Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 62: Ngược luyến nữ chính muội muội 26 (length: 13761)

Đối với giang hồ bây giờ mà nói, Vân Phượng Minh chết khác nào lông hồng rơi xuống nước, ngay cả tiếng động cũng không có, chỉ có Cát Thương Lan nghe được tin này thì thở dài một tiếng, vì hắn thắp mấy nén hương.
Sau khi Vân Phượng Minh chết, hắn đã từng đến Văn Đao sơn trang, nhưng đáng tiếc khi biết Vân Phượng Minh vì sao mà chết, hắn liền không còn quản nữa, từ đó một lòng dồn vào kiếm của mình.
—— Không có cách nào quản.
Sau chuyện ở Vân Gia bảo, hắn chưa từng gặp lại Vân Phượng Minh, chỉ là giao hắn cho lão nhân của Vân Gia bảo đưa đi chăm sóc, những người trung thành với Vân Gia bảo sẽ bảo vệ tốt cho hắn, còn những cái khác, Cát Thương Lan cũng không muốn nói gì thêm.
Có lẽ có người cảm thấy hắn quá lạnh lùng với đồ đệ luyện kiếm từ nhỏ, nhưng Vân Thiên Phong làm sai chuyện, bản thân Vân Phượng Minh cũng có phần đáng trách, hắn không phải là chưa từng cố gắng thay đổi tính tình của hắn, chỉ là đều thất bại mà thôi.
Hắn sẽ bảo toàn mạng sống cho Vân Phượng Minh, nhưng sẽ không vì hắn mà làm chuyện thương thiên hại lý.
Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Đó là sự kiên trì của Cát Thương Lan.
Kiếm của hắn vung lên vì những điều bất bình.
Có lẽ hắn không thích hợp dạy đồ đệ.
Cát Thương Lan thật ra biết, Vân Phượng Minh muốn hắn làm gì, nhưng điều đó là không thể nào.
Đừng nói hắn không phải là đối thủ của Văn Nhân Hề, coi như hắn là, hắn cũng không thể vì Vân Phượng Minh mà đi đối phó với Văn Nhân Hề.
Không phải là vì hắn đánh không lại Văn Nhân Hề.
Văn Nhân Hề từ đầu đến cuối đều không làm sai chuyện gì, thậm chí có thể nói đã vô cùng khoan dung.
Vân Thiên Phong diệt cả nhà Văn Đao sơn trang, Văn Nhân Hề chỉ giết Vân Thiên Phong để báo thù, phế bỏ võ công của Vân Phượng Minh, thậm chí không lấy mạng của Vân Phượng Minh, cũng không có tàn sát Vân Gia bảo.
Văn Nhân Hề không có khả năng này sao?
Đương nhiên không phải.
Cho nên Cát Thương Lan không thể ra tay với Văn Nhân Hề.
Bắt nạt người cũng không phải bắt nạt như vậy.
Cát Thương Lan thở dài rồi bỏ qua chuyện này.
Cái chết của Vân Phượng Minh càng không có chút ảnh hưởng nào tới Văn Đao sơn trang, Văn Nhân Hề căn bản không để hắn trong mắt, cho dù hắn thật sự tìm được cách khôi phục rồi tìm tới báo thù, Văn Nhân Hề cũng không sợ.
Về phần nói đối với Văn Nhân Du, nàng rất tỉnh táo.
Nếu muốn nói có ảnh hưởng gì, thì có lẽ là chị em nhà họ Văn Nhân đều không ngờ tới, Lê Bằng Sanh lại là người diễn giỏi như vậy, hoàn toàn không nhìn ra được!
Tuy hai chân tàn tật, nhưng Lê Bằng Sanh trông thật sự rất rộng lượng và hiền lành lịch sự, ai có thể ngờ, hắn lại còn biết diễn như vậy, chẳng thấy lúc đó Vân Phượng Minh đã gần như tức nổ tung sao, nếu không thì đoán chừng hắn cũng không dám ra tay ngay tại Văn Đao sơn trang, sự sợ hãi mà Văn Nhân Hề mang đến cho hắn là quá lớn.
Một năm sau, Văn Nhân Du đại hôn, chuyện nàng thành thân với một thương nhân được truyền khắp giang hồ, đây xem như là lần đầu tiên sau chuyện ở Văn Đao sơn trang, một việc vui lớn được tổ chức, đương nhiên giang hồ cũng gửi thiệp mời rộng rãi để mọi người đến xem lễ.
Tuy chủ nhân thực sự của Văn Đao sơn trang hiện tại chỉ có Văn Nhân Hề và Văn Nhân Du hai người, nhưng cũng không ai dám coi thường nó.
Hay có thể nói, chỉ cần Văn Nhân Hề còn một ngày, giang hồ sẽ không ai dám bỏ qua Văn Đao sơn trang này, thế lực mà từng chỉ được xem là ở hạng trung trong địa phương.
Thiếu nữ chưa đầy hai mươi tuổi đứng trong đám tiền bối võ lâm không hề thấy lạc lõng, cả thế hệ trẻ tuổi giang hồ đều rõ ràng, Văn Nhân Hề khác biệt với bọn họ, chỗ nàng đứng là nơi nàng nên ở, chứ không phải cùng bọn họ đứng sau lưng các bậc trưởng bối.
Thực lực của nàng cho phép nàng phải đứng ở nơi đó.
Văn Nhân Hề đang nói chuyện với các Các chủ Lang Huyên các, lần này áo cưới của Văn Nhân Du được mua ở Lang Huyên các, nửa năm trước đã được Tú Nương bắt đầu gấp rút chế tạo, lộng lẫy dị thường.
Hôm nay là ngày Văn Nhân Du thành thân, phải bảo đảm không được sai sót, để Văn Nhân Du vui vẻ thành hôn, nếu ai vào lúc này mà gây sự, Văn Nhân Hề thật sự sẽ giết người trong cái ngày tốt đẹp này.
Nói được nửa câu, nàng chợt nhạy cảm cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng, nhìn theo hướng ánh mắt đó, liền thấy một thiếu niên đứng trong hàng đệ tử đón khách đang nhìn nàng bằng ánh mắt sáng rực, chú ý đến ánh mắt của nàng liền lập tức sáng mắt hơn, càng thêm kích động.
Văn Nhân Hề: "..."
"Trang chủ đang nhìn gì vậy? Thì ra là Thiếu chủ của Điểm Thu môn." Nhìn theo ánh mắt của Văn Nhân Hề, Tạ Tam nương, Các chủ Lang Huyên các nhìn thấy thiếu niên kia liền cười một tiếng, hiển nhiên là biết chuyện gì đó, nhưng lại không nói ra.
Chẳng mấy chốc, chưởng môn của Điểm Thu môn liền dẫn người đến đây, còn chưa kịp khách sáo đôi câu với Văn Nhân Hề, đã bị đệ tử phía sau gạt ra, thấy rõ người gạt mình là ai, mặt của chưởng môn Điểm Thu môn lập tức tái đi, muốn ngăn cản thì đã muộn.
"Văn Nhân Trang chủ! Ta muốn bái nhập Văn Đao sơn trang học đao! Ngài xem ta thế nào?"
Văn Nhân Hề: "..."
Không kìm được mà im lặng nhìn sang Khâu chưởng môn Điểm Thu môn bên cạnh đang mặt đen lại, ánh mắt dò hỏi —— người thừa kế nhà ngươi làm gì thế?
Khâu chưởng môn thở dài, hắn còn cách nào khác, đây chẳng những là đệ tử, còn là con trai.
Ruột thịt.
Dù muốn đánh chết, cũng phải nhẫn.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ, nụ cười gượng gạo của Khâu chưởng môn, Văn Nhân Hề cũng đã hiểu chuyện gì.
Người ta ai mà không mến mộ kẻ mạnh, đao pháp của nàng tuyệt luân, đánh bại toàn cao thủ hàng đầu, một mình cũng dám vác đao giết đến thảo nguyên, đồng thời còn nguyên vẹn không hề sứt mẻ mà giết quốc sư Man Tộc trở về.
Giang hồ hiện tại không biết có bao nhiêu người trẻ tuổi xem nàng như thần tượng, có điều Văn Nhân Hề rất ít ra ngoài, chuyên tâm dạy dỗ đệ tử ở sơn trang, nên người biết cũng không nhiều, nhưng điều này cũng có thể đoán ra được.
Có lẽ sau này, sẽ có không ít người trẻ tuổi vì nàng mà muốn bỏ kiếm theo đao —— ai mà chẳng muốn trở thành Văn Nhân Hề thứ hai, một cây đao đánh lui bất cứ kẻ địch nào, vì võ lâm Trung Nguyên mà dương oai, danh chấn giang hồ?
Cũng đâu phải ai cũng là Văn Nhân Hề.
Mà hơn nữa Văn Nhân Hề cũng không ngờ, người dẫn đầu lại là Thiếu chủ của môn phái, nếu thật sự đem người kế vị chưởng môn tương lai của người ta lôi đi học đao thì tội lỗi của nàng quá lớn.
"Ta không nhận đệ tử trên mười tuổi." Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của thiếu niên, Văn Nhân Hề uyển chuyển từ chối.
"Ta mới chín tuổi rưỡi mà! Ngài đừng nhìn ta dáng người cao lớn, tại cha ta trông già quá, nhìn như ông cụ non, còn bé xíu đã trông như ông nội người ta rồi, ta chỉ là bị cha ta cho ăn quá nhiều nên lớn nhanh thôi, thật ra ta năm nay mới có chín tuổi rưỡi, chưa tròn mười tuổi!" Nghe Văn Nhân Hề đưa ra lý do từ chối, thiếu niên kia lập tức giải thích.
Văn Nhân Hề: "..."
Lời này chính ngươi tin sao?
Ta đâu phải không nhìn ra được ngươi rốt cuộc bao lớn, chỉ cần sờ cốt là biết rồi.
"Thật đấy! Ta từ nhỏ đã ngưỡng mộ ngài, muốn học đao của ngài, đao là bá chủ của các loại binh khí, đó mới là vũ khí mà đàn ông nên học!"
Văn Nhân Hề: "..."
Lần nữa nhìn sang Khâu chưởng môn Điểm Thu môn —— có phải con trai của ngươi bị ngốc rồi không?
"Khâu thiếu hiệp, ta là phụ nữ, là người phụ nữ mà chơi cái vũ khí trong miệng ngươi là đàn ông nên luyện đấy." Văn Nhân Hề cười một tiếng, có chút trêu tức, "Mà hơn nữa, ta giết Vân Thiên Phong cũng mới chưa đến hai năm thôi, ý ngươi là, từ cái lúc còn là một thằng nhóc mà ngươi đã ngưỡng mộ ta rồi sao?"
Ta nổi danh cũng chưa đầy hai năm, trước đó, ai biết ta là ai đâu!
Ngươi xác định lời ngươi nói có hợp lý không? Với cả, cha ngươi muốn rút kiếm kìa!
"Nghịch tử!" Khâu chưởng môn không nghe nổi nữa, cũng không màng đến thể diện nữa, đưa tay xách lỗ tai thằng con thối tha kéo sang một bên.
Mặt mũi của hắn đều bị cái thằng nghịch tử này làm mất hết!
"A a a cha đau! Lỗ tai muốn rớt mất rồi! Con đây sắp thành đao khách của Văn Đao sơn trang, cha tôn trọng con chút đi a a a nhẹ chút nhẹ chút..."
Nhìn người của Điểm Thu môn rời đi, đám người trẻ tuổi đang ngọ ngoạy không ít cũng nhanh chóng thu chân về, trong ánh mắt sắc bén của chưởng môn nhà mình thì lại trở nên ngoan ngoãn, hiền lành dị thường.
Ngoại trừ màn náo kịch này, toàn bộ hôn lễ coi như thuận lợi, nhưng khi hôn lễ kết thúc, các thế lực lớn đến ăn mừng rời đi, rắc rối mới tới.
Văn Nhân Hề nhìn Khâu Thiếu Anh, người đáng ra nên đi theo Điểm Thu môn rời đi, kết quả không biết từ lúc nào lại lén quay trở về, hiếm khi lâm vào trầm mặc.
"Trang chủ, ta thật sự muốn học đao của ngài, xin hãy cho ta một cơ hội đi, ta tuyệt đối sẽ không phản bội Văn Đao sơn trang, sinh ra là người Văn Đao sơn trang, chết cũng là người chết của Văn Đao sơn trang, tuyệt đối trung thành!"
Văn Nhân Hề: "..."
Cha của ngươi có biết con quyết tâm lớn vậy không?
"Khâu thiếu hiệp vì sao nhất định phải theo ta học đao? Kiếm pháp của Điểm Thu môn vang danh giang hồ, sao ngươi lại muốn học đao?" Văn Nhân Hề hiếu kỳ, thật ra người khác muốn học đao nàng đều có thể hiểu được, nhưng Khâu Thiếu Anh, nhà mình là danh môn chính phái, còn là Thiếu chủ nữa chứ!
Hơn nữa ngươi lớn như vậy rồi, muốn bỏ kiếm học đao cũng rất khó đó!
Nếu ngươi là đứa bé năm tuổi, thì có lẽ ta thật sự có thể chấp nhận.
"Trang chủ, đao pháp của ngài vô cùng lợi hại, kiếm pháp của Điểm Thu môn tuy không tệ, nhưng vẫn còn xa so với cảnh giới đỉnh cao của giang hồ, hơn nữa... đao pháp của ngài thật sự rất mạnh mẽ, Biến Thiên đao, ngài xem lại kiếm pháp của Điểm Thu môn —— Đỡ Liễu Kiếm." Lúc này không có ai khác, Khâu Thiếu Anh cũng đã nói thật.
Hắn thật sự muốn học đao, vì hắn cảm thấy đao lợi hại hơn.
Mà lại bọn họ điểm Thu Cửa đặt tên kiếm pháp thật khó nghe, đỡ Liễu Kiếm!
Cái kiếm pháp này nghe tên cũng không phải dành cho kiểu đàn ông đích thực như hắn luyện.
Văn Nhân Hề vạn vạn không ngờ lại là vì nguyên nhân này, nghĩ một lát liền bảo Khâu Thiếu Anh đem kiếm pháp đỡ Liễu Kiếm của điểm Thu Cửa ra múa một lần trước mặt nàng.
Khâu Thiếu Anh hơi nghi hoặc nhưng vẫn làm theo, múa một bộ Phật Liễu Kiếm trong sân.
Là thiếu chủ điểm Thu Cửa, Khâu Thiếu Anh dĩ nhiên không phải vì có cha làm chưởng môn nên mới trở thành thiếu chủ, trong đám đệ tử đời thứ nhất, hắn có thiên phú cao nhất, kiếm pháp tốt nhất, hơn hẳn các đệ tử khác, hắn trở thành thiếu chủ là mục tiêu mà mọi người hướng tới, đám đệ tử bên dưới đều phục hắn.
Không ai có thể ngờ, gã này làm được nửa chừng thì đột nhiên không làm nữa!
Khâu chưởng môn gần như đau đầu muốn chết, khuyên cũng không được, trong lòng ông đã bắt đầu tính toán chuyện sau khi Khâu Thiếu Anh bỏ đi, còn ai có thể khiến mọi người phục, thừa kế điểm Thu Cửa.
Chủ yếu là vì sự quậy phá của Khâu Thiếu Anh mà tuyệt vọng.
Văn Nhân Hề xem xong kiếm pháp của Khâu Thiếu Anh, trầm tư một hồi rồi mượn thanh bội kiếm của Khâu Thiếu Anh.
Nếu là người khác, Khâu Thiếu Anh chắc chắn không cho, có điều Văn Nhân Hề thì khác.
Kiếm vào tay Văn Nhân Hề, khí thế trên người nàng thay đổi, trở nên sắc bén và đầy sát khí, rồi vung kiếm múa lên.
Nàng cũng múa một bộ Phật Liễu Kiếm mà Khâu Thiếu Anh vừa múa, chỉ là kiếm của nàng khác với Khâu Thiếu Anh, nhìn qua tưởng như không có chút công kích, nhưng với người hiểu Phật Liễu Kiếm như Khâu Thiếu Anh thì nhìn ra được nguy cơ.
Sự nguy hiểm ẩn giấu dưới vẻ hào nhoáng.
Khâu Thiếu Anh ban đầu còn kỳ lạ Văn Nhân Hề muốn làm gì, sau đó hắn liền giật mình, mắt sáng rực nhìn Văn Nhân Hề luyện kiếm.
Cùng là Phật Liễu Kiếm, nhưng kiếm của Văn Nhân Hề khác với kiếm của hắn, khác với của toàn bộ điểm Thu Cửa.
Một bộ kiếm pháp rất nhanh diễn luyện xong, Văn Nhân Hề thu kiếm lại trả cho Khâu Thiếu Anh, "Phật Liễu Kiếm là một bộ kiếm pháp rất tốt, Khâu thiếu hiệp cần gì bỏ gần tìm xa, đổi kiếm luyện đao? Chỉ cần ra sức luyện kiếm, tương lai phát huy được Phật Liễu Kiếm thì chẳng phải tốt sao? Đó mới là đồ vật thuộc về điểm Thu Cửa, nếu mà xuống dốc thì thật đáng tiếc."
Phật Liễu Kiếm cùng tình cảnh của Biến Thiên Đao ở Văn Đao sơn trang tương tự, bản thân kiếm pháp không có vấn đề gì, là một bộ kiếm pháp rất tốt, chỉ là Khâu Thiếu Anh chưa phát huy được tinh túy của nó.
"Mong Trang chủ chỉ giáo." Mặt Khâu Thiếu Anh cung kính cúi người hành lễ.
"Kiếm pháp vốn có thể nhu có thể cương, Phật Liễu Kiếm lại càng như thế, chỉ nhìn tên thôi là biết, bộ kiếm pháp này nhu mà không yếu, điển hình là lấy nhu thắng cương, không thích hợp chỉ theo đuổi uy lực."
Khâu Thiếu Anh cảm thấy Phật Liễu Kiếm không đủ dương cương, nhưng bộ kiếm pháp này vốn không đi theo con đường dương cương đại khai đại hợp, bản thân nó chính là một bộ kiếm pháp lấy nhu thắng cương, mà nếu theo đuổi uy lực đại khai đại hợp, tự nhiên là đi sai đường.
Văn Nhân Hề không rõ là do Khâu Thiếu Anh nghĩ vậy hay là Khâu chưởng môn cũng nghĩ thế, dù sao những gì cần nói nàng đã nói, nếu như vẫn không được thì nàng cũng hết cách.
Cố hết sức.
Thật sự.
Mà còn không được nữa thì coi như chưởng môn điểm Thu Cửa có đến tận cửa muốn thuyết pháp thì nàng cũng bó tay.
Đầu Thiết Oa không dễ chơi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận