Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 69: Cường thủ hào đoạt Ánh Trăng Sáng 5 (length: 12642)

Cuộc sống trong doanh trại buồn tẻ mà gian khổ, bởi vì không phải quanh năm suốt tháng đều có chiến sự, triều đình cũng không thể một mực nuôi bọn hắn, cho nên sinh hoạt hằng ngày ngoài huấn luyện, giám sát thảo nguyên bên kia, chính là khai khẩn ruộng đồng.
Chỉ khi nào có chiến sự, triều đình mới cung cấp đủ lương thực, bình thường thì cơ bản là tự cung tự cấp.
Đây cũng là chuyện không có cách nào, triều đình có thể cung cấp lương thực, nhưng số lượng đó căn bản không đủ cho tướng sĩ ăn, mà hàng năm cơ bản đến mùa đông, Hung Nô mới xuống phía nam cướp bóc, lúc khác thì không có chuyện gì, xung đột cũng ít, triều đình không đủ sức để tiêu hao nhiều vật tư như vậy.
Trước đây khi Võ Xương hầu còn tại vị, ông đã dẫn theo tướng sĩ biên quan khai khẩn ruộng đồng, dù nơi này rét lạnh, thu hoạch không tốt, thì ít nhiều cũng có chút thu hoạch, sau khi hắn chết, Cố tướng quân cùng Tứ hoàng tử Tạ Bình Huyên cũng không thay đổi những Tri phủ này, các tướng sĩ vẫn luôn phải cày cấy.
Không chỉ có ở đây như thế, các đại quân trấn thủ biên quan khác cũng cơ bản là như vậy cả, chỉ có điều Lăng An thành bên này do vấn đề về hoàn cảnh nên tình hình tệ nhất mà thôi.
Văn Nhân Hề rất nhanh đã thích ứng với cuộc sống trong quân doanh, Cố tướng quân ban đầu còn có chút lo lắng, sau thấy Văn Nhân Hề thích ứng tốt thì mới yên tâm.
Thật ra thì Văn Nhân Hề phản ứng còn tốt hơn so với Cố tướng quân dự đoán ban đầu.
Trước đây dù ở Cố gia, Văn Nhân Hề cũng luôn huấn luyện, nhưng lúc đó không giống với trong quân doanh, ở Cố gia, Cố phu nhân lo lắng nàng ăn không quen, ngoài huấn luyện ra, ăn uống dùng đều là những thứ tốt nhất của Cố gia, không cần lo về môi trường sống bên ngoài, nhưng ở doanh trại toàn đàn ông thì không giống vậy.
Ngày đầu tiên đưa Văn Nhân Hề đến doanh trại, Cố tướng quân thật ra đã có chút hối hận rồi.
Dù quận chúa muốn tham quân, hắn cũng không nên đồng ý để nàng bắt đầu từ lính quèn, điều kiện quá khổ, nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn, chỉ có thể tự mình để mắt đến nàng nhiều hơn một chút.
Thật ra cả doanh trại tân binh không phải ai cũng là tân binh, mà có nhiều người đã vào từ đầu xuân năm nay, huấn luyện được hơn nửa năm, chỉ là chưa chính thức ra chiến trường, mấy lần xung đột nhỏ cũng được theo ra ngoài nhìn thấy, so với đám người mới đến như Văn Nhân Hề thì thuần thục hơn một chút.
Bây giờ đã vào thu, qua một thời gian nữa, chiến sự chắc chắn sẽ diễn ra thường xuyên, đến lúc đó, bọn họ gần như đều sẽ phải ra chiến trường, cũng chính vì thời gian gấp rút nên những người phụ trách quản lý họ, những thập phu trưởng lại càng thêm khắc nghiệt với việc huấn luyện của họ.
Những người khác có kinh nghiệm, đám mới đến này lại là người mới hoàn toàn, nếu như không tranh thủ thời gian huấn luyện ngay bây giờ thì đoán chừng khi Hung Nô xuống phía nam đến Lăng An thành, mấy cậu nhóc này đều sẽ chết.
Trong số đó, thập phu trưởng lại đặc biệt quan tâm đến Văn Nhân Hề.
Về chiều cao, Văn Nhân Hề dáng vóc nhỏ hơn nhiều so với những người khác, nhìn tuổi cũng có vẻ nhỏ hơn một chút, coi như là ít nhất trong nhóm này, mà nhìn cũng biết là tiểu thiếu gia gia cảnh khá giả, thập phu trưởng Ngũ Đại Kho cũng không hiểu vì sao Cố tướng quân lại ném đứa cháu nhà mình đến đây, mà không dẫn theo bên người, hắn lo nhất là Văn Nhân Hề chịu không được huấn luyện, không chịu được khổ, cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, ai ngờ thằng nhóc này lại cố gắng ngoài ý muốn.
Thậm chí có thể nói là biểu hiện tốt nhất trong mười mấy người này.
Quả không hổ là cháu Cố tướng quân.
Thật ra Văn Nhân Hề không chịu ở lại bên cạnh Cố tướng quân, mà nhất quyết bắt đầu từ trại tân binh, cũng là vì che mắt người.
Nàng phải phòng ngừa có người tìm đến Cố tướng quân bên này.
Ở kinh thành Hoài An quận chúa mất tích, không rõ tung tích, biên quan Cố tướng quân lại có thêm một người cháu trai không lớn, dẫn theo bên mình, dù không có mấy ai có thể nghĩ ra thân phận của nàng, thì Văn Nhân Hề cũng phải đề phòng cho tốt.
Cho dù Hoài An quận chúa có đến biên quan, tìm được Cố tướng quân là thuộc hạ cũ của Võ Xương hầu, biết thân phận nàng thì Cố tướng quân cũng không thể lại thả nàng đến trại tân binh nữa.
Sau khi chờ ở trại tân binh nửa tháng, Văn Nhân Hề được Cố tướng quân phái người tới gọi, nàng hôm nay đã huấn luyện xong từ sớm, Ngũ Đại Kho cũng không nói gì thêm, trực tiếp thả người đi luôn, còn mình thì tiếp tục quát lớn đám lính trẻ còn lại.
Bọn họ, những người này, ở nơi khác lập công là có thể thăng chức, chỉ có ở trại tân binh, thập phu trưởng, bách phu trưởng, đưa đến chỗ khác thì đều lợi hại hơn, kinh nghiệm vô cùng phong phú, bởi vì họ phải chịu trách nhiệm với người mới, nhất định phải có đủ kinh nghiệm để dạy dỗ tân binh, như vậy mới có thể bảo đảm cao nhất sau khi ra chiến trường, những tân binh này có thể bảo toàn mạng sống.
Văn Nhân Hề là người không khiến Ngũ Đại Kho phải bận tâm nhất.
Lúc này Văn Nhân Hề đi theo người rời đi, đến doanh trướng của Cố tướng quân, vừa vào liền thấy hai người đang đứng bên cạnh Cố tướng quân.
"Tiểu thư!"
Hai gia nhân của Võ Xương Hầu phủ vừa nhìn thấy Văn Nhân Hề liền sáng mắt lên, lập tức quỳ hai đầu gối xuống đất cung kính kêu một tiếng.
Thực ra vào ngày thứ hai Văn Nhân Hề rời đi, họ đã thấy ám hiệu nàng để lại, cũng biết nàng đã đi đâu, chỉ là sau đó họ bị Kinh Triệu phủ ngăn lại vì điều tra chuyện sơn phỉ, không kịp thời đuổi theo được.
Trong khoảng thời gian này ánh mắt ở kinh thành đều đổ dồn vào Võ Xương Hầu phủ.
Nguyên chủ không chỉ là quận chúa, mà còn là huyết mạch duy nhất còn lại của Võ Xương hầu vì nước hy sinh, lại còn là Hoàng tử phi chưa qua cửa, gặp sơn phỉ mất tích, Kinh Triệu phủ tự nhiên không thể đổ cho người khác được.
Đợi đến khi ánh mắt của mọi người ở kinh thành hơi dời đi, một số người của Võ Xương Hầu phủ liền âm thầm rời khỏi kinh thành.
Lần này số người chạy tới là mười, trong đó tám người là hộ vệ của Hầu phủ, đều đã từng là binh sĩ dưới trướng Võ Xương hầu, còn hai người, một người là nhũ mẫu của nguyên chủ, một người là thị nữ lớn lên bên cạnh nguyên chủ từ nhỏ, nhưng mà quân doanh là nơi quan trọng, nhũ mẫu và thị nữ không tiện đến, cho nên người tới là hai hộ vệ của Hầu phủ.
Người có thể đến lần này đều là người hết sức trung thành, không nhiều người biết việc Văn Nhân Hề đến biên quan, dù là gia nhân của Hầu phủ, phần lớn cũng không rõ.
Đây là giả làm lính.
Một khi rời khỏi kinh thành, đám người này lập tức gắng sức đuổi theo, chạy tới đây, lúc này đã hai tháng trôi qua từ khi xảy ra chuyện trước đó, thực sự thấy Văn Nhân Hề thì hai hộ vệ này mới thở phào nhẹ nhõm.
— Cũng may, tiểu thư không sao.
Toàn bộ Võ Xương Hầu phủ sẽ không gọi Văn Nhân Hề là quận chúa, đây là nguyên chủ dặn.
Con gái Vương gia mới được phong làm quận chúa, thân phận quận chúa của nàng là đổi bằng mạng của cha mẹ và hai huynh trưởng, nên nàng không thích người ta gọi mình như vậy.
"Đứng lên đi, lần này những ai cùng đi đến đây?"
Văn Nhân Hề đi tới, ngồi xuống cạnh ghế của Cố tướng quân, trực tiếp hỏi.
Nàng không hỏi sao họ lại tới, cũng không hỏi sau khi nàng đến đây đã xảy ra những chuyện gì.
"Lần này đến Lăng An thành thêm cả Phương ma ma và Lục Nhân là tổng cộng mười người, mấy người khác đều là hộ vệ Hầu phủ, võ nghệ cao cường, giờ đang ở trong phủ của Cố tướng quân, Phương ma ma và Lục Nhân không tiện đến nên chỉ có hai người thuộc hạ tới đây." Hai người đứng lên, cẩn thận trả lời câu hỏi của Văn Nhân Hề.
Họ nhận thấy, tiểu thư của mình hai tháng không gặp đã thay đổi không ít.
Vừa rồi họ suýt chút nữa tưởng là Tiểu Hầu gia quay về.
"Sau khi tiểu thư gặp chuyện, Phương ma ma và Lục Nhân vốn muốn chạy tới, nhưng theo phân phó tiểu thư lưu lại nên không dám hành động, Lục hoàng tử đã mấy lần tới phủ, một mực để ý chuyện điều tra bên Kinh Triệu phủ, đám sơn phỉ đó bị hộ vệ phủ tiêu diệt không ít, mấy tên chạy thoát cũng đã chết, manh mối cũng vì thế mà bị cắt đứt."
Cả hai đều không có ý kiến gì về việc Văn Nhân Hề nhân cơ hội rời khỏi kinh thành đi đến biên quan.
Văn Nhân Hề mới là chủ nhân, họ chẳng qua là thân vệ của phủ, không quản chuyện chủ nhân, cũng không muốn thay đổi ý kiến của chủ nhân.
"Kinh Triệu Doãn bị khiển trách, Lục hoàng tử luôn thúc giục hắn tìm người, chờ không ai nhìn chằm chằm vào người của Võ Xương Hầu phủ nữa thì thuộc hạ mới dẫn người âm thầm rời đi."
"Ừ." Nghe hai tên hộ vệ nói Lục hoàng tử Tạ Bình Huy hết sức quan tâm tới chuyện nàng mất tích, tỏ vẻ rất nóng vội, Văn Nhân Hề cười khẩy, không nói gì.
"Ta bây giờ ở trại tân binh rất tốt, các ngươi đã đến đây thì chắc chắn là đã chuẩn bị cả rồi, vậy thì tham quân đi, hai người ở bên cạnh ta, những người khác tùy ý, Phương ma ma và Lục Nhân không tiện vào thì cứ để họ ở lại phủ Cố tướng quân, hoặc là trực tiếp mua một cái sân ở Lăng An thành mà ở cũng được."
"Vâng! Thuộc hạ sẽ sắp xếp ổn thỏa."
Văn Nhân Hề bên này đang bàn bạc về việc sắp xếp tiếp theo, thì ở Lăng An thành, một nơi khác, Tứ hoàng tử Tạ Bình Huyên cũng đang thảo luận về nàng.
Hắn không giống Cố tướng quân, Cố tướng quân có phần lạc hậu về tin tức tình báo ở kinh thành, Tạ Bình Huyên lại có rất nhiều liên hệ với kinh thành, chuyện lớn chuyện nhỏ hắn gần như đều có thể kịp thời biết được. Lúc này nghe nói vị Lục hoàng tử phi tương lai, con gái Võ Xương hầu còn sót lại Hoài An quận chúa trên đường đi dâng hương gặp phải sơn phỉ rồi biến mất, đến nay tung tích không rõ, lập tức liền đoán được phía sau chắc chắn còn có ẩn tình.
"Kinh thành bên kia vẫn chưa tìm được Văn Nhân Hi?"
"Vâng, đám sơn phỉ kia đã toàn bộ bị người diệt khẩu, manh mối bị cắt đứt, đến nay vẫn không có tin tức gì của Hoài An quận chúa, không biết có phải đã gặp chuyện chẳng lành."
Tạ Bình Huyên xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, trong lòng suy nghĩ.
Thủ đoạn làm việc ngấm ngầm kiểu này, xem ra giống như là thủ đoạn của đám người phụ nữ trong hậu trạch, sau đó cứ xem Lục đệ bên kia tiếp theo sẽ như thế nào.
Cho nên hắn mới không thích ở lại kinh thành, tình nguyện ra trấn thủ biên ải. Hắn là con trai trưởng của Trung cung, ở lại kinh thành bên kia bị từng đôi mắt nhìn chằm chằm, ngươi lừa ta gạt các kiểu tính toán, bên dưới còn có mấy huynh đệ kia nhòm ngó, đủ kiểu không vừa mắt tìm gây sự, thật sự là phiền chết.
Có công sức đó, chi bằng làm nhiều chuyện, để Phụ hoàng coi trọng chẳng phải tốt hơn sao, làm gì cứ nhìn chằm chằm hắn, giống như không có hắn, bọn họ liền có thể lên ngôi được vậy.
Lúc này Tạ Bình Huyên chỉ cho rằng có người để mắt đến Lục hoàng tử, lại thấy Văn Nhân Hề không ai che chở, cho nên mới muốn quấy rối việc hôn nhân, vạn vạn không nghĩ tới thế mà còn là do cái tên đệ đệ tốt của hắn tự mình lên kế hoạch.
"Cố Vấn Tây bên kia có phải dạo trước có một đứa cháu đến xin nương tựa? Bây giờ ngươi có biết người kia đi đâu rồi không?" Tạ Bình Huyên đang suy nghĩ trong lòng, chợt nghĩ đến một việc, bèn hỏi thăm phụ tá bên cạnh.
"Vâng, đứa cháu kia giờ đã vào trại tân binh, hình như chuẩn bị làm từ tiểu binh."
Trại tân binh?
Vậy chắc chắn không phải rồi.
Hắn vừa nãy chỉ là đột nhiên nghĩ đến, người kinh thành bên kia sắp lật tung kinh thành mấy lần để tìm mà không thấy, chẳng lẽ là biết kinh thành không an toàn, cho nên mới đi trốn bên ngoài sao?
Phải biết, đối với Văn Nhân Hi mà nói, biên ải tuy điều kiện không tốt, nhưng tuyệt đối an toàn hơn kinh thành.
Nhưng khi vừa nghe nói đứa cháu kia vào trại tân binh, Tạ Bình Huyên liền lập tức bác bỏ suy đoán này.
Cố Vấn Tây gan lớn thì cũng có giới hạn, không đến mức ném Hoài An quận chúa vào trại tân binh đâu.
"Hãy theo dõi kỹ kinh thành bên kia, chuyện này phía sau không đơn giản, còn có, Cố Vấn Tây bên kia cũng phải để ý một chút, nếu như tên kia biết Hoài An quận chúa xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ làm loạn, mà ngay lúc sắp tới thời điểm Hung Nô xuống phía nam, không thể để hắn lúc này làm ầm ĩ lên."
"Vâng, thuộc hạ biết rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận