Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 31: Bán nữ cung cấp chất nhi khoa cử 31 (length: 12422)

Văn Nhân Hề thật sự không đồng tình với Văn Nhân Kiều.
Văn Nhân Kiều đến nhà họ Phương, tính đến giờ cũng gần hai năm, vậy mà nguyên chủ vừa đến nhà họ Phương hai tháng đã bị đánh chết. Nếu không có Văn Nhân Hề đến, lúc này cỏ trên mộ của nguyên chủ chắc cao lắm rồi.
Văn Nhân Kiều có ngày hôm nay, chẳng phải do nàng tự chuốc lấy sao?
Nếu nàng không nảy sinh lòng dạ độc ác muốn hại nguyên chủ, sao có chuyện đến bước này? Cho nên Văn Nhân Hề đối với Hà Thị nói như vậy, đó là trừng phạt đúng tội, không trách ai được.
Lúc này không ít người vây đến, nhìn Hà Thị khóc lóc thảm thiết trên mặt đất, ai cũng mang vẻ phức tạp, đều thương xót cho cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh của bà ta.
"Nàng chết rồi... Đại Nha, nàng chết rồi, Kiều Kiều của ta chết rồi, sao ngươi không chút xót thương, không chút đau lòng nào vậy? Nàng là muội muội của ngươi mà..."
"Đúng, chết rồi. Ta xót, nhưng ta không đau lòng. Thím, đừng trách ta lòng dạ ác độc. Nếu lúc trước không phải ta cầm dao kề cổ Văn Nhân Trừng bắt ép các ngươi, thì giờ người gả đi, bị đánh chết chính là ta. Ta phải thương nàng sao? Nàng nếu không tự nảy ác tâm muốn hại ta, biết rõ Phương lão gia đã đánh chết hai người vợ vẫn cố ý rót mật vào tai nãi nãi nhắc chuyện sính lễ của nhà họ Phương cao, thì nàng có ngày hôm nay sao?"
Không ít người trong thôn Tiểu An không biết đầu đuôi chuyện này, chỉ cho rằng nhà lớn của nhà họ Văn Nhân lúc trước vì muốn bán Văn Nhân Hề, nên đã bênh che cho Văn Nhân Kiều bằng tuổi, nên Văn Nhân Hề oán hận nhà họ Văn Nhân cũng là chuyện bình thường. Nhưng họ không ngờ, gốc rễ vấn đề lại chính là do Văn Nhân Kiều gây ra.
Nhất thời họ cũng không biết nên nói sao cho phải.
Chỉ là hiện tại người đã mất, họ cũng không tiện nói lời cay nghiệt.
"Miệng thì nói đau lòng, cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh, thím à, bộ dạng này của thím thật buồn cười." Văn Nhân Thủy lớn hẳn lên cũng bước ra, giễu cợt nhìn Hà Thị đang chật vật trên đất. "Thím hôm nay mới biết Văn Nhân Kiều bị đánh ở nhà họ Phương? Chẳng phải thím đã biết từ lâu rồi sao? Sao không thấy thím đến tận nhà đòi lại công bằng? Biết Văn Nhân Kiều thường xuyên bị đánh, ta còn tưởng thím đã chuẩn bị sẵn tâm lý có ngày nàng bị đánh chết rồi, bây giờ còn ở đây khóc cho ai xem? Tỷ ta nợ thím chắc?"
Hà Thị cúi đầu khóc lóc. Văn Nhân Hề lột trần vẻ đáng thương của Văn Nhân Kiều, còn Văn Nhân Thủy thì xé toạc lớp vỏ bọc bên ngoài của bà ta, phơi bày tất cả sự thật.
Nhưng mà Văn Nhân Thủy nói sai sao?
Chẳng phải bà ta sớm đã biết Phương lão gia đánh chết hai người vợ, biết Văn Nhân Kiều bị đánh ở nhà họ Phương hay sao?
Văn Nhân Kiều cũng đâu phải chưa từng về cầu cứu, chỉ là bọn họ đều thờ ơ lạnh nhạt, kể cả người mẹ ruột của nàng cũng vì chuyện của Văn Nhân Trừng mà trách móc nàng làm liên lụy, không quan tâm đến nàng. Sau này, nàng cũng không về nữa.
Nàng thậm chí không được nhìn mặt con gái mình lần cuối.
Nghĩ đến đây, lòng Hà Thị lại càng thêm đau đớn.
"Chính các người không quản nàng, bây giờ lại đi gây sự với tỷ ta. Sao hả, thấy tỷ ta dễ bắt nạt à? Chẳng phải vì tay của Văn Nhân Trừng bị hỏng, ôm hận chuyện Văn Nhân Kiều không quan tâm đến hắn sao, nên khiến thím đau lòng con gái hơn, thật giả tạo!" Văn Nhân Thủy thấy Hà Thị muốn đẩy trách nhiệm lên đầu tỷ mình thì nổi giận.
Nàng cũng rất kinh ngạc, không ngờ Văn Nhân Kiều lại chết như vậy, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến tỷ nàng?
Bắt nạt người sao?
Nàng đã không còn như trước đây nữa, nhưng nàng mãi mãi sẽ căm hận cả nhà họ Văn Nhân.
"Chị dâu à, chị vẫn nên về nhà xem thử đi, xem nên xử lý thế nào."
Hai chị em Văn Nhân Hề làm những người đang vây xem không thể nói gì được nữa. Người ta thật sự không có gì sai cả, chuyện này vốn là do nhà lớn nhà họ Văn Nhân tự gây ra.
Hai năm nay họ sống chung với Văn Nhân Hề, cũng hiểu rõ đây là người thế nào. Đại Nha tuy tính tình mạnh mẽ nhưng không phải là ác nhân, không cố ý trêu vào nàng, nàng cực kỳ dễ nói chuyện, nhưng nếu mình gây chuyện, thì đừng trách nàng không nể mặt ai.
Không ai được xâm phạm.
Nhưng nàng cũng không phải là người vô lý, mang thù có lỗi. Ngươi có oán với người ta, chẳng lẽ không cho người ta ghi nhớ? Chẳng lẽ cứ nhẫn nhịn sao?
Văn Nhân Hề không phải là người như vậy.
Đó cũng chính là ấn tượng mà Văn Nhân Hề dần tạo dựng được trong hai năm nay cho người dân thôn Tiểu An. Vì vậy sẽ không ai tùy tiện trêu chọc đến nàng nữa, ai cũng biết tính khí của nàng. Nếu thực sự muốn kiếm chuyện thì không ai được yên. Có bản lĩnh thì sau này đừng tìm đến nàng nữa, dù sao trong trấn cũng có y quán. Nhưng bây giờ thì ai cũng biết, một số vấn đề mà trong trấn không giải quyết được thì sang bên nàng lại dễ dàng được giải quyết.
Lúc này, ai dám chọc giận nàng, làm bản thân khó chịu?
Những người có chút bản lĩnh đều có cái suy nghĩ thích nổi tính như vậy.
"Chị Hà! Trừng Ca nhi nhà chị không cho nhà chị để Kiều Kiều ở nhà, bảo rằng con gái gả đi rồi, mang về nhà mẹ đẻ là điềm xấu. Chị vẫn nên về xem thế nào đi!" Đúng lúc này, một người hàng xóm sống cạnh nhà họ Văn Nhân đột ngột chạy tới hô hào.
Hà Thị nghe xong liền biết có chuyện gì xảy ra, vội vàng lau nước mắt, đứng dậy mà không kịp cầm cả dao rồi chạy đi.
Văn Nhân Hề thấy người đã đi, mình quay vào sân tiếp tục đọc sách. Những người khác tụ tập thành từng nhóm nhỏ, ai nấy đều có chút cảm thán.
Nhà họ Văn Nhân hai năm trước còn là số một số hai ở thôn Tiểu An, ai ngờ hiện tại lại ra nông nỗi này, thật là đáng tiếc.
"Ôi, sao Trừng Ca nhi lại không cho Văn Nhân Kiều đặt trong nhà vậy?"
"Còn có thể vì sao nữa? Giận cô em thôi, người đó lòng dạ độc ác thật đấy." Người hàng xóm chạy đi báo tin nghe vậy lắc đầu.
Sự tình đúng như lời hắn nói, người hận Văn Nhân Kiều nhất trong nhà họ Văn Nhân chính là Văn Nhân Trừng. Hắn tin chắc rằng nếu tay hắn không sao, nhất định đã có thể thi đỗ, nhưng vì Văn Nhân Kiều mà cuộc đời này hắn chỉ có thể ở thôn Tiểu An quẩn quanh, sống uổng một đời. Điều này khiến hắn sao cam tâm?
Hiện tại hắn không dám hận Văn Nhân Hề, thấy Văn Nhân Hề không dễ chọc, nên phần lớn sự hận thù đều dồn lên Văn Nhân Kiều.
Phá hủy tiền đồ của hắn, hai năm không gặp muội muội, với hắn chẳng đáng là gì.
Thậm chí hắn không muốn cho thi thể của nàng đặt trong nhà, chỉ bảo là điềm xấu.
Bộ dạng lạnh lùng vô tình đó của hắn mới khiến Hà Thị sợ đến vỡ mật, nhưng bà chỉ có mỗi một đứa con trai này để dựa vào lúc về già, con gái thì đã chết, bà có thể làm gì đây?
Cuối cùng, Hà Thị cùng với Văn Nhân lão Đại chỉ tùy tiện tìm một chỗ ngoài đồng chôn cất Văn Nhân Kiều rồi lau nước mắt về nhà tiếp tục cuộc sống của mình.
Văn Nhân Trừng lạnh lùng nhìn, trong lòng cuối cùng cũng hả dạ một chút, nhưng cũng có chút tiếc nuối.
Nếu Văn Nhân Kiều bị đánh chết luôn, chứ không phải là sơ ý giết chết Phương lão gia rồi bỏ trốn bị tai nạn chết thì biết đâu họ còn có thể tìm đến, đòi được ít bạc từ nhà họ Phương về. Thật đáng tiếc!
Nghe nói, mấy nhà mẹ đẻ của hai người vợ trước bị Phương lão gia đánh chết đều lấy về được mấy chục lượng bạc!
Mấy chục lượng bạc, cho dù là trước đây, với nhà họ Văn Nhân cũng là một tài sản lớn. Hiện tại cứ như vậy bỏ lỡ, Văn Nhân Trừng chỉ thấy tiếc hùi hụi.
Tâm tư này của hắn người khác không biết, nhưng Văn Nhân Hề ít nhiều gì cũng đoán được, nhưng mà chuyện đó có liên quan gì đến nàng đâu?
Văn Nhân Trừng hiện tại đã mười tám tuổi rồi mà vẫn chưa đính hôn, hắn không muốn tìm con gái thôn Tiểu An, chê các cô không biết chữ nghĩa. Đúng dịp là, các cô gái thôn Tiểu An tuy thấy hắn không giống những chàng trai khác, nhưng cũng không vừa mắt người này.
Trong trấn thì ngược lại có người coi trọng hắn, muốn gả con gái cho hắn, nhưng tiếc rằng hắn cái này chê cái kia, miễn cưỡng chấp nhận thì sự ghét bỏ trong mắt cũng bị bố mẹ của con gái người ta nhìn ra hết, nên đến giờ vẫn chưa định được ai.
Hắn để ý những cô gái kia thì người ta lại chê hắn, còn những người để ý hắn thì hắn lại không vừa mắt. Văn Nhân lão đầu và Vương thị trong lòng sốt ruột, cũng vì thương con nên không ép, cứ thế kéo dài xuống.
Mà nhà họ Văn Nhân cũng thực sự nghèo.
Tay của Văn Nhân Trừng cứ đến ngày mưa thì lại đau, không làm được việc gì nặng, trong nhà chỉ có một mình Văn Nhân lão Tam kiếm được chút tiền thì nay cũng đã trở mặt với họ, chỉ dựa vào số tiền mà Văn Nhân Trừng tự kiếm được còn chẳng đủ cho mình hắn tiêu.
Hôm nay, Văn Nhân Hề đang sửa soạn dược liệu, tiện thể sắp xếp lại hồ sơ bệnh án của các thôn dân ở Tiểu An thì bỗng có một cỗ xe ngựa nhìn có vẻ tầm thường mà lại trang nhã chạy vào trong làng.
Hai năm nay thỉnh thoảng sẽ có người từ bên ngoài tìm đến Văn Nhân Hề để khám bệnh. Tất cả đều là người tìm đến do ngưỡng mộ danh tiếng của nàng. Dù sao lúc đầu ở phủ thành, Văn Nhân Hề cũng đã giải quyết được không ít vấn đề mà đại phu khác không làm được. Nên những người không biết tìm ai giúp liền tìm đến nàng để thử một lần. Bởi vậy người dân Tiểu An cũng đã thành quen với chuyện này, nhìn thấy người đánh xe hỏi đường liền chỉ ngay cho người đó phương hướng.
Đợi xe ngựa đi khuất, mọi người liền tò mò suy đoán xem lần này là ai tới.
Lý thị vừa mới từ bờ sông giặt quần áo về thấy cảnh này, vẻ mặt có chút kiêu ngạo. "Mặc kệ là ai, cuối cùng thì Đại Nha cũng sẽ chữa khỏi cho hắn thôi."
Mấy thôn dân đang nói chuyện lập tức im lặng, nhìn Lý thị bằng ánh mắt có chút kỳ lạ.
Đều là một cái thôn, ai mà không biết Văn Nhân Hề cùng người nhà họ Văn trở mặt, hoàn toàn không nhận Lý thị và Văn Nhân lão Tam, đối với bọn hắn còn không bằng người dân bình thường khác trong thôn?
Có gì mà có thể kiêu ngạo?
Bị ánh mắt của những người khác soi mói, mặt Lý thị lập tức có chút không nhịn được, "Ta có nói sai đâu, Đại Nha thế nhưng là từ trong bụng ta chui ra, từ nhỏ đã thông minh..."
"Từ nhỏ thông minh, ngươi còn đối với người ta như vậy? Ta chưa từng thấy ai làm mẹ như ngươi, sao có thể có ý tứ chứ, đuổi bán con gái mình, nếu ngươi bán con gái mà có được bạc trong tay thì ta nói ngươi còn lợi hại, kết quả thì sao? Thật là hồ đồ!" Một phụ nhân hơn ba mươi tuổi liếc mắt, quay người đi vào cửa nhà.
Một bên khác, xe ngựa dừng ở cửa nhà Văn Nhân Hề.
Mở cửa là Vương Đại Lâm.
Trải qua hai năm rèn luyện, Vương Đại Lâm cũng đã trưởng thành rất nhiều, cùng Văn Nhân Thủy hai người đã có thể xem bệnh lặt vặt, dù sao có Văn Nhân Hề ở bên cạnh trông chừng, cũng sẽ không có sai sót gì, lúc này thấy người đàn ông trung niên mặt trắng không râu xuống xe ngựa cũng không có rụt rè, trực tiếp liền mời người vào.
Hiện tại Văn Nhân Hề đã sớm chuyển vào gian phòng phía sau, địa phương rất rộng rãi, cũng có chỗ nghỉ ngơi, Vương Đại Lâm đưa người vào thì đi gọi Văn Nhân Hề.
Văn Nhân Hề đang trong phòng nghỉ ngơi, nghe tiếng gọi liền bước ra, người đàn ông trung niên kia đã sớm biết hôm nay mình tìm đại phu là một cô nương trẻ tuổi, vì vậy khi thấy Văn Nhân Hề cũng không ngạc nhiên, trên mặt lập tức liền nở nụ cười, "Ngài chính là Văn Nhân đại phu phải không? Không biết có thể cho phép ta nói chuyện riêng một chút không?"
Hôm nay Văn Nhân Hề chuẩn bị mang theo Vương Đại Lâm và Văn Nhân Thủy lên núi hái thuốc, mặc một bộ quần áo màu xám tro rất dễ bị bẩn, dường như không khác gì những người khác ở thôn Tiểu An, nhưng nhìn vào trong mắt người khác lại hoàn toàn không giống, lưng thẳng tắp, ánh mắt sáng rỡ, giống như một cây bạch dương nhỏ bé mọc giữa xã hội này.
Chú ý tới giọng nói người tới có vẻ hơi chói tai so với người bình thường, cùng khuôn mặt, Văn Nhân Hề chớp mắt, dẫn người liền đi vào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận