Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 218.1: Bị cường thủ hào đoạt công chúa 14 (length: 11289)

Người đến báo cáo chuyện này vẫn là Lâm Thương Hải.
Chuyện muối này quá quan trọng, trong triều đình muối luôn bị các thế gia nắm giữ, thuế muối lại càng quan trọng nhất.
Đằng này nó khác với những thứ khác, tức là không ăn cũng không sao, người lâu ngày không ăn muối, thân thể sẽ trở nên không có sức lực, cho nên dù nhà có khổ đến đâu cứ một thời gian cũng cần mua ít muối để ăn.
Chuyện này thực sự quá quan trọng.
Trước đó Khương Duy Nhất làm ra máy dệt mới, Lâm Thương Hải đã nhìn nàng bằng con mắt khác, Thẩm Trứ làm ra đậu phụ trắng ngọc vị cũng không tệ, nhưng loại đồ này nhà dân bình thường không ăn nổi, ở cái thời điểm mà còn có nhiều người ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, thì loại này trừ ăn cho đỡ thèm thì thật sự không có nhiều tác dụng.
Không, cũng không thể nói như vậy, nhà nghèo khó nếu có được công thức đậu phụ này, tự mình làm đậu phụ ra bán, cũng là một nghề mưu sinh không tệ.
Lâm Thương Hải luôn ở ngoài thành phụ trách việc tái thiết sơn trại, không quá rõ tình hình ở Ngô Châu, nhưng cũng nghe nói trong thành có đậu phụ, nhiều nhà hiện giờ đều bán, làm ăn cũng không tệ, là công việc lâu dài, nhưng xét cho cùng thì món này kiếm tiền của những nhà không thiếu tiền.
Hai thứ này làm cho Lâm Thương Hải có cái nhìn khác về hai người trẻ tuổi là Thẩm Trứ và Khương Duy Nhất, nhưng từ khi Thẩm Trứ tìm ra muối, thái độ của hắn với Thẩm Trứ bỗng thay đổi hoàn toàn.
Và giờ đây, sự thay đổi đó lại càng rõ rệt hơn.
Bởi vì muối mà Thẩm Trứ làm ra giống như tuyết trắng, hoàn toàn không có vị chát.
Điều kiện nhà Lâm Thương Hải coi như không tệ, cũng là con nhà quan, trước kia đi theo Hộ Quốc Công chúa là nguyên chủ, cũng từng thấy không ít chuyện đời, nhưng hắn thực sự chưa từng thấy loại muối nào như vậy.
Nên lúc này đối mặt Văn Nhân Hề, cả người hắn đều có chút phấn chấn.
Văn Nhân Hề xem xét muối mà Lâm Thương Hải mang đến, trên mặt cũng nở nụ cười.
"Không sai, Thẩm phu tử lần này lại lập công lớn, phải nhớ công cho hắn."
Muối như này mà mang đi bán thì các thế gia kia chắc chắn sẽ móc ra rất nhiều tiền.
Mà Lâm Thương Hải đưa tới đương nhiên là loại thượng đẳng nhất, đến lúc đó giá cả chắc chắn sẽ đắt đỏ, thế gia thích sĩ diện, thích ganh đua so sánh, tự nhiên sẽ thi nhau bỏ tiền ra mua loại tốt nhất này.
Còn loại hơi kém hơn một chút thì có thể bán cho người bình thường, đến lúc đó có lẽ giá muối sẽ từ từ hạ.
Nếu có thể làm giá muối hạ, thì với dân thường đó chắc chắn là một chuyện tốt.
Nhưng nàng muốn xác định trước xem sản lượng muối bên Tây Sơn thế nào rồi mới tính tiếp các bước sắp xếp.
Nghĩ đến đây, Văn Nhân Hề liền đích thân ra ngoài một chuyến, đi theo sau lưng Lâm Thương Hải thẳng đến nơi từng là sơn trại Ngô Châu, sâu trong Tây Sơn.
Thẩm Trứ trông thì khá chật vật, mấy ngày nay luôn bận rộn, người cũng đen đi chút ít, so với trước kia khác nhiều, thấy Văn Nhân Hề tới, hắn liền vội vàng chạy đến chào hỏi, "Trại chủ!"
"Ừ, Thẩm phu tử, ta đến thăm xem tình hình công việc các ngươi làm thế nào. Thẩm phu tử có tính toán gì về sản lượng muối hiện tại ở đây không?"
Điều này rất quan trọng.
Nếu muối ở đây không nhiều, vậy kế hoạch cần phải sửa đổi, nhưng nếu sản lượng muối ở đây rất lớn, vậy thì chắc chắn sẽ thuận lợi hơn nhiều.
"Nơi đây núi muối rất nhiều, nếu như nhân lực đủ, sản lượng vô cùng khả quan." Thẩm Trứ không phải kẻ ngốc, muối thời cổ quan trọng đến mức nào, trong lòng hắn rõ như ban ngày.
Khỏi cần phải nói, trong «Hồng Lâu Mộng», cha của nữ chính Lâm Như Hải chính là Tuần Diêm Ngự Sử, mỗi một Diêm Thương đều là nhà giàu.
"Xem ra là phải nhanh chóng chuyển người của Hồ Sơn mười tám trại đến đây thôi." Văn Nhân Hề hiểu sơ tình hình bên này, trầm tư một lát rồi hỏi Lâm Thương Hải, "Bây giờ sơn trại mới xây đến đâu rồi?"
"Khoảng chừng còn cần một tháng nữa, đây đã là tốc độ rất nhanh rồi, nhanh hơn nữa thì các huynh đệ thân thể không chịu nổi."
Văn Nhân Hề gật đầu, cũng không tiếp tục thúc giục.
Sau khi trở về Ngô Châu, Văn Nhân Hề liền viết một bản kế hoạch liên quan đến muối mới, rồi bỏ sang một bên.
Một tháng sau, sơn trại mới chính thức xây xong, Lâm Thương Hải bắt đầu về Hồ Sơn mười tám trại, dần dần thay người ở đó, hơn vạn người dời đi, đây không phải chuyện có thể làm xong trong một sớm một chiều, rất nhiều thứ cần phải từ từ vận chuyển đến, cũng may những người này hầu như đều được huấn luyện bài bản, hành động cũng nhanh chóng, không trì hoãn quá nhiều thời gian.
Mà Hồ Sơn mười tám trại dời đến núi sâu ngoài thành Ngô Châu, số lần Văn Nhân Hề ra khỏi thành cũng nhiều hơn.
Bây giờ Ngô Châu đã hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát, công việc ở Ngô Châu cũng gần như sắp xếp xong xuôi, Dư Hữu Phương một mình đã đủ năng lực quản lý tốt các công việc lớn nhỏ ở Ngô Châu.
Ngô Châu rất quan trọng đối với bọn họ, nhưng sơn trại ngoài thành cũng quan trọng không kém.
Đây sẽ là cơ sở để họ gây dựng sự nghiệp sau này.
Khi Hồ Sơn mười tám trại chính thức dời đi, việc chế tác muối mới ở Tây Sơn cũng bắt đầu, từng đống từng đống muối trắng như tuyết được làm ra.
Để không gây sự chú ý, Văn Nhân Hề không trực tiếp mang chúng đi bán mà mang người đi đường vòng.
Ngô Châu nằm ở phía tây bắc, không tính là thành trì biên giới, nhưng cách biên giới cũng không quá xa, cách hai ba thành, Văn Nhân Hề trực tiếp dẫn đội xuyên qua rừng núi tránh mặt người đời, từ thảo nguyên tiến vào tuổi triều một lần nữa.
Mẻ muối mới này vừa ra đã bị tranh nhau đoạt lấy.
Tuy giá cả có đắt hơn muối trước kia một chút, nhưng loại muối này chính là hàng thượng phẩm, những nhà thế gia trước đây ăn muối cũng không tệ, chỉ là vẫn không thể so được với loại muối này.
Đương nhiên, thấy được muối này, tự nhiên có người động tâm, muốn chiếm làm của riêng.
Bọn họ không chỉ để ý mẻ muối mà Văn Nhân Hề mang ra, mà là mỏ muối đằng sau nàng không biết ở đâu, và cả cách làm muối này.
Đây nhất định là bí phương.
Nếu nắm được phương pháp luyện chế này, sau này chắc chắn sẽ mang lại món lợi lớn cho gia tộc.
Hiện nay hầu hết tài nguyên ở tuổi triều đều nằm trong tay các thế gia, trước kia Văn Nhân Hề từng nói về sự loạn tượng này, đến cả hoàng quyền trước mặt thế gia cũng phải nhượng bộ.
—— Bởi vì trên triều đình đều là người của các thế gia, thông gia với nhau, thống trị cả triều đình.
Một xã hội mà số ít người đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp nắm giữ hơn phân nửa tài nguyên, phía dưới càng nhiều người chỉ có thể phân chia chút ít, lâu dần trật tự xã hội sẽ sụp đổ.
Áp bức và nô dịch ở khắp mọi nơi.
Còn những người ở tầng đáy bị hạn chế về văn hóa, hầu như không có cơ hội để phá vỡ tầng lớp mà đi lên.
Sau này trở về, vẫn là phải nhanh chóng giật dây Thẩm Trứ và Khương Duy Nhất nỗ lực bồi dưỡng thêm người có thể dùng a.
Nàng nhìn mấy tên thế gia kia thấy khó chịu quá rồi.
Tỉ như người trước mắt này.
"Vị đương gia này, phu nhân nhà ta thấy đương gia trẻ tuổi tài cao, bên cạnh nàng vừa vặn có một nha hoàn đến tuổi chưa gả, nếu đương gia chưa có gia thất thì vừa vặn xứng đôi, phu nhân có ý muốn tác hợp cho đương gia một mối hôn sự tốt đẹp, không biết đương gia có bằng lòng không?"
Một thương nhân đầy mùi tiền mà thôi, nếu như trong tay hắn không có phương pháp luyện chế muối mới thì nha hoàn bên cạnh phu nhân nhà họ quyết không đến phiên hắn cầu cưới đâu, bây giờ phu nhân chịu gả một nha hoàn, xem ra tên thương hộ này cũng hời lắm rồi.
Người đang nói là quản sự của nhà họ Vương, trên mặt mang theo nụ cười khách sáo, nhưng nụ cười đó thấy thế nào cũng lộ ra vẻ khinh miệt cao cao tại thượng, giống như Văn Nhân Hề là thứ gì đó thấp kém.
Những gia tộc thế gia cao quý tự nhiên khinh ghét những thương hộ đầy mùi tiền như này, nhìn thấy đã cảm thấy ô uế mắt rồi, nhưng bọn họ cũng rất thực tế.
Ruộng tốt, ruộng muối, cửa hàng, cái gì cũng không thiếu, chỉ là hầu hết đều giao cho người phía dưới kinh doanh thôi.
Còn chủ nhân thì cứ việc lo thanh cao là được rồi.
Nha hoàn bên cạnh phu nhân của thế gia phối với một thương hộ, cái này tự nhiên xứng rồi, thậm chí nha hoàn bên cạnh phu nhân còn có nhiều người muốn phối với con nhà quan lại nhỏ đấy.
Đương nhiên, quản sự này nói là nha hoàn bên cạnh phu nhân, rốt cuộc có đúng vậy không thì ai biết.
Dù sao cho dù là nha hoàn cấp thấp nhất nhà họ thì cũng có phần ủy khuất nếu phải phối với một thương hộ.
"Lý quản sự nói đùa, ta giờ đã hơn hai mươi rồi, làm gì có chuyện chưa có gia thất? Về phần nha hoàn bên cạnh Vương phu nhân, đành tiếc nuối cảm tạ hảo ý của phu nhân thôi."
Quản sự nghĩ rằng Văn Nhân Hề nghe xong sẽ cảm động đến rơi nước mắt đồng ý ngay, cho dù trong nhà có phu nhân thì sao, với một nha hoàn của nhà họ Vương, đến lúc đó cùng nhà họ Vương có mối quan hệ, thì thê tử trong nhà hắn hiện tại sao mà so sánh được?
Đây là một cơ hội để leo lên nhà họ Vương đấy.
Nếu như không phải vì muối mới thì Vương gia quyết không đưa ra cơ hội như này đâu.
Bị từ chối, quản sự Lý không nhịn được mà hơi khó chịu ra mặt, chẳng mấy chốc liền rời đi.
Thật là không biết điều ngu xuẩn!
Người vừa đi, nụ cười trên mặt Văn Nhân Hề liền tắt ngúm.
"Trại chủ?"
Một hộ vệ đi theo bên cạnh Văn Nhân Hề, có trách nhiệm bảo hộ nàng, thấp giọng gọi, "Có cần như vậy không?"
Vừa nói, hộ vệ đó vừa làm một động tác cứa cổ.
Văn Nhân Hề: "..."
Ta nhớ ngươi vốn không phải là sơn phỉ mà là người Lâm Thương Hải mang từ kinh thành tới, cái biểu hiện tàn ác âm u này của ngươi có phải là không hợp không?
"..."
"Không cần đâu, bất quá chỉ là Tiểu Tiểu Vương gia mà thôi, để ý tới người của chúng ta có thể không chỉ là bọn hắn."
Hộ vệ chỉ là đối với Lý quản sự nói ra việc dùng một nha hoàn để giao dịch có chút phẫn hận mà thôi.
Một nha hoàn, cũng không biết xấu hổ lấy ra để thông gia, đây chẳng phải là coi thường trại chủ là gì?
Trại chủ của bọn họ đường đường là Thiên Gia công chúa, đừng nói nha hoàn kia, chính là tiểu thư dòng chính nhà họ Vương cũng không sánh bằng một đầu ngón tay của công chúa!
Nàng nếu muốn, hạng người nào tìm không được?
Vương gia bất quá là một thế gia trung đẳng thôi, những thế gia thực sự còn chưa động tay đâu.
Cùng Văn Nhân Hề nghĩ tới giống nhau, để ý tới thế gia bọn họ cũng không ít.
Vẫn là câu nói kia, muối quá quan trọng.
Cũng có người đi dò xét thân phận của Văn Nhân Hề, biết bọn họ từ thảo nguyên đến, tuy rằng một đoàn người nhìn qua có chút khác biệt với người ở thảo nguyên, nhưng bọn họ cũng không nghĩ nhiều.
Hoàng gia tự nhiên cũng động...
Bạn cần đăng nhập để bình luận