốt, quá mức khác người, không muốn nàng tiến vào vương phủ của ông.
Vậy thì hắn ở rể chẳng phải là tốt hơn sao?
Còn có thể vừa dễ giải quyết chuyện đứa bé họ Văn Nhân, tốt quá rồi còn gì, một mũi tên trúng ba con nhạn đó chứ.
Phạm Vân Định: "..."
Cũng chẳng có gì ngoài ý muốn.
"Hoàng đế đừng cản trẫm, hôm nay trẫm nhất định phải đánh chết tên nghịch tử này!"
Phạm Vân Định: "..."
Nhi thần cũng không hề ngăn cản ngài mà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận