Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 296: Thật thiên kim không nghĩ về nhà 13 (1) (length: 7674)

Nghe Trác lão gia nói Văn Nhân Hề là cháu gái hắn, khi còn bé bị bế nhầm, gần đây mới tìm về, Yoel đang ngồi xổm đánh cờ liền sáng mắt lên, lộ vẻ rất nhiều chuyện muốn hỏi.
Trác lão gia dường như rất quen Yoel, thấy dáng vẻ này liền biết hắn định làm gì.
Văn Nhân Hề cũng nhìn ra điều đó.
Quá rõ ràng rồi.
"Trác tiên sinh, đã bị bế nhầm, vậy ngoài Văn Nhân tiểu thư ra, chắc chắn còn có người nào đó bị nhầm với Văn Nhân tiểu thư, được nuôi ở nhà các ông nhỉ?"
Rõ ràng là Trác lão gia không biết năng lực đặc biệt của Văn Nhân Hề, Yoel nhận ra điểm này, biết Văn Nhân Hề có ý giấu diếm, nên cố tình làm lơ như không biết.
Nhưng hắn lại rất tò mò chuyện khác!
Đây chẳng phải là chuyện thật giả thiên kim trong truyền thuyết sao?
"Đúng vậy, nhưng bây giờ Tịch Tịch đã về, nhà ta đương nhiên sẽ công bố chuyện này, đã đang sắp xếp rồi."
Trác lão gia biết Văn Nhân Hề không muốn về Trác gia, cộng thêm thái độ của con trai con dâu và cháu trai, nên ông không ép buộc. Nhưng việc ông thỏa hiệp không phải do thái độ của con trai con dâu, mà là vì đứa cháu gái Văn Nhân Hề này.
Trong lòng ông thấy có lỗi với đứa cháu gái phải chịu khổ từ nhỏ này.
Trác Chiêu Ngọc ở Trác gia nhiều năm như vậy, hưởng thụ biết bao nhiêu ân sủng, Trác gia hàng năm đều kiểm tra sức khỏe, có bác sĩ riêng đầy đủ, vậy mà dưới tình huống đó, bọn họ lại không phát hiện vấn đề. Điều này khiến Trác lão gia áy náy vô cùng.
Vì ông thấy Trác gia nên phát hiện sớm hơn, nếu phát hiện sớm thì Văn Nhân Hề đã có thể trở về sớm, mà không cần bôn ba vì cuộc sống khi còn nhỏ.
Dù sao ông cũng đã già, Trác thị đã giao cho con trai, đồ đạc của ông muốn cho ai là quyền của ông, nên ông nghĩ sau này sẽ để lại thêm chút gì cho cháu gái.
Cháu gái không về cũng tốt.
Ít nhất ngay từ đầu đã thấy rõ bộ mặt của con trai con dâu, không đến nỗi mang chờ mong trở về rồi bị phớt lờ, cảm nhận sự bất mãn của họ. Nên ông thấy như bây giờ cũng rất tốt.
Đương nhiên, sự bất mãn với con trai con dâu thì khỏi phải nói.
Cẩn thận nhìn Văn Nhân Hề, Yoel thật ra rất muốn phỏng vấn người trong cuộc là Văn Nhân Hề, nhưng thấy ánh mắt của đối phương liếc qua, trong nháy mắt liền sợ, không dám hỏi han gì thêm.
Trên mặt Yoel bứt rứt gãi đầu, nhưng cũng không hỏi tiếp Trác lão gia.
Trác lão gia rất hiểu tính cách của Yoel.
Đây cũng là lý do khiến Trác lão gia hòa hợp được với Yoel.
Gia cảnh Yoel rất tốt, nhưng Trác lão gia chưa từng hỏi han, tính tình lại đơn giản, nên ông và những người già như Yoel nói chuyện rất hợp.
"Bên Chiêu Ngọc, con trai ta ngược lại chuẩn bị nhận nuôi nó." Trác lão gia cười nhạo, nhưng không phải nhằm vào Trác Chiêu Ngọc, mà nhằm vào con trai con dâu ông.
"Dù sao, đồ của Trác gia, không thể thiếu phần của Tịch Tịch."
Đây là giới hạn cuối cùng của Trác lão gia.
Văn Nhân Hề đã nói với ông là không có ý định đòi tiền, bao gồm cả một khoản tiền nuôi dưỡng khổng lồ cũng quyên hết, nhưng nàng không muốn, và việc Trác gia không cho, là hai chuyện khác nhau.
Văn Nhân Hề bóc một quả quýt đưa cho Trác lão gia, "Ông nội, ăn quýt này."
Trác lão gia nhận lấy, lại cầm một quả chưa bóc đưa cho Yoel, nhưng Yoel từ chối.
- Đương nhiên là phải từ chối, hắn là Huyết tộc, trừ đồ ăn đặc biệt ra, đồ ăn bình thường khi cho vào miệng sẽ không có mùi vị, dùng tiếng Hoa mà nói chính là nhạt như nước ốc.
Bên ngoài trừ chế phẩm máu, không thì hắn cũng không ăn.
Hơn nữa thật ra hắn cũng không cần ngày nào cũng phải ăn, chỉ là thích ăn thôi.
Trác lão gia vừa ăn quýt cháu gái bóc, vừa kể cho Yoel nghe những chuyện mình từng trải qua thời trẻ.
Văn Nhân Hề ngồi một bên bồi, nhìn Trác lão gia vẻ mặt hăng hái hào sảng, còn Yoel thì ra vẻ kinh ngạc khâm phục, một già một trẻ phối hợp ăn ý, nàng chợt hiểu vì sao Trác lão gia có mối quan hệ tốt với Yoel như vậy.
Quan trọng nhất là, Yoel thực sự rất khâm phục, rất thích nghe những chuyện này.
Mà Trác lão gia cũng không nói xạo, cuộc đời của ông thực sự rất phong phú, có thể tuổi đời ông còn không bằng Yoel, nhưng những trải nghiệm thì rất oanh liệt.
Ông là phú nhị đại.
Nên những gì ông kể về chuyện bản thân mình đều rất chân thực... thêm chút tô vẽ, đây là điều bình thường.
Yoel chỉ đơn giản thôi chứ không ngốc, đương nhiên hắn biết chuyện đối phương nói là có thật hay khoác lác, những chuyện có thật khi nghe sẽ thú vị hơn nhiều.
【Lão nhân đều thích kiểu Yoel này.】 Văn Nhân Hề bóc một quả quýt cho mình, vừa ăn vừa nói với 666 trong đầu.
【Tên tiếng Trung của người ta là Ngải Đại Thánh.】
Văn Nhân Hề: 【...】
Đừng có nhắc đến cái tên đó =-= nghe chỉ thấy vô số điểm dở hơi.
Trác lão gia vừa kể chuyện hồi trẻ với Yoel, khóe mắt vẫn liếc nhìn về phía Văn Nhân Hề, hiển nhiên những câu chuyện đó không chỉ để kể cho mình Yoel nghe.
"Ông nội, hồi trẻ ông thật là lợi hại." Văn Nhân Hề nhận thấy nên phối hợp.
"Cũng không có gì, mà cha ngươi còn kém ta nhiều lắm, cha ngươi mắt mù rồi, con đừng để ý đến hắn, ông nội thích con như vậy, chỉ cần biết Tịch Tịch của chúng ta là cô nương tốt là được."
Từ trước đến nay, Trác lão gia không hề nói những kiểu như con đừng chấp với cha, con phải nhẫn nhịn,... bởi vì trong chuyện này, người sai rõ ràng là nhà họ Trác, ông không có mặt mũi nào bắt cháu gái vốn đã chịu ấm ức đi nhẫn nhịn.
Còn không bằng ngay từ đầu đừng về có hơn.
"Ông nội, cháu biết, cháu không để trong lòng đâu, cha mẹ cháu đối với cháu rất tốt, rất thương cháu, cháu không thiếu tình thương của cha mẹ."
Trác lão gia nhìn gương mặt của Văn Nhân Hề có nhiều nét giống vợ mình, nhưng ánh mắt lại khác hoàn toàn, ông thấy con trai và con dâu thật mù mắt.
"Đúng rồi ông nội, hôm nay cháu tới là có một chuyện muốn nói với ông, dù không phải là chuyện lớn gì, nhưng cháu thấy ông biết một chút vẫn tốt hơn." Thấy Trác lão gia đã ăn hết quýt, Văn Nhân Hề suy nghĩ một chút vẫn không bóc quả thứ hai.
Quýt này ngọt, lượng đường cao, Trác lão gia tuổi đã cao, vẫn là không nên ăn nhiều thì hơn.
"Là chuyện gì?"
Thấy Văn Nhân Hề không để tâm lắm, Trác lão gia cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là chắc là chuyện nhỏ không quan trọng.
Kết quả Văn Nhân Hề vừa mở miệng là nói về Vương Tạc.
"Chuyện cháu với Trác Chiêu Ngọc bị ôm nhầm trong phòng sinh, không phải là chuyện ngoài ý muốn, là do người làm."
Nghe Văn Nhân Hề nói, Yoel cũng nhìn sang, nghe xong thì sững sờ, "Văn Nhân tiểu thư, cô nói là..."
"Hai đứa bé bị ôm nhầm, chúng ta đều tưởng là ngoài ý muốn, nhưng gần đây cháu biết một chuyện, Trác Chiêu Ngọc cũng không phải con của cha mẹ cháu, mà là cha mẹ cháu nhận nuôi, nhưng mà cháu hỏi những người xung quanh nhà cháu rồi, họ đều nói lúc cha mẹ cháu đưa cháu về thì cháu chỉ mới sinh được mấy ngày."
Bạn cần đăng nhập để bình luận