Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 246: Đau đớn văn học pháo hôi 11 (1) (length: 8554)

Lão Vương vừa nói đến chuyện này, cả văn phòng như nổ tung ngay tức khắc.
Đoạt giải nhất toàn quốc!
Trước đó Văn Nhân Hề và Diêu Thanh Vân đi thi, thực ra mọi người không mấy hy vọng, Văn Nhân Hề đoạt giải nhất cấp tỉnh đã là một bất ngờ lớn, còn thứ hạng toàn quốc thì thực sự hên xui.
Nói đúng hơn thì, dựa theo thứ hạng nhất tỉnh của Văn Nhân Hề, mọi người nghĩ cả nước chắc cũng có giải, nhưng mà hạng nhất thì thực sự chưa từng ai nghĩ tới.
Văn Nhân Hề dù gì cũng chỉ mới lớp 11 thôi.
Đề thi vật lý toàn quốc lần này cũng có các giáo viên vật lý xem qua, rất nhiều kiến thức trong đó liên quan đến đại học, không phải kiến thức của học sinh cấp ba có thể chạm đến.
Tầng này có sáu phòng học, các giáo viên trong văn phòng này cơ bản đều dạy ở tầng này, trong đó có một số người phụ trách các môn của lớp Văn Nhân Hề, họ đều rất quen Văn Nhân Hề.
Giờ phút này tâm tình mọi người đều có chút phức tạp, phức tạp rồi lại chuyển sang vui mừng.
Cả văn phòng im lặng một chút, sau đó lập tức vây quanh lão Vương hỏi thăm chuyện xảy ra, lão Vương cười tươi như hoa, trước lời chúc mừng của đồng nghiệp, muốn khiêm tốn một chút, kết quả không sao kìm được nụ cười trên môi.
Cố gắng mím môi mà không được, cuối cùng lộ ra vẻ mặt có chút vặn vẹo dữ tợn, nhưng lúc này các giáo viên khác không hề để ý đến vẻ mặt vặn vẹo của hắn là gì.
Lúc này Văn Nhân Hề còn chưa rõ chuyện gì, nhưng nàng biết mình thi khá tốt, chuyện này đã qua, vậy nàng cứ chậm rãi chờ kết quả là được, lãng phí thời gian vào việc đã định không phải tác phong của nàng.
Tiết học tiếp theo vừa vặn là tiết Vật lý, chuông vào lớp vang lên, lão Vương kẹp sách lập tức đi đến, cả lớp đều nhận ra lão Vương không được bình thường, tuy rằng bình thường quan hệ của lão Vương với học sinh cũng không tệ, cũng không phải loại người nghiêm túc, nhưng mà cười như vậy thì hiếm thấy.
"Vậy, theo ngươi lão Vương là xảy ra chuyện tốt gì vậy? Chẳng lẽ là lão bà của hắn sinh?" Phương Tiểu Nhã sau khi đứng dậy ngồi xuống, không nhịn được nhỏ giọng buôn chuyện với Văn Nhân Hề.
Cứ cười như hoa sắp nở tới nơi.
"Lão Vương còn độc thân, hắn lấy đâu ra lão bà?"
"Vậy chắc là có đối tượng rồi?"
Văn Nhân Hề: "..."
Phương Tiểu Nhã ngươi có thể đừng bát quái như vậy được không? Lão Vương đang nhìn ngươi kìa!
Văn Nhân Hề nghĩ rằng lão Vương đang nhìn Phương Tiểu Nhã, nhưng thực tế lão Vương không nhìn Phương Tiểu Nhã, mà là Văn Nhân Hề.
Đợi đến khi tất cả học sinh ngồi vào chỗ, lão Vương cuối cùng mới lên tiếng.
"Hôm nay ta muốn tuyên bố một tin tốt, vừa rồi ta biết từ chỗ hiệu trưởng, bạn Văn Nhân Hề lớp chúng ta, đã đạt hạng nhất với số điểm tuyệt đối trong kỳ thi vật lý toàn quốc, chúng ta cùng nhau chúc mừng bạn Văn Nhân Hề!"
Lão Vương vừa dứt lời liền dẫn đầu vỗ tay, cười tủm tỉm nhìn Văn Nhân Hề.
Ha ha ha!
Tuy rằng không đào tạo được một Trạng Nguyên kỳ thi đại học, nhưng mà làm giáo viên vật lý, đào tạo ra người đứng nhất kỳ thi vật lý toàn quốc, chuyện này cũng đủ để lão Vương huênh hoang, dù ông biết đề thi lần này rất nhiều câu không phải ông dạy, Văn Nhân Hề làm được là do kiến thức rộng của nàng, chứ không phải công lao của ông, nhưng mà không sao, lão Vương không để ý.
Cả lớp im lặng một chút, sau đó tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, rồi tiếng vỗ tay ngày càng nhiệt liệt, học sinh hình như cuối cùng cũng phản ứng lại, Phương Tiểu Nhã vỗ tay đỏ cả tay, vẻ mặt kích động nhìn Văn Nhân Hề, mắt ánh lên tia sáng.
"Vậy là ngươi giỏi quá đi!"
Các bạn học khác thì không nói gì, nhưng lúc này ai cũng đang nhìn về Văn Nhân Hề.
Diêu Thanh Vân ngẩn ra một chút, phản ứng chậm hơn người khác nửa nhịp, sau đó mới vỗ tay theo.
Lần trước khi có kết quả thi tỉnh, lão Vương nói thứ hạng của Diêu Thanh Vân trước, còn Văn Nhân Hề gần hạng đầu hơn thì bị lão Vương để nói sau, lần này lão Vương lại nói thẳng thứ hạng của Văn Nhân Hề, mà không nhắc đến Diêu Thanh Vân, trong lòng Diêu Thanh Vân lập tức chìm xuống.
Hắn biết, chắc mình là người ngoài cuộc, nên lão Vương mới không nhắc tới.
Nếu không theo thói quen của Lão Vương, thì ông sẽ nhắc tới hắn trước, sau đó mới xem Văn Nhân Hề là chủ bài.
Diêu Thanh Vân vừa vỗ tay vừa nhìn Văn Nhân Hề, trong lòng quả thật có chút khó chịu.
Hắn thật ra biết lần này mình thi không tốt, rất nhiều câu căn bản nhìn không hiểu, nhưng hắn vẫn tự tin, vì hắn không hiểu thì những người khác chắc cũng không hiểu, nên hắn vẫn có khả năng đoạt giải.
Thứ hạng không dựa vào điểm số tuyệt đối mà dựa vào số người, nếu như mọi người không làm được thì cạnh tranh chính là những câu còn lại.
Mà bây giờ mọi hy vọng đều tan vỡ.
Hơn nữa Diêu Thanh Vân cảm thấy sự khác biệt giữa mình và Văn Nhân Hề càng lúc càng lớn, chuyện này khiến hắn có chút chán nản và bất lực, rõ ràng lúc đầu giữa bọn họ cũng không khác biệt mấy, mà bây giờ Văn Nhân Hề đã bỏ hắn xa như vậy, tựa như dù hắn có cố gắng thế nào cũng không đuổi kịp.
Chuyện này khiến Diêu Thanh Vân, người từ nhỏ đến lớn luôn tự hào về thành tích, có chút khó chấp nhận.
Từ trước đến giờ hắn đều là người khiến người khác nhìn theo bóng lưng, chứ chưa từng xảy ra tình huống như bây giờ.
Gia cảnh của Diêu Thanh Vân so với các bạn học khác không bằng, mà còn là gia đình đơn thân, từ trước đến nay hắn tự hào chỉ có thành tích, nhưng Văn Nhân Hề hình như cướp cả thứ đó đi rồi.
Nhưng lúc này cũng không có nhiều người để ý đến sự cảm thán của Diêu Thanh Vân, có lẽ chỉ có Lý Triều Triều ngồi phía sau là vẫn chú ý đến Diêu Thanh Vân, còn sự chú ý của những người khác đều đổ dồn vào Văn Nhân Hề.
Lão Vương đợi một lát, lúc này mới ra hiệu mọi người trật tự lại, "Tốt rồi, các bạn học hãy học theo bạn Văn Nhân Hề, cố gắng chắc chắn sẽ có hồi đáp, so với chính mình trước đây, chỉ cần mỗi lần đều có tiến bộ, đó chính là thành tựu lớn nhất rồi!"
So với dáng vẻ hào hứng của lão Vương, Văn Nhân Hề lại cảm thấy bình thường hơn, dù sao nàng ngay từ đầu đã biết mình lần này không tệ, trước kia không nói ra cũng chỉ là không muốn quá tùy tiện thôi, lúc này nàng đang tính trong lòng xem lần này có thể nhận được bao nhiêu tiền thưởng.
—— Đừng nói trong mắt nàng chỉ có tiền, nhưng nàng là người muốn lo cho gia đình, nhà còn có ông nội lớn tuổi, nếu như tiền tiết kiệm đủ nhiều thì Văn Nhân lão gia tử cũng không khổ cực như vậy.
Đừng nhìn Văn Nhân Hề bây giờ không cho Văn Nhân lão gia tử quá sức, nhưng trong lòng ông cụ xót, bởi vì số tiền tiết kiệm trong tay bọn họ cũng chỉ là mấy khoản tiền thưởng mà Văn Nhân Hề tích góp từ học kỳ trước.
Có trong tay chừng một trăm ngàn tiền tiết kiệm, nhất định sẽ mang đến cho ông cụ đủ cảm giác an toàn.
Cả tiết học, từ lão Vương đến các học sinh bên dưới đều không thể chuyên tâm lên lớp, ngược lại Văn Nhân Hề lại chuyên chú hơn, sau khi tan học lão Vương trước khi rời khỏi phòng học đã gọi Văn Nhân Hề ra ngoài.
Ông có chút chuyện muốn bàn giao.
Kỳ thi vật lý cấp tỉnh không có phỏng vấn, nhưng mà lần này Văn Nhân Hề đoạt giải nhất toàn quốc, chắc sẽ có giới truyền thông đến phỏng vấn nàng, lão Vương lo lắng nàng còn trẻ, đến lúc đó sẽ sợ sệt, làm mất mặt, nên dặn trước để nàng có chuẩn bị tâm lý.
Còn có một chuyện mà Văn Nhân Hề để ý nhất là vấn đề tiền thưởng.
Lão Vương cũng hiểu được, dù sao gia cảnh Văn Nhân Hề đặc biệt, nên ông còn chuyên nói về việc tiền thưởng trước mắt chưa được phát, có lẽ sẽ chậm trễ chút.
Lão Vương nói xong, Văn Nhân Hề lại bị các giáo viên khác giữ lại trò chuyện một lát, sau đó mới được thả đi.
Đến giữa trưa, trường đã treo băng rôn, băng rôn màu đỏ, chữ trắng —— Chúc mừng học sinh Văn Nhân Hề trường ta đã vinh dự đạt giải nhất kỳ thi vật lý toàn quốc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận