Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 233: Bị cường thủ hào đoạt công chúa xong (1) (length: 8460)

Bây giờ nam nữ thành thân muốn tìm người chủ hôn, mà người chủ hôn phần lớn đều là những bậc trưởng bối có đức cao vọng trọng, Văn Nhân Hề tuy tuổi tác so Thẩm Trứ và Khương Duy Nhất nhỏ hơn một chút, nhưng thân phận của nàng đặc thù, bất kỳ người chủ hôn nào cũng không thể so bì với nàng.
Và điều này cũng thể hiện sự coi trọng và vinh hạnh.
Cũng cho thấy thái độ của Văn Nhân Hề đối với hai người này.
Phải biết rằng, dù là hoàng tử công chúa đại hôn, cũng rất ít khi có Hoàng đế đứng ra làm chủ hôn.
Khương Duy Nhất khựng lại một chút, lắc đầu, "Vẫn chưa, ngài biết đấy, ta với Thẩm Trứ ở bên ngoài không có ai là trưởng bối, cũng chẳng thân quen với đại thần trong triều, quen nhất có lẽ là cha của Dồn Dập, Dư đại nhân, vì vậy trước kia Thẩm Trứ có ý định tìm Dư đại nhân, hiện tại Hoàng thượng nếu bằng lòng, đó tự nhiên là vinh hạnh của chúng ta."
Nếu là một người khéo léo, sẽ chỉ nói vế trước là vẫn chưa tìm được người chủ hôn, mà sẽ không nói luôn cả chuyện trước đó hai người dự định.
Nhưng rõ ràng Khương Duy Nhất không phải là người suy nghĩ nhiều như vậy.
Điều này cũng có nguyên nhân từ việc Thẩm Trứ cố ý rèn luyện.
Văn Nhân Hề không phải người bình thường, Khương Duy Nhất càng như vậy thì lại càng an toàn.
Vì hình thức chung sống trước đây của hai người, khi đến thời đại xa lạ này, Thẩm Trứ vốn đã tương đối nhạy cảm nên phản ứng lại càng lớn hơn Khương Duy Nhất, áp lực lên người cũng rất lớn.
Hắn chỉ có thể cố gắng hết sức để Khương Duy Nhất an toàn hơn.
Cũng may hai người vận khí không tệ, những người gặp được đều rất tốt, ngoài khoảng thời gian đầu không được thuận lợi, sau đó vẫn luôn suôn sẻ, hai người chuyên tâm nghiên cứu khoa học, cũng không tiếp xúc nhiều với người khác, nơi làm việc cũng càng thêm đơn giản hơn.
Đây là vị thế mà Thẩm Trứ đã tốn bao công sức gây dựng.
Đương nhiên, cũng có sự phối hợp của Văn Nhân Hề.
"Đã như vậy, vậy để ta làm chủ hôn cho các ngươi vậy."
"Tạ ơn Hoàng thượng."
Chuyện như này Văn Nhân Hề cũng không kéo dài, trở về hoàng cung không bao lâu, một đạo thánh chỉ đã xuất cung, lần lượt đến Cốc Phong Hầu phủ và Thiên Công Hầu phủ.
Tuy hai Hầu phủ ở cạnh nhau, nhưng tuyệt đối không thể vì thế mà hạ một đạo thánh chỉ chung, mà phải đến từng nơi để công bằng.
Ngoài cửa cung dĩ nhiên có không ít người chú ý, dò biết việc Văn Nhân Hề ban hôn cho Thẩm Trứ và Khương Duy Nhất, không ít người trong lòng đều tiếc nuối vô cùng.
Khương Duy Nhất thì coi như bỏ qua, bây giờ tuổi đã lớn, không hợp nữa, tuy thân phận cao quý, nhưng dù sao cũng là nữ nhi, có không ít nhà không vừa mắt chuyện nàng lộ diện bên ngoài, nhưng Thẩm Trứ thì khác.
Hầu gia chưa đến ba mươi tuổi, hơn nữa lại được phong hầu vì giúp thiên hạ tăng gia sản xuất lương thực, cả Thụy triều ai mà không biết công lao của hắn? Với công lao này, chỉ cần hắn không làm phản, mặc kệ là hoàng đế nào cũng không thể động vào hắn.
Mà một người như vậy, vẫn chưa thành thân, thậm chí chưa đính hôn, vẫn cô đơn lẻ bóng, toàn bộ Hầu phủ cũng chỉ có mình hắn là chủ tử.
Cùng độ tuổi, Khương Duy Nhất bị ghẻ lạnh, còn Thẩm Trứ lại là miếng bánh thơm ngon, không ít người trong nhà đều kéo cô nương trong nhà mình đến, muốn kết thân với Thẩm Trứ.
Kết quả Văn Nhân Hề đột nhiên hạ chỉ, ban hôn cho Thẩm Trứ và Khương Duy Nhất, khiến những người kia bỏ lỡ cơ hội tốt, cảm thấy thất vọng.
Trước đó vì Thẩm Trứ là người do Văn Nhân Hề mang ra, những người cùng đi với nàng đều biết quan hệ của hắn với Khương Duy Nhất không hề tầm thường, không chen chân được vào giữa hai người, cũng sẽ không ôm ý định đó, còn những người ôm ý định thì tạm thời chưa có đủ can đảm, nếu có lòng thì vẫn đang muốn chờ một chút, sợ rằng đột nhiên ngỏ ý muốn kết thân với Thẩm Trứ sẽ khiến Văn Nhân Hề nghĩ rằng bọn họ lại muốn làm gì đó.
Bọn họ là cựu thần, vẫn là cựu thần bị để ý, còn Thẩm Trứ lại là tân quý.
Mặc kệ những người này trong lòng nghĩ như thế nào, dù sao hiện tại thánh chỉ ban hôn cho Khương Duy Nhất và Thẩm Trứ đã được hạ, hôn kỳ của hai người cũng không còn xa, liền định vào nửa năm sau, đến lúc đó vừa đúng tiết cuối thu khí sảng, mát mẻ, vào những ngày đó thành thân cũng sẽ dễ chịu hơn.
Nhưng cả hai người đều không có gì chuẩn bị, cũng không biết việc thành thân ở thời đại này cần chuẩn bị những gì, chương trình cụ thể Thẩm Trứ thì biết, nhưng những chuyện khác lại không thông tỏ.
Cuối cùng vẫn là Văn Nhân Hề ra tay giúp bọn họ.
Văn Nhân Hề trực tiếp từ trong hậu cung tìm hai ma ma dày dạn kinh nghiệm đến ở tạm phủ của hai người, phụ trách an bài mọi việc, hai người chỉ cần nghe ma ma sắp xếp, làm theo lời ma ma là được, những chuyện lặt vặt khác tự nhiên có hai ma ma giải quyết.
Như vậy, hai người trong cuộc lại rảnh rang.
Cũng không thể nói là rảnh rỗi, mà là có thể tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Cả hai người đều muốn vào triều, còn thời gian đâu mà quản những việc này.
"Nhà các ngươi không có trưởng bối, Quản gia nhiều chuyện cũng có hơi bất lực, hai ma ma này đều là do ta điều tra, kinh nghiệm dày dặn, nhân phẩm cũng tốt, các ngươi trước cứ dùng tạm xem thế nào, nếu hợp ý thì sau này hai ngươi sẽ cho các nàng dưỡng lão, các nàng sẽ phụ trách lo liệu Hầu phủ của các ngươi thật chặt chẽ, không cần các ngươi quan tâm."
Đem ma ma ban thưởng tới, Văn Nhân Hề còn cố ý dặn dò hai người.
Dĩ nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của Văn Nhân Hề thôi, nếu hai người không hợp, hoặc có chỗ không vừa lòng, thì cứ để hai ma ma này về lại cung là được, dù sao khi ra cung, Văn Nhân Hề đã nói với hai người rồi, nếu có thể khiến Khương Duy Nhất và Thẩm Trứ hài lòng, thì về sau có thể ở Hầu phủ ngoài cung để dưỡng lão, so với trong hoàng cung nơm nớp lo sợ, đương nhiên là ở Hầu phủ ngoài cung thoải mái hơn, cho nên cả hai người đều rất tận tâm.
Hai người này đúng là do Văn Nhân Hề chọn ra, sau khi họ đến Hầu phủ chưa bao lâu, Khương Duy Nhất và Thẩm Trứ đã cảm nhận được sự thay đổi của nhà mình.
Bây giờ hai người vẫn là hai Hầu phủ, về sau Văn Nhân Hề cũng không vì hai người thành thân mà thu hồi một phủ, cho nên họ chuẩn bị thông giữa hai Hầu phủ, liên kết thành một.
Những chuyện này có ma ma và Quản gia lo, không cần hai người quan tâm.
Trang trại kia của Khương Duy Nhất trực tiếp bị Văn Nhân Hề lấy đi, bên trong có sẵn hết dụng cụ rồi, không cần phải phiền phức làm gì, người cũng có sẵn cả.
Nhưng mà sau khi thu trang trại đó, Văn Nhân Hề lại bồi thường cho Khương Duy Nhất một trang trại lớn hơn, dù sao cũng sẽ không để nàng phải chịu thiệt.
Lúc này trong triều những người khác còn chưa biết rõ sự tồn tại của thủy tinh, mãi cho đến khi kinh thành mở một nhà Trân Bảo các, bên trong xuất hiện một vài đồ dùng bằng Lưu Ly vừa trong suốt vừa rực rỡ.
Văn Nhân Hề cũng rất gian xảo, nàng trước tiên chế tạo một loạt hàng mỹ nghệ tinh xảo ra bán, đến lúc đó những thứ này, đám quan lại giàu có ở kinh thành nhất định sẽ vơ vét tiền đi mua, xem đó để mà kiếm cho quốc khố thêm phần phong phú.
Chờ về sau, các loại sản phẩm thủy tinh khác mới đưa ra thị trường.
Coi như đến lúc đó bị hớ tiền bất mãn thì làm gì được, chẳng lẽ chạy đến trước mặt Văn Nhân Hề mà nói hay sao? Bọn họ có gan đó sao? Sự thiệt thòi này chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Quả nhiên, Lưu Ly xuất hiện ở kinh thành lập tức gây sự chú ý của các quan to quý tộc, ai nấy đều vung tiền mua sắm, trong chốc lát những đồ Lưu Ly quý hiếm này trở thành mốt mới nhất ở kinh thành, đại diện cho thân phận và địa vị, nhà nào mà không có một món đồ ra hồn, thì sẽ bị chế giễu.
Văn Nhân Hề âm thầm ghi lại tất cả những điều này.
Chờ cho đợt phong trào này qua đi, thủy tinh thông thường mới xuất hiện trên thị trường.
Văn Nhân Hề lúc đó đầu tiên là cho xưởng thủy tinh làm ra một số "Thiên Lý Nhãn" bí mật gửi ra cho quân đội biên giới sử dụng, sau đó mới bắt đầu cân nhắc những chuyện khác.
Thủy tinh thông thường giá cả không hề đắt, thậm chí có thể nói là rẻ, không ai ngờ, có một ngày Lưu Ly quý hiếm lại xuất hiện nhiều như vậy, cứ như là thứ gì đó rất thông thường...
Bạn cần đăng nhập để bình luận