Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 227: Bị cường thủ hào đoạt công chúa 23 (1) (length: 8541)

Im như thóc.
Nhưng mà, đám đại thần triều đình im lặng như gà, có thể những người mà Văn Nhân Hề mang đến lại không như vậy, Văn Nhân Hề đã nói rồi, vậy bọn họ nhất định sẽ phối hợp hành động, chứ không phải làm như không nghe thấy.
Tần Đoan thấy hai tên binh sĩ đi tới trước mặt, vẻ mặt rất khó coi, có chút ngoài mạnh trong yếu, "Văn Nhân Hề! Ngươi dám!"
"Ta sao lại không dám?"
Văn Nhân Hề hơi ngước mắt, bình tĩnh lạnh lùng nhìn Tần Đoan đang đổ mồ hôi lạnh.
"Ta đường đường là Thượng thư bộ Lại, ngươi bây giờ mang phản quân đánh vào kinh thành, hủy hoại giang sơn triều đình, đồng thời còn thừa cơ báo thù, chẳng lẽ không sợ thiên hạ chế giễu sao!"
"Thừa cơ báo thù? Tần đại nhân nói đùa, Tần đại nhân đây là đã làm cái gì, mà cần ta phải thừa cơ báo thù? Ta muốn báo thù lúc nào cũng được, cần gì phải thừa cơ? Huống chi... người trong thiên hạ chế giễu? Chế giễu cái gì? Ta chẳng qua là giúp Tần đại nhân thành toàn lòng trung nghĩa thôi, sao lại chế giễu ta?"
Văn Nhân Hề rõ ràng, Tần Đoan đang cuống cuồng.
Nhưng thì sao? Lúc nãy bọn họ ở đây ép Văn Nhân Hoặc thế nhưng là rất hùng hổ, bây giờ Văn Nhân Hề chẳng qua là đang làm những việc mà vừa rồi bọn họ muốn làm nhưng không thành thôi.
"Ta là phản quân đó, Tần đại nhân chẳng lẽ còn trông cậy vào ta sẽ đối tốt với đám sâu mọt các ngươi sao?"
Bị Văn Nhân Hề thẳng thắn gọi là sâu mọt, sắc mặt các quan viên triều đình ở đây đều rất khó coi.
Bọn họ từ khi sinh ra đã sống trong nhung lụa, đi đâu cũng được người nâng niu, đúng là phong phạm thế gia quyền quý, bao giờ bị người gọi là sâu mọt? Nhưng dù trong lòng bất mãn thế nào, lúc này bọn họ cũng không dám lên tiếng.
Sát khí trên người Văn Nhân Hề quá nặng, khi nói những lời này, ánh mắt sắc bén còn đảo qua bọn họ, khiến người ta lạnh cả da đầu.
"Còn không mau lên, nếu muộn, không kịp đầu thai, chẳng phải muốn đợi à?"
"Văn Nhân Hề!"
Tần Đoan muốn giãy dụa, nhưng hắn chỉ là một văn thần từ nhỏ đến lớn sống trong sung sướng, đâu phải đối thủ của hai võ tướng, rất nhanh đã bị ép bước lên bậc thang.
Vì Tần Đoan không phối hợp, hai người cứ thế ép hắn lên công văn.
Trong lúc giãy dụa Tần Đoan nhìn thấy mặt một người, trong nháy mắt đã nhận ra, "Lý Hoài An! Ngươi chưa chết!"
"Tần Đoan lão thất phu, ngươi còn chưa chết, Lão Tử làm sao có thể chết? Lão Tử còn chờ xem kết cục của các ngươi đấy, bây giờ chẳng phải thấy rồi sao?" Vì mặc giáp, trên đầu cũng đội mũ trụ, đám người không quá dám ngẩng đầu nhìn những người mà Văn Nhân Hề mang đến, sợ bị hiểu lầm là gây hấn, cho nên trước đó cũng không ai phát hiện ra Lý Hoài An.
Nhưng chuyện như thế, sao Lý Hoài An có thể không ra mặt?
Ngày đó Văn Nhân Hoặc đã từng bước một đi được gian nan như thế nào, Lý Hoài An đều ghi nhớ trong mắt.
Bây giờ hắn đến xem kết cục của những người này.
Hoàng tộc sớm đã bị tiêu diệt từ hơn hai năm trước, bây giờ Tần Đoan cũng đi đến đường cùng.
Tần Đoan cũng trong lúc giãy dụa mới nhìn rõ mặt Lý Hoài An, bây giờ Lý Hoài An tuổi không nhỏ, nhưng thân thể cường tráng, sức lực không hề nhỏ, một mình có thể khống chế được một người như Tần Đoan.
Nghe được đối thoại giữa Tần Đoan và Lý Hoài An, các quan viên triều đình cúi đầu thấp hơn.
Từ lúc Văn Nhân Hoặc đi đến trước mặt Văn Nhân Hề, bọn họ đã biết đôi tỷ đệ này đã sớm liên lạc với nhau, Văn Nhân Hoặc cũng đã sớm biết thủ lĩnh phản quân thần bí là ai, nhưng hôm nay nhìn thấy Lý Hoài An, đám người mới nhớ lại sự việc ba năm trước, giờ mới hiểu ra thì ra khi đó Văn Nhân Hoặc và Văn Nhân Hề đã có liên lạc.
Không, có lẽ còn lâu hơn.
Bọn họ không ai ngờ rằng, người mà bọn họ cho là nắm trong lòng bàn tay, không thể gây ra sóng gió gì, Văn Nhân Hoặc thế mà lại làm những việc đó ngay dưới mắt bọn họ, giống như bọn họ không thể nào hiểu được, chuyện hôn lễ ngày đó bị cướp, người mà họ cho là đã chết, Yến An công chúa sẽ có thể thay đổi thân phận mà trở về kinh thành.
Và lần này, là bọn họ thua.
Thua rất triệt để.
Lúc trước rất nhiều thế gia môn phiệt đều cảm thấy, việc người nhà họ Văn Nhân có được thiên hạ vốn đã là do ăn may, về sau tiên đế ngồi lên hoàng vị càng là như vậy, nhà quyền thế này chỉ được mỗi cái vận tốt mà thôi, nhưng bây giờ lại thấy...
"Lão thất phu giả dối xảo trá! Không ngờ tới chứ gì, công chúa đã trở về rồi! Muốn dùng mạng Hoàng thượng để ép hàng? Ngươi đúng là đại trung thần của triều đình! Đã vậy thì, đại trung thần, mau lên đường đi!"
Cười lạnh nói xong, Lý Hoài An không nói hai lời, như xách gà con, cứng rắn ấn đầu Tần Đoan, nhét đầu hắn vào tấm lụa trắng, rồi nhảy khỏi công văn, trực tiếp kéo lụa xuống.
Tần Đoan còn muốn nói gì đó, dưới chân đột ngột lơ lửng giữa không trung, lụa trắng siết chặt, rất nhanh đã không thể nói được gì.
Đám đại thần triều đình phía dưới cẩn thận ngẩng đầu, nhìn Tần Đoan giãy dụa phía trên, liên tiếp sợ hãi cúi đầu.
- Bây giờ Yến An công chúa thật sự không giống trước kia, trước kia, nàng tuyệt đối không có lá gan này, nhưng bây giờ, lại dám trước mặt mọi người treo cổ chết Thượng thư bộ Lại Tần Đoan.
Tần Đoan, thế nhưng là gia chủ Tần gia!
Điều này cho thấy, Văn Nhân Hề căn bản không xem bọn họ, những thế gia môn phiệt này, ra gì.
Nghĩ lại thì cũng đúng, trên đường hành quân, Văn Nhân Hề cũng không dựa vào ai giúp đỡ, mà lại còn cùng Tần gia ngang nhau, vùng đất mà trước kia nàng nắm giữ phát triển vô cùng tốt, tự nhiên những người đó cũng tin phục Văn Nhân Hề, vậy nên cho dù bọn họ muốn làm gì, những người này nhiều nhất chỉ phối hợp với họ, và sẽ bị dẫn dắt cũng chỉ là bên này mà thôi.
Mà việc này thì có ích lợi gì chứ?
Nghĩ như vậy, Văn Nhân Hề căn bản không cần phải sợ bất cứ điều gì… Tần Đoan không có mạng...
Tần Đoan tuổi không nhỏ, vùng vẫy một hồi liền triệt để bất động.
Tấm lụa trắng vốn định dùng để cướp mạng Văn Nhân Hoặc, cuối cùng lại lấy đi mạng của Tần Đoan, không thể không nói, một màn này thật sự rất mỉa mai.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Văn Nhân Hề vẫn ngồi ở vị trí đầu, đem biểu cảm của mọi người xem trong mắt, nhẹ nhàng cười, "Như thế, thành toàn trung nghĩa của Tần đại nhân, hẳn Tần đại nhân nhất định sẽ rất vui, sau khi xuống dưới cũng có thể cùng Phụ hoàng kể lại rõ là mình đã tận tụy với triều đình như thế nào."
"Bây giờ Tần đại nhân đã lên đường, còn ai nữa? Các ngươi đều là trung thần của triều đình, hết lòng vì Hoàng thượng suy nghĩ, sợ người sẽ khuất nhục mà chết, xét trên việc các ngươi vì Hoàng thượng như vậy, ta cũng không ngại giúp các ngươi thành toàn."
Không ai lên tiếng.
Trong lòng bọn họ đều hiểu, cái gọi là hết lòng vì Văn Nhân Hoặc là ý gì, bởi vì rõ ràng Văn Nhân Hề đang báo thù cho Văn Nhân Hoặc.
Mà nợ của bọn họ không chỉ có thế, vẫn còn rất nhiều.
Chỉ cần nghĩ đến đây, nhìn lại những quân phản loạn toàn thân hàn khí bốc lên, trường mâu lóe hàn quang, đám đại thần triều đình lòng liền phát khổ.
Ở đây không thiếu những người cầm quyền trong các thế gia môn phiệt, gia chủ thì càng không thiếu, cho dù không phải gia chủ, quyền lên tiếng trong gia tộc cũng không thấp, có thể nói những người đứng đây, trừ người của Văn Nhân Hề mang đến và những cung nhân hầu hạ trong hoàng cung, thì hầu hết đều là người xuất thân từ các gia tộc danh giá.
Bọn họ không chỉ phải cân nhắc an nguy của mình, còn phải cân nhắc an nguy của gia tộc và kế hoạch lâu dài, nhưng mà thái độ của Văn Nhân Hề quá rõ ràng, rõ ràng không vừa mắt bọn họ.
Mà bây giờ Văn Nhân Hề có trong tay binh mã, đồng thời trước đó nắm giữ một nửa giang sơn của triều đình phát triển rất tốt, tự nhiên tin phục Văn Nhân Hề, nên cho dù bọn họ muốn làm gì, nhiều nhất chỉ muốn phối hợp với bọn họ, và bị bọn họ dẫn dắt cũng chỉ ở bên này mà thôi.
Vậy thì có ích lợi gì?
Nghĩ như thế, Văn Nhân Hề căn bản không cần sợ gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận