Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 129.1: Vì báo ân ta cưới ngươi 9 (length: 12723)

Văn Nhân Húc an ủi Phương Như Nhân đang phẫn nộ, nhưng trong lòng lại đè nén lửa giận.
Dù thời gian đã trôi qua lâu như vậy, dù thanh danh của muội muội hắn dường như cũng không bị ảnh hưởng gì, dù muội muội hắn dường như cũng không vì chuyện đó mà suy sụp, ngược lại còn đặc biệt hăng hái, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản việc hắn chán ghét kẻ vong ân bội nghĩa Thẩm Mộc.
Bất quá, nhìn việc Văn Nhân Hề bằng lòng gặp Thẩm Sương, bằng lòng nhận lấy quà hạ lễ mà Thẩm Sương mang tới là biết, Văn Nhân Hề cũng không hề giận cá chém thớt Thẩm Sương.
Ngay khi sự việc xảy ra, Văn Nhân phu nhân lập tức đã kiểm soát hết đám hạ nhân trong nhà, cũng lần lượt dặn dò kỹ càng, nhất định không để chuyện trong viện bị lộ ra ngoài, mà Thẩm Mộc cũng tuyệt đối không có mặt mũi nào đi nói với người khác.
Văn Nhân phu nhân khi đó dường như không giận như Văn Nhân lão gia, là bởi vì nàng là nữ tử, nàng hiểu rõ nhất thanh danh quan trọng thế nào.
Một khi chuyện này bị truyền ra ngoài, sau này con gái nàng kết hôn sẽ rất khó khăn, bởi vì người ta khi muốn cầu hôn sẽ không nhịn được mà nghĩ rằng, cô gái mình muốn cầu hôn từng bị Thẩm Mộc, một người đồng môn chê bai, đến đồng môn mà còn ghét bỏ thì mình đi cầu hôn, chẳng phải mình còn không bằng cả Thẩm Mộc? Vì vậy phàm là những thiếu niên có điều kiện tốt hơn Thẩm Mộc chắc chắn sẽ không muốn cưới con gái nàng.
Vậy thì Thẩm Mộc tính là cái thá gì chứ?
Sau này người mà con gái nàng gả có khi còn không bằng cả Thẩm Mộc, vậy thì nàng làm sao cam tâm cho được? Thậm chí, chẳng những không bằng Thẩm Mộc, mà người ta còn chê bai con gái nàng từng bị người khác trắng trợn ghét bỏ, Văn Nhân phu nhân lúc ấy chỉ cần nghĩ đến tương lai đó thôi đã giận đến toàn thân phát run rồi.
Nhưng so với việc phẫn nộ, thanh danh của con gái nàng vẫn quan trọng hơn.
Thật ra đó cũng là lý do khiến Văn Nhân phu nhân chấp nhận chuyện Văn Nhân Hề đột nhiên muốn kinh doanh với mức độ cao, nếu không thì, con gái nàng được nâng niu bao năm nay lại quyết định đi ra ngoài xã hội, làm chuyện của đàn ông, thì bà ấy sẽ không bao giờ đồng ý.
— Nàng bị ấm ức.
Đương nhiên, cũng phải nhờ việc nhà Văn Nhân không phải loại người không biết lý lẽ, cũng lo lắng làm ầm ĩ lên sẽ để người khác biết chuyện kia, cho nên Thẩm Mộc và Thẩm Sương mới khỏe mạnh không bị trả thù.
Ngày thứ hai sau khi cưới, Phương Như Nhân chỉ buổi sáng đi thỉnh an hai vị trưởng bối, rồi chính thức gặp mặt cô em chồng Văn Nhân Hề, sau đó đã bị Văn Nhân phu nhân biết chuyện vất vả mà nhanh chóng chạy về viện.
Văn Nhân Hề không có việc gì, mà phủ thành lại cần người, bởi vậy sau khi chính thức gặp mặt chị dâu Phương Như Nhân xong, nàng đã sớm lên xe ngựa rời khỏi huyện Thanh Châu.
Cùng rời đi với nàng còn có Tạ Trường Xuân.
Sau khi đã chứng kiến hôn lễ của Văn Nhân Húc, Tạ Trường Xuân cũng muốn rời đi.
Hai trăm lượng bạc ròng mà Văn Nhân Hề hứa ban đầu đã được đưa đủ, lo không tiện mang theo còn đặc biệt đổi thành ngân phiếu, còn việc Tạ Trường Xuân muốn dùng số bạc đó vào việc gì thì không phải chuyện mà Văn Nhân Hề quan tâm.
Tạ Trường Xuân cầm ngân phiếu, biểu lộ trên mặt có chút phức tạp.
Lúc trước đi theo Văn Nhân Hề trở về, một mặt là bị Văn Nhân Hề dọa, biết không thể trêu vào, bất đắc dĩ phải theo, nếu không thì chỉ cần Văn Nhân Hề nói toạc ra thì tại chỗ hắn sẽ bị dân làng phẫn nộ đánh chết.
Mà sau đó lại bị Văn Nhân Hề nắm giữ cái đuôi khác, nên lại càng không dám trái ý.
Nhưng khi ở đây mấy tháng, cùng anh em Văn Nhân Húc chung sống lâu như vậy, hắn phát hiện ra rằng vị tiểu cô nãi nãi này lúc hung dữ thì thật sự rất hung dữ, nhưng nếu không chọc đến thì cũng sẽ không vô cớ gây sự với ai, mà Văn Nhân Húc không biết thân phận thật của hắn lại càng xem hắn như bậc trưởng bối mà đối đãi.
Thật tình mà nói, kể từ khi tự mình lang thang, Tạ Trường Xuân đã rất lâu rồi mới được thoải mái như thế.
Nhưng bây giờ, đến lúc phải chia tay.
Thậm chí, Văn Nhân Húc còn phải đợi đưa Phương Như Nhân về nhà ba ngày, nên vẫn chưa thể về phủ thành được, vậy nên nói gì cũng không được.
"Ta sẽ không quản ngươi dùng hai trăm lượng này vào việc gì, nhưng nếu ngày nào đó ngươi lại rơi vào tay ta thì…" Văn Nhân Hề vừa mỉm cười, vừa đánh giá Tạ Trường Xuân với vẻ phong thái tiên phong đạo cốt, ngữ điệu lấp lửng khiến người ta khó đoán.
Tạ Trường Xuân đang có chút lưu luyến không muốn rời, liền lập tức sửa đổi vẻ mặt, hận không thể ngay lập tức chạy cho xa.
"Tiểu cô nãi nãi yên tâm, sau này ta chắc chắn sẽ làm người tốt, tuyệt đối không lừa gạt người khác nữa!"
Vậy nên, sau này tốt nhất là chúng ta không gặp lại nhau nữa đi.
Quả là gặp quỷ, hắn vừa rồi thế mà còn cảm thấy có chút luyến tiếc, lẽ ra không phải là nên vui mừng khi cuối cùng đã trốn thoát khỏi ma trảo hay sao?
Nghĩ đến đây, Tạ Trường Xuân cũng không muốn tiếp tục thương cảm nữa, vì hắn không xứng đáng, hắn vẫn nên nhanh chóng cút đi thì hơn, nhỡ vị tiểu cô nãi nãi này đổi ý, quyết định giết người diệt khẩu thì hắn sẽ chẳng có chỗ mà trốn nữa!
"Chờ một chút."
Thấy Tạ Trường Xuân chuẩn bị đi, Văn Nhân Hề liền gọi hắn lại.
Tạ Trường Xuân giật mình, biểu cảm trở nên càng thêm hèn mọn, "Ngài còn có gì sai bảo nữa sao? Ta tuyệt đối sẽ không kể chuyện này ra đâu!"
Chẳng lẽ thật sự là đột nhiên đổi ý, quyết định diệt khẩu hay sao?
Văn Nhân Hề thấy bộ dạng này của Tạ Trường Xuân thì không nhịn được mà kéo khóe môi, nàng là người giữ lời, hơn nữa lúc trước Tạ Trường Xuân dù là kẻ lừa gạt chuyên nghiệp, nhưng cũng chưa từng làm điều gì quá đáng, coi như là vẫn còn có giới hạn, nên đương nhiên nàng sẽ không thất hứa.
"Xe ngựa đã chuẩn bị xong ở bên ngoài, trên xe ngựa là đồ mà ca ta chuẩn bị cho ngươi, xem như là cảm ơn những lời chỉ điểm của ngươi trong khoảng thời gian qua."
Người từng trải thường tiếp xúc với đủ loại người, phải có khả năng "gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ", mà trùng hợp thay, những kẻ lừa đảo cũng phải nắm vững những kỹ năng này, và cũng sẽ tiếp xúc với đủ loại người.
Mặc kệ Tạ Trường Xuân làm vậy vì nhàm chán hay bốc đồng, nhưng việc hắn đã chỉ bảo Văn Nhân Húc, thiện ý đó Văn Nhân Hề chấp nhận, và đương nhiên những thứ mà Văn Nhân Húc chuẩn bị cho hắn cũng sẽ không để lại.
Tạ Trường Xuân ngơ ngác một lúc, vẫn chưa hiểu rõ ý tứ là gì.
"Những lời ngươi đã chỉ điểm cho ca ta, ca ta đều ghi tạc trong lòng, ngươi với hắn tuy không có danh phận thầy trò, nhưng thật sự là có cái tình của thầy trò, xem như cũng không tính là nhiều." Lúc này muốn đi rồi, Văn Nhân Hề cũng không ngại nói ra suy nghĩ của Văn Nhân Húc, "Trước đó hắn đã cảm thấy ngươi có thể sẽ rời đi, nên đã chuẩn bị sẵn quà chia tay cho ngươi, vì không chắc thời điểm ngươi đi thì hắn có rảnh hay không, nên đã đưa đồ cho ta, nhờ ta chuyển giúp, bây giờ đều ở trên xe ngựa ngoài kia."
Đương nhiên, Văn Nhân Húc với tư cách một thương nhân EQ cao, những thứ anh ấy chuẩn bị chắc chắn không chỉ là vì những lời chỉ điểm của Tạ Trường Xuân cho bản thân, mà phần lớn là để cảm ơn Tạ Trường Xuân vì sự chỉ dạy tận tình cho Văn Nhân Hề.
—— Mặc dù chuyện đó kỳ thực chẳng liên quan gì đến Tạ Trường Xuân.
Nhưng phần tình cảm che chở em gái này của người ca, đương nhiên Văn Nhân Hề sẽ không phụ lòng.
Tạ Trường Xuân nghe vậy thì trầm mặc, cuối cùng chắp tay với Văn Nhân Hề, "Thay ta cảm ơn Văn Nhân thiếu gia."
Không bao lâu sau khi tiễn Tạ Trường Xuân, Văn Nhân Húc liền dẫn Phương Như Nhân về lại viện ở phủ thành, lần này có thêm sự trợ giúp của Phương Như Nhân, vị đại tiểu thư nhà họ Phương trong việc ngoại giao, công việc kinh doanh của Văn Nhân Húc ngược lại càng thuận lợi hơn trước đó rất nhiều.
Sau đó Văn Nhân Hề liền chuẩn bị lên đường.
"…Ngươi nói ngươi định đi đâu?"
"Ta nói, ta muốn thừa dịp trước khi mùa đông đến, đi theo đoàn thương đội lên phương bắc một chuyến."
Nhà Văn Nhân có đoàn thương đội, nhưng mà không lớn lắm, do Văn Nhân lão gia dựng lên từ trước, cũng có những con đường buôn bán cố định, tương tự quy mô không lớn, từ khi mọi chuyện ổn định trở lại thì Văn Nhân lão gia cũng ít khi dẫn đoàn thương đội đi xa, chỉ phụ trách quản lý công việc kinh doanh ở nhà, còn đoàn thương đội thì giao cho người huynh đệ đã cùng mình gây dựng sự nghiệp, hai nhà quan hệ rất tốt, Văn Nhân Húc cũng đã từng theo người kia đi buôn bán vài lần.
À, người kia lại chính là đường huynh của Văn Nhân phu nhân, nói cách khác, anh em Văn Nhân Húc sẽ gọi một tiếng cậu.
Không giống với Văn Nhân lão gia, cậu Sư Quang Hàn có phần không chịu ngồi yên, thích cùng mọi người rong ruổi khắp nơi hơn, nên đến giờ vẫn vậy.
Rất nhiều hàng hóa của nhà Văn Nhân đều do bên Sư Quang Hàn cung cấp, hai nhà vừa là thân thích, vừa là đối tác làm ăn cùng nhau.
Sư Quang Hàn chỉ có một cô con gái, hơn nữa sức khỏe của cô con gái đó không tốt cho lắm, tương lai đoàn thương đội phỏng chừng vẫn phải nhờ cậy đến Văn Nhân Húc, do cậu ấy dẫn dắt hoặc tìm người khác phụ trách, mấy năm nay sức khỏe của Sư Quang Hàn rõ ràng không được như trước, chỉ có thể từ từ giảm bớt số lần dẫn đoàn đi buôn bán, mà phần lớn đều giao cho những người dưới quyền đáng tin cậy.
Văn Nhân Hề nhắm đến chính là đoàn thương đội này.
Tuy nói mọi thứ từng bước một đều cũng như nhau, nhưng nhà Văn Nhân có hai đứa con, thì chắc chắn phải có người phụ trách đoàn thương đội, đã vậy thì nàng đương nhiên muốn tự mình dẫn dắt đoàn thương đội đi xa hơn.
Hơn nữa, việc dẫn đoàn thương đội đi buôn bán cũng sẽ cho nàng rất nhiều cơ hội, ở nơi này vẫn còn hơi gò bó, chi bằng đi ra ngoài thì thoải mái hơn, đương nhiên nàng cũng hiểu, việc mình muốn dẫn đoàn đi buôn bán cũng không dễ dàng, đầu tiên ải người nhà đã là một trở ngại lớn.
Vấn đề lớn nhất chính là ở chỗ này.
Những rắc rối ở bên ngoài thì Văn Nhân Hề đều có thể giải quyết, mà vấn đề làm thế nào để được ra ngoài mới thật sự khó nhằn.
"Cậu bây giờ sức khỏe không tốt, đoàn thương đội giao cho người khác thì không yên tâm, nó liên quan đến hàng hóa và tương lai của nhà Văn Nhân chúng ta, nếu bên đó mà xảy ra sơ xuất gì thì toàn bộ việc kinh doanh của nhà Văn Nhân đều sẽ bị ảnh hưởng, phải tự mình nắm giữ mới thêm phần chắc chắn." Đối diện với sự kinh hãi của Văn Nhân Húc, Văn Nhân Hề vẫn có thể bình tĩnh đáp lại.
Đồng thời giải thích lý do vì sao mình muốn làm như vậy.
Bọn họ tin tưởng Sư Quang Hàn, nhưng Sư Quang Hàn dù sao cũng là người ngoài. Mặc dù quan hệ của họ gắn liền bởi lợi ích, bình thường sẽ không xảy ra vấn đề, nhưng ai biết tương lai thế nào? Cho nên thương đội này tuyệt đối không thể rơi vào tay người khác.
Văn Nhân Hề nhớ kỹ, trong trí nhớ của nguyên chủ, Sư Quang Hàn qua đời sau hai năm, sau đó quan hệ giữa thương đội và nhà Văn Nhân dần trở nên vi diệu. Trước khi nguyên chủ qua đời, nhà Văn Nhân và thương đội gần như đã hoàn toàn tách biệt, Văn Nhân Húc không thể không đích thân đến thu xếp.
"Vậy cũng không thể để ngươi đi, mặc dù ngươi đã học được chút phòng thân từ tiền bối Tạ, nhưng thế giới bên ngoài không chỉ có việc ngươi tự bảo vệ được là xong, còn có rất nhiều chuyện đen tối mờ ám, ngươi không có chút kinh nghiệm nào, ta sao có thể yên tâm?"
Văn Nhân Húc lắc đầu liên tục phủ nhận. Hắn có thể đồng ý để Văn Nhân Hề từ từ bắt đầu quản lý việc buôn bán bên cạnh mình, nhưng hắn không thể đồng ý để Văn Nhân Hề một mình mang theo thương đội ra ngoài, quá nguy hiểm.
"Hơn nữa, nếu ta đồng ý, cha mẹ biết chuyện sẽ đánh gãy chân ta mất, Hi nhi, vì ca ca, ngươi đừng làm như vậy."
"Ta đã quyết định rồi."
Văn Nhân Hề hơi nhếch cằm lên, "Cẩn Vi các bây giờ đã đi vào quỹ đạo, ca ca chỉ cần giúp ta để mắt một chút là được. Đến bây giờ, ta nghĩ ca ca đã tin tưởng vào năng lực của ta rồi."
Cẩn Vi các chính là cửa hàng mà Văn Nhân lão gia đã cho Văn Nhân Hề, sau đó nàng dùng nó mở một cửa hàng chuyên phục vụ cho phụ nữ, bán toàn những đồ vật phụ nữ thích, hiện tại làm ăn rất phát đạt, nhưng Văn Nhân Hề không có ý định tiến xa hơn.
Cửa hàng này chẳng qua chỉ là để đối phó và báo cáo với Văn Nhân lão gia thôi.
"Đây không phải vấn đề ta có tin tưởng năng lực của ngươi hay không. Vấn đề không phải ở chỗ đó, một mình ngươi, một cô nương mười lăm tuổi, mang theo thương đội ra ngoài? Ta lo lắng cho sự an toàn của ngươi…"
Lại nghĩ đến cảnh Văn Nhân Hề dùng roi đánh gãy đôi cọc gỗ.
"...Ta lo lắng cho sự an toàn của người khác!"
"Nếu người khác không gây sự với ta, ta cần gì phải ra tay với họ? Ta tập võ là để tự vệ."
"Vậy cũng không được!"
"Ca ca, ta chỉ là thông báo cho ngươi một tiếng thôi, hơn nữa lần này cũng không phải ta mang theo thương đội ra ngoài, mà là đi theo thương đội thôi. Ta đã hỏi cữu cữu, trước mùa đông thương đội còn phải đi thảo nguyên một chuyến, ta vừa hay đi cùng."
Văn Nhân Húc: "..."
Bị sự ngang ngược của Văn Nhân Hề làm cho tức giận…
Bạn cần đăng nhập để bình luận