Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 208.1: Bị cường thủ hào đoạt công chúa 4 (length: 11603)

Các cung nữ bên cạnh Yến An công chúa đều là những người tinh ranh, muốn rút ngắn quan hệ với Dư Dồn Dập rất đơn giản, Văn Nhân Hề cũng không để ý, an tâm vận chuyển công pháp.
Lúc nàng tỉnh lại là vào nửa đêm, thời gian trôi qua càng nhiều, đã qua nửa đêm, cách hừng đông cũng không còn hai canh giờ, mà vào thời điểm sau nửa đêm này, toàn bộ sơn trại đều sẽ yên tĩnh lại, ngay cả sơn phỉ đi tuần tra lúc này cũng sẽ thả lỏng, khó tránh khỏi sơ sẩy, do vậy khoảng thời gian này có thể xem như an toàn nhất.
Yến An công chúa vốn ở lại phòng Lục Tùng, căn bản không ai dám tùy tiện tới gần, dù sao Yến An công chúa là nữ nhân của hắn, cho nên lúc này Văn Nhân Hề không cần lo lắng việc có ai đó phát hiện ra nàng và Diêu Hoàng không ở đó.
Cũng không thể có ai nhanh chóng phát hiện ra Phương Hiếu Thành đã chết.
So với Lục Tùng, tính tình của Phương Hiếu Thành tệ hơn một chút, thủ đoạn lại càng thêm thâm độc, mà hắn cơ bản mỗi khi trời tối đều sẽ tìm nữ nhân, không thích ai quấy rầy chuyện tốt của hắn lúc đó, trừ khi sơn trại bị người vây công, nếu không sẽ không ai đi tìm hắn vào lúc này, rất sợ bị hắn trả thù về sau.
Nhìn từ đâu cũng thấy tạm thời đều an toàn, Văn Nhân Hề có thể chuyên tâm tu luyện, hai canh giờ đủ để nàng điều chỉnh thân thể về trạng thái tốt.
Thế giới này tương đối đặc thù, sở hữu những lực lượng thần bí, việc tu luyện của Văn Nhân Hề cũng càng nhanh, hiệu quả hai canh giờ đầy đủ tương đương với mấy tháng.
Thời gian từ từ trôi qua, sắc trời đen kịt ban đầu lúc này cũng dần hiện chút ánh sáng, cuối cùng ánh sáng xung quanh ngày càng rõ.
Hồ Sơn thập bát trại ở trên núi, sáng sớm trên núi lại càng thêm lạnh lẽo, Văn Nhân Hề vẫn ngồi xếp bằng không phản ứng gì, Hương Ngọc lúc này đã thân thiết kết làm tỷ muội tốt với Dư Dồn Dập, Diêu Hoàng vẫn canh giữ bên phòng Lục Tùng để phòng hắn có bất kỳ động tĩnh nào quấy rầy công chúa nhà mình.
Mà Lục Tùng, người xem như mạng sống bị Văn Nhân Hề chém một đao xuống lúc này đã không còn cảm giác nhiều.
Chỗ đó đau đến tê dại, mấy nữ nhân này chỉ nhìn hắn, không cho hắn nhúc nhích lung tung, nhưng lại không nghĩ tới việc bôi thuốc xử lý vết thương cho hắn, cho nên lúc này Lục Tùng vẫn duy trì tư thế vừa bị Văn Nhân Hề chém, cả người đều ngơ ngác.
Lúc này trong đầu hắn đã muốn băm Văn Nhân Hề thành trăm mảnh, nhưng đáng tiếc vì an toàn của mình, hắn tạm thời còn chưa thể lên tiếng.
Hắn biết, trước đó Dư Dồn Dập bắt chước giọng hắn đuổi người, quanh phòng hắn hẳn không có ai dám đến gần, mấy nữ nhân khác cũng không ở đây, cho dù lên tiếng cũng không nhất định có người đến.
Và điều quan trọng nhất là, hắn biết Văn Nhân Hề nói được thì làm được, chỉ cần hắn lên tiếng, Văn Nhân Hề thật sự sẽ cắt lưỡi hắn.
Để không biến thành người câm, Lục Tùng lựa chọn tạm thời thỏa hiệp.
Hắn không biết Văn Nhân Hề muốn làm gì, nhưng đợi đến hừng đông, chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn nhất định sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất giết hết đám nữ nhân này để trả thù.
Nhưng chỉ là vài nữ nhân thôi, mấy nữ nhân này thì chỉ có Văn Nhân Hề là hơi phiền phức một chút, có thể cho dù như vậy, nàng cũng chẳng qua là dựa vào lúc hắn không đề phòng mà thôi, bằng không thì sao hắn lại bị nàng đắc thủ được.
Trong mấy người ở đây, Dư Dồn Dập mới là người khẩn trương nhất.
Tối qua nàng nhất thời không nhịn được lên tiếng giúp Văn Nhân Hề, đối với Lục Tùng mà nói nàng đã phản bội hắn, nếu Lục Tùng có thể xoay người lại, nàng chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, đến cái nơi tối tăm không có ánh mặt trời này hơn một năm, Dư Dồn Dập biết cách để bảo toàn mạng sống của mình, nhưng tối qua lại không thể nhịn được.
Từ nhỏ đã đi theo người kể chuyện trà trộn các quán trà, quán rượu, Dư Dồn Dập nhát gan, nhưng lại cực kỳ biết cách sinh tồn, bị bắt lên núi lâu như vậy, Dư Dồn Dập vẫn luôn yên tĩnh, lại ngoan ngoãn, vô cùng phối hợp — nàng vẫn phải sống để đi tìm cha mình.
"Dồn Dập cô nương, còn có một vài chuyện cần nhờ cô nương hỗ trợ." Không rõ bây giờ là giờ nào, nhưng sắc trời bên ngoài đã sáng rõ, Văn Nhân Hề mở mắt ra, nhìn Dư Dồn Dập đang ngoan ngoãn đi theo Hương Ngọc, đột nhiên mở miệng nói.
"Ngài, ngài nói ạ."
Trời ạ, vị này là công chúa điện hạ đó!
Là tỷ tỷ ruột của đương kim Hoàng thượng đó!
Dư Dồn Dập đối diện với Văn Nhân Hề, một vị công chúa hàng thật giá thật, rõ ràng là căng thẳng hơn so với khi đối diện với Hương Ngọc, trả lời trước còn không nhịn được mà có chút ỷ lại nhìn Hương Ngọc.
"Lát nữa sẽ có người tới gõ cửa, phiền Dồn Dập cô nương dùng giọng của Lục Tùng gọi các đầu mục lớn nhỏ trong sơn trại đến tập hợp ở chỗ này."
Nghe xong là chuyện này, Dư Dồn Dập cẩn thận liếc Lục Tùng đang nghiến răng nghiến lợi nhìn mình, vội vàng thu hồi ánh mắt rồi nhẹ gật đầu, tỏ ý mình đã biết.
Thời gian trôi qua khoảng nửa nén hương, cuối cùng cũng có người tới gõ cửa.
"Trại chủ, ngài dậy rồi sao?"
Dư Dồn Dập nhìn Văn Nhân Hề một cái, thấy đối phương gật đầu với mình, lấy hết dũng khí lên tiếng, vừa mở miệng đã là giọng của Lục Tùng, "Đã dậy rồi, ngươi đi thông báo cho hai vị trại chủ và các đường chủ, nửa canh giờ sau đến chỗ ta tập hợp, ta có chuyện quan trọng muốn tuyên bố."
Người gõ cửa bên ngoài nghe vậy cũng không nghi ngờ, lập tức lên tiếng rồi rời đi thông báo cho mọi người.
Chờ tiếng bước chân ngoài cửa biến mất, Dư Dồn Dập lập tức nhìn về phía Văn Nhân Hề, trong mắt mang theo một chút nhỏ chờ mong, giống như một chú hamster nhỏ vậy.
"Làm tốt lắm."
Trước khi có người đến, miệng Lục Tùng lại bị nhét vải vào, lúc này nhìn đám nữ nhân đang thương lượng, trong lòng luôn có một dự cảm xấu, chỉ là thương thế trên người hắn đã lâu không được xử lý, hắn không còn nhiều sức phản kháng, tất cả chỉ còn chờ về sau rồi tính.
Trong khoảng thời gian các trại chủ lớn nhỏ của Hồ Sơn thập bát trại tới, mấy cô nương cũng đều thu dọn xong, còn Lục Tùng thì bị Văn Nhân Hề khống chế, tựa hồ lo lắng một lát nữa khi có nhiều người tới xung đột, sẽ khiến Lục Tùng tìm được cơ hội trốn thoát.
Nói là nửa canh giờ, nhưng tin chắc căn bản không cần lâu như vậy, đợi đến khi những người kia đi tìm Nhị trại chủ Phương Hiếu Thành, phát hiện hắn chết trong phòng, nhất định sẽ nhanh chóng tìm đến Lục Tùng.
Quả nhiên, chỉ mới qua khoảng một nén hương, cửa phòng đã bị người từ bên ngoài phá tan, một tên sơn phỉ trẻ tuổi thất kinh xông vào, "Đại trại chủ, không xong rồi! Nhị trại chủ chết rồi..."
Lời còn chưa dứt, tên phỉ đồ kia đã bị cảnh tượng trong phòng làm cho hoảng sợ.
Đại trại chủ Lục Tùng, kẻ bất khả chiến bại trong mắt bọn chúng, kẻ ngay cả triều đình cũng không coi ra gì, đang bị mấy nữ nhân khống chế.
Đồng thời chỉ từ bộ dạng chật vật của Lục Tùng lúc này, trên mặt lộ rõ vẻ suy yếu là đủ biết, hắn lúc này nhất định vô cùng suy yếu, trên người còn dính máu, tứ chi càng thêm vặn vẹo quỷ dị, tên sơn phỉ vốn đã thất kinh lúc này càng hoảng sợ hơn, "Các ngươi thả trại chủ ra mau!"
"Ồ?" Văn Nhân Hề cười nhạt, đưa tay kéo Lục Tùng đang bị tháo khớp, thêm vào các chỗ yếu bị thương, tay kia cầm chủy thủ kê ngay yết hầu Lục Tùng, "Nếu ta không thì sao?"
Lúc này, những người khác nghe tin Phương Hiếu Thành xảy ra chuyện cũng đều đến sân của Lục Tùng, vừa đúng lúc thấy Văn Nhân Hề cười híp mắt kéo theo trại chủ của bọn họ.
Thấy cảnh này, bọn họ bỗng đoán được Phương Hiếu Thành rốt cuộc là chết như thế nào.
Đêm qua có không ít người thấy hình ảnh Phương Hiếu Thành đưa Hương Ngọc đi, mà lúc này Hương Ngọc lại cẩn thận đứng phía sau Văn Nhân Hề, Phương Hiếu Thành thì không còn mạng.
Phương Hiếu Thành chết trên tay đám nữ nhân này!
Tam trại chủ Tưởng Khang tính tình nóng nảy nhất, không có đầu óc gì, thấy đại ca nhà mình bị bắt liền nổi giận, "Tiện nhân! Các ngươi làm gì đại ca của ta! Mau thả đại ca ta ra, nếu không ta sẽ lấy mạng các ngươi!"
Hắn nghe nói Nhị ca Phương Hiếu Thành chết rồi, đang định tìm Lục Tùng chuẩn bị dẫn người đi tìm hung thủ báo thù cho Phương Hiếu Thành, không ngờ Lục Tùng bên này cũng xảy ra chuyện.
Văn Nhân Hề cười lạnh một tiếng, chủy thủ lóe lên liền đâm vào vai Lục Tùng, sau đó đạp người ra một bên giống như một con chó chết.
"Người đến đủ hết rồi à?"
Ánh mắt liếc nhìn một lượt, toàn bộ Hồ Sơn thập bát trại, trừ Phương Hiếu Thành đã chết, còn lại hai trại chủ sáu đường chủ đều có mặt, còn lại mười tên lâu la thì Văn Nhân Hề không tính tới.
Tốt rồi, người đủ thì dễ làm việc hơn.
"Đã đủ người rồi, vậy bắt đầu thôi."
Văn Nhân Hề quay đầu nhìn về phía Hương Ngọc và Diêu Hoàng, hai đại cung nữ đi theo nguyên chủ từ nhỏ lập tức thay đổi sắc mặt, một người một bên nắm lấy cánh tay Dư Dồn Dập, chỉ trong chớp mắt đã kéo người ra sau giường, rồi Diêu Hoàng cầm cây gậy phía sau rèm xông ra.
Trong khoảng khắc đó, Văn Nhân Hề đã bắt đầu ra tay.
Hồ Sơn thập bát trại, ba trại chủ, sáu đường chủ, tổng cộng chín người, mỗi người trong tay đều nhuốm máu người vô tội, chín người này Văn Nhân Hề tuyệt đối không thể bỏ qua.
Chỉ cần giải quyết chín tên đầu mục của Hồ Sơn thập bát trại này, vậy thì những người còn lại chắc chắn sẽ rơi vào hỗn loạn, Văn Nhân Hề muốn làm gì sẽ đơn giản hơn.
Văn Nhân Hề ban đầu không chuẩn bị nhanh như vậy, nàng chỉ định giết Phương Hiếu Thành, sau đó cưỡng ép Lục Tùng, Tưởng Khang chắc chắn không nhịn được sẽ nhảy ra, giải quyết Tưởng Khang, Lục Tùng trong tay sẽ trở thành con tin, đủ để nàng kéo dài thời gian chấn nhiếp một chút, từ từ thu phục sơn trại.
Nhưng trải qua hai canh giờ tu luyện, Văn Nhân Hề lại phát hiện nàng kỳ thật còn có thể nhanh hơn chút nữa.
Thế giới này lực lượng quá dồi dào, nàng hiện tại hoàn toàn có nắm chắc giải quyết trước mắt những tên phỉ đồ cùng hung cực ác này, còn có thể bảo chứng Diêu Hoàng cùng Hương Ngọc an toàn, vậy cần gì phải kéo dài lãng phí thời gian?
Diêu Hoàng biết mình lúc này xông lên chẳng những không bảo vệ được Văn Nhân Hề, ngược lại sẽ kéo chân nàng, bởi vậy giơ cây gậy trong tay nhưng không tiến lên, ánh mắt rơi vào Lục Tùng đang đau đớn khó nhịn, gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo, cây gậy liền hướng về thân thể hắn đập xuống.
A!
Đồ chó!
Còn dám mơ tưởng công chúa nhà các nàng? Cũng không nhìn lại thân phận của mình có xứng hay không! Đồ đàn ông bẩn thỉu hèn hạ!
Lục Tùng này, trong phòng của mình luôn cất giấu vũ khí, là một thanh kiếm, tựa hồ nếu gặp phải tình huống không ổn, hắn sẽ rút thanh kiếm kia ra giải quyết kẻ muốn gây sự, hiện tại thanh kiếm này lại thành vũ khí của Văn Nhân Hề.
Tưởng Khang nhìn Văn Nhân Hề cầm kiếm xông đến, ánh mắt hung dữ cũng giơ vũ khí lên.
—— Hắn căn bản không hề để Văn Nhân Hề vào mắt.
Dù Phương Hiếu Thành rõ ràng chết trong tay mấy nữ nhân này, dù Lục Tùng hiện tại cũng bị mấy nữ nhân này khống chế, Tưởng Khang vẫn không để Văn Nhân Hề vào mắt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận