Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 113: Đoàn sủng làm tinh cố nhân 16 (length: 12861)

Bạch Thanh Y hôm nay là ngày đầu tiên đến đoàn phim, nhưng Văn Nhân Hề cảm thấy, đạo diễn Phương gần như đã bỏ cuộc.
Đạo diễn Phương không sợ diễn xuất kém, ngoại trừ những người trời sinh có tài năng này, diễn xuất của những người khác đều phải từ từ rèn luyện mà ra, diễn xuất kém thì phải ra sức bồi dưỡng là được, một đạo diễn giỏi phải biết cách đào tạo diễn viên.
Nhưng thái độ của Bạch Thanh Y rõ ràng không phối hợp, nếu nàng là đạo diễn Phương, Bạch Thanh Y muốn đi Úc ăn tôm hùm, khẳng định vô cùng vui vẻ đồng ý, sau đó như Bạch Thanh Y mong muốn, trong thời gian nàng không có ở đó để thế thân đóng, tranh thủ quay xong phần diễn của Nhu Gia quận chúa, chờ Bạch Thanh Y trở về cũng sẽ không nói gì.
Đương nhiên, Văn Nhân Hề tin rằng, nếu không phải bên sản xuất kiên quyết đưa đến, đạo diễn Phương càng muốn đổi Bạch Thanh Y đi, dù sao mới quay cả ngày hôm nay phần diễn mà thôi, nếu có thể đổi đi, đổi kịch bản Nhu Gia quận chúa thành nguyên gốc, vậy hắn còn vui hơn.
Văn Nhân Hề dù sao cũng là nữ thứ trong bộ phim này, có đủ phần diễn, mà đạo diễn Phương cũng không muốn Văn Nhân Hề nghĩ rằng hắn cố ý để Bạch Thanh Y vào, cho nên ngấm ngầm nói cho Văn Nhân Hề rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Tuy là bên sản xuất đưa vào, đạo diễn Phương là đạo diễn nổi tiếng, đương nhiên có thể từ chối loại nhân vật nhỏ của tổ đầu tư tài chính này, bên sản xuất cũng sẽ không làm khó, nhưng lần này bạn của đạo diễn Phương lại ngầm nhắc nhở hắn, là đại thiếu gia nhà họ Tần kia bảo Bạch Thanh Y vào, mà Bạch Thanh Y là vị hôn thê của đại thiếu gia nhà họ Tần đó.
Bạch gia là nhà giàu nhất An Thị, Tần gia lại là hào môn thủ đô, hơn nữa nội tình cũng không phải là loại Bạch gia vừa mới phất lên có thể so sánh được, đạo diễn Phương có thể không nể mặt Bạch gia, nhưng không thể không nể mặt Tần gia, để tránh về sau có phiền phức, huống chi chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng là bao, không bõ.
Nếu là vai nữ chính hoặc nữ thứ như những nhân vật then chốt hay linh hồn, để đảm bảo chất lượng bộ phim của mình, đạo diễn Phương có thể từ chối, nhưng mà một nhân vật nhỏ mà thôi, bỏ thì bỏ, đối với toàn bộ bộ phim ảnh hưởng cũng không lớn.
Sự thật quả thực bị Văn Nhân Hề đoán trúng, ngày thứ hai đạo diễn Phương tìm một người đóng thế tới, đồng thời dặn dò cẩn thận, cuối cùng người đóng vai này vẫn sẽ treo tên Bạch Thanh Y, chứ không phải người đóng thế.
Người đóng thế cũng không có ý kiến gì về việc này, hoặc nói mặc dù không xuất hiện trong danh sách diễn viên, nhưng đây cũng là một cơ hội đối với cô ấy.
Đoàn làm phim lần nữa khôi phục hiệu suất cao trước đây, giống như là Bạch Thanh Y chưa từng xuất hiện, còn mọi người trong lòng nghĩ gì, người nổi tiếng như Văn Nhân Hề cũng không biết, dù sao cũng không liên quan gì đến nàng.
Không trêu chọc tới nàng, nàng không thèm để ý.
Sau khi trở về Bạch Thanh Y cũng đến một chuyến, biết phần diễn của Nhu Gia quận chúa đã bị người đóng thế quay xong cũng không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng, chê mấy lần quay phim vất vả, rồi rất nhanh rời đi dưới sự chen chúc của mấy người.
Nói thật, toàn bộ đoàn phim không ai hiểu rốt cuộc cô ta tới đây làm gì.
Mang tiền vào đoàn để có vai Nhu Gia quận chúa, kết quả vất vả lắm mới quay được chút đã chạy mất, để người khác đóng thế, sau khi trở về đạo diễn Phương đã nghĩ sẵn lý do để giải thích rồi, mà cô ta thế mà lại không hỏi, cứ vậy mà đi.
Vậy thì cô ta vào đoàn làm phim để làm gì?
Làm gì à? Ai biết được.
Dù sao Văn Nhân Hề không biết, giống như nàng nói với Phương Bình Bình, nếu nàng có thể hiểu được Bạch Thanh Y, vậy mới có vấn đề lớn.
Bộ phim này mất ba tháng mới quay xong, đợi đến khi hoàn thành hết phần diễn, Văn Nhân Hề đã tham gia thi cuối kỳ, đồng thời đạt được thành tích khá tốt, so với lúc mới khai giảng thì tiến bộ không ít.
Mà sau khi kết thúc phần diễn của Nhu Gia quận chúa, Bạch Thanh Y không còn xuất hiện tại đoàn làm phim nữa, cũng chỉ xuất hiện một lần lúc đoàn làm phim đóng máy, nhưng nhiệt độ của cô ta trên mạng thì không hề giảm.
Mỗi ngày một kiểu làm trò, phát huy tối đa sự đỏng đảnh, đồng thời còn có một đám fan ghen tị với cô ta xuất hiện.
Những người biết rõ thân phận của Tần Hòa Hiên lại nhìn thấy Tần Hòa Hiên cưng chiều Bạch Thanh Y, thực sự sẽ ghen tị, hơn nữa ai mà chẳng muốn cho dù mình làm gì cũng có người bao dung vô điều kiện?
Những người này tự thay mình vào vị trí của Bạch Thanh Y, lập tức cảm thấy sung sướng.
Tuy nhiên, bên cạnh những người này, vẫn có những người bình thường có suy nghĩ đúng đắn, đương nhiên không thể nào hiểu được các hành động của Bạch Thanh Y, hơn nữa mỗi lần nghĩ đến cách những người khác đối phó với Bạch Thanh Y thì đều thấy lạnh cả da đầu.
Không biết vì sao, khoảng thời gian này Bạch Thanh Y lại ít khi nhảy nhót trước mặt nàng, cũng không biết có phải là cảm thấy không thú vị hay không.
Nhưng mà nàng không đến thì tốt nhất, dù Văn Nhân Hề coi cô ta giống như xem khỉ diễn, nhưng xuất hiện nhiều quá cũng sẽ thấy phiền, nếu phiền đến mức nào đó, nàng nhất định sẽ động tay.
Bởi vì Văn Nhân Hề muốn chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học, công việc của nàng giảm đi không ít, mà nàng lại là nhất tỷ của Thượng An giải trí, muốn giảm bớt công việc không quá khó nhưng cũng không dễ, nên để thuận tiện, cũng để tăng độ tự do một chút, nàng trực tiếp mua lại Thượng An giải trí, trở thành cổ đông kiểm soát phía sau công ty, nắm giữ sáu mươi phần trăm cổ phần.
Đương nhiên, nếu Thượng An giải trí không có vấn đề gì, Văn Nhân Hề muốn lấy được quyền kiểm soát tuyệt đối cũng không dễ.
Hiện tại ông chủ già vẫn là lão tổng đó, trừ một số ít người cấp cao ra, cũng không có mấy người biết chủ của Thượng An giải trí đã đổi người.
Văn Nhân Hề vẫn thoải mái làm nhất tỷ của mình.
À, còn thoải mái hơn trước kia.
Văn Nhân Hề không giống như nguyên chủ vội vã kiếm tiền, trải qua nửa năm cố gắng, hiện tại nàng cũng không thiếu tiền, chủ công ty thực sự là nàng, đương nhiên nàng không cần phải giữ cường độ làm việc cao như nguyên chủ.
Đối với nàng, tạm thời việc thi tốt nghiệp trung học vài tháng sau quan trọng hơn một chút, dù nàng cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng nếu có thể làm tốt nhất, tại sao lại không làm? Hơn nữa năm nào cũng có thiên tài, Văn Nhân Hề trước giờ không cảm thấy mình có kiến thức sâu rộng, kinh nghiệm phong phú thì chắc chắn sẽ thi đậu so với đám cuồng học.
Nên vẫn phải cố gắng, những cái khác nàng chỉ cần duy trì mức độ lộ diện, giữ một chút nhiệt độ là được rồi.
Nói đến chuyện này, Văn Nhân Hề thực sự cảm thấy, nguyên chủ bị Bạch Thanh Y gây họa thật đáng tiếc.
Nguyên chủ là một cô gái rất cố gắng, dù là từ nhỏ theo sau lưng muội muội thành thiên kim hào môn, tâm tính cũng không mất cân bằng, nàng biết mình muốn gì, có thể có được gì, hơn nữa Văn Nhân Hề trước đó phát hiện trong thẻ của nàng chỉ có hai triệu, tiền kiếm được mấy năm nay của nàng ngoài việc định kỳ gửi về trại trẻ mồ côi mỗi tháng, số còn lại đều dùng để góp.
Nàng giúp đỡ không ít học sinh và trại trẻ mồ côi.
Cho nên so với những Tiểu Hoa khác cùng nhiệt độ, tiền tiết kiệm của nàng thực sự rất ít, không chừng còn chưa bằng một số lẻ của người ta.
Nhưng Văn Nhân Hề thật sự rất thích cô gái này.
Là một muội tử rất tốt, sai lầm duy nhất có lẽ chính là coi Bạch Thanh Y như em gái vô hại, và thích Quý Lộc Tiêu ngay từ đầu đã có dụng tâm khác.
Nhưng nói cho cùng, đây thật sự là lỗi của nguyên chủ sao? Không phải.
Nàng lớn lên ở trại trẻ mồ côi, từ nhỏ trại trẻ mồ côi đã được các mạnh thường quân giúp đỡ, nên bản thân nguyên chủ tràn đầy thiện ý với thế giới này, dù sao không có những thiện ý này, nàng không thể nào sống sót, lớn lên khỏe mạnh được.
Đương nhiên, nàng giúp đỡ những học sinh và trại trẻ mồ côi kia cũng không hề đem ra tuyên truyền, cũng không muốn dùng việc này để tăng độ nổi tiếng, vì nàng cảm thấy những đứa trẻ và trại trẻ mồ côi không thích bị coi là công cụ tuyên truyền.
Ít nhất nguyên chủ lúc trước không thích kiểu đó lắm.
Hai tháng sau, « Phương Ninh hoàng hậu » cuối cùng cũng chuẩn bị phát sóng, việc tuyên truyền của đoàn phim cũng bắt đầu, Văn Nhân Hề là nữ thứ, đương nhiên phải phối hợp tuyên truyền, không thể không quay cuồng với công việc.
Nàng gặp Bạch Nham Lang.
Sau khi Bạch Nham Cẩn và Bạch phụ gặp chuyện, Tần Hòa Hiên đã giúp Bạch gia một tay, cuối cùng cũng ổn định được Bạch gia đang nguy ngập, về sau Bạch gia liền do Bạch Nham Lang phụ trách, nhị thiếu gia nhà họ Bạch kiêu ngạo ngông cuồng mấy tháng trước lúc này trông có vẻ tiều tụy hơn không ít, rõ ràng đang cố nén sự bực bội của mình.
Lúc trước Bạch Nham Lang không quan tâm đến việc trong nhà, tất cả đều có anh trai Bạch Nham Cẩn phụ trách, hắn đối với việc quản lý Bạch thị cũng không có hứng thú gì, tương lai cũng chuẩn bị cầm cổ phần chia hoa hồng để làm những việc mình muốn, Bạch gia không thiếu tiền, số tiền kia đủ để hắn hưởng thụ cả đời.
Nhưng mà Bạch gia lại gặp chuyện rồi.
Bạch Thanh Y cái gì cũng không biết, một mực được trong nhà cưng chiều, hiện tại Bạch phụ và Bạch Nham Cẩn gặp chuyện rồi, đương nhiên Bạch Nham Lang phải gánh vác trọng trách chống đỡ gia đình này, vì em gái và mẹ mà đứng lên.
Nhưng hắn thực sự không thích những thứ này.
Hắn thích những môn thể thao mạo hiểm, thích chụp ảnh, tóm lại là không thích quản lý công ty, lại còn là một công ty đang gặp chuyện, hoàn toàn là bị bất đắc dĩ.
Hắn đến đây là để bàn chuyện hợp tác, những công ty vốn hợp tác với Bạch gia đều đã kết thúc hợp đồng, Bạch Nham Lang không thể không tự mình đến tìm.
Nhưng Bạch Nham Lang cũng không ngờ rằng lại nhìn thấy Văn Nhân Hề ở đây.
Vừa nhìn thấy Văn Nhân Hề, Bạch Nham Lang liền không nhịn được nghĩ đến thái độ trực tiếp của Văn Nhân Hề đối với Bạch Thanh Y lúc trước, lập tức nhíu mày, "Sao ngươi lại ở đây?"
"Lời này của Bạch tiên sinh có chút thú vị, tới đây tự nhiên là để bàn công việc." Văn Nhân Hề giơ chén trong tay, khóe môi hơi nhếch lên, thản nhiên nói.
"Ngươi đến đây có công việc gì, chúng ta không cần người như các ngươi đến chào hỏi làm bạn."
Rõ ràng là, Bạch Nham Lang xem Văn Nhân Hề như tiểu minh tinh đến tiếp rượu, trên mặt lộ vẻ ghét bỏ.
"Bạch tiên sinh, ta nghĩ ta với ngươi cũng không khác gì nhau, ngươi đến được, ta không thể sao? Còn tưởng rằng Bạch tiên sinh bây giờ tiếp quản Bạch gia thì có chút tiến bộ." Biết Bạch Nham Lang hiểu lầm cái gì, Văn Nhân Hề cũng không tức giận, vẫn chậm rãi, điều này ngược lại khiến Bạch Nham Lang càng thêm bực mình.
Nàng nhân lúc đoàn phim « Phương Ninh hoàng hậu » đang quảng bá cho phim mới mà đến đây bàn công việc, dù sao tiền của nàng cũng không chỉ để vào giới giải trí, còn đầu tư vào những lĩnh vực khác, không ngờ lại trùng hợp như vậy.
Làm từ thiện, đương nhiên tiền càng nhiều càng tốt, dù không đến mức liều mạng như nguyên chủ, thì đường tắt kiếm tiền tự nhiên phải mở rộng ra.
Bạch Nham Lang vốn dĩ khoảng thời gian này đã sống rất khó chịu, phải đi cầu cạnh khắp nơi, bây giờ lại bị một Văn Nhân Hề mà hắn luôn không coi trọng nói một câu oán giận như vậy, lửa giận trong nháy mắt bùng lên, nhưng còn chưa kịp nói gì, Văn Nhân Hề đã quay mặt sang, cùng ông chủ công ty mà hắn muốn gặp hôm nay nói chuyện.
"Hiền chất, có phải con và Nghe tiểu thư có hiểu lầm gì không?" Tưởng lão bản trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng ánh mắt nhìn Bạch Nham Lang lại có vẻ không tán thành, "Nghe tiểu thư là ta mời đến, có việc hợp tác muốn nói với nàng, có phải con hiểu lầm gì không?"
Cho đến lúc này, Bạch Nham Lang vẫn cứ cho rằng Văn Nhân Hề là dựa vào Tưởng lão bản, cho rằng nàng là người tình của Tưởng lão bản, dù bị Tưởng lão bản ép cũng không dám nói gì nữa, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, không biết che giấu mình, vẻ mặt đó vừa nhìn là biết hắn đang nghĩ gì.
Tưởng lão bản vốn còn chút hứng thú, bây giờ cũng chẳng còn ý gì.
Nếu đổi thành cha của Bạch Nham Lang hoặc người thừa kế kia là anh trai của hắn đến đây, chắc chắn sẽ không như thế này.
Vẫn còn quá trẻ, chưa trải qua bao nhiêu chuyện, để lão hồ ly như ông liếc một cái là nhìn thấu, Tưởng lão bản cũng lo lắng hợp tác với Bạch Nham Lang như vậy sẽ bị thua thiệt, thôi vậy đi.
Vị Nhị thiếu gia của Bạch gia này, quả nhiên không có bao nhiêu bản lĩnh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận