Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 42: Ngược luyến nữ chính muội muội 6 (length: 12415)

Văn Nhân Hề không có hứng thú với mối ân oán tình thù giữa Văn Nhân Du và Vân Phượng Minh, nếu có chút hứng thú thì chắc chỉ là hóng chuyện mà thôi.
Nhưng lần này nàng có hai nhiệm vụ, một trong số đó là đưa Văn Nhân Du về, không để nàng ở cùng con của kẻ thù, nhưng Văn Nhân Hề cũng không hề có ý định phí tâm sức để chia rẽ họ.
Chia rẽ một kẻ đang yêu quá khó, nàng không muốn tự mình dính vào.
Xem người khác diễn kịch là một chuyện, tự mình lên sân khấu diễn cho người khác xem lại là chuyện khác, ít nhất Văn Nhân Hề không muốn trở thành đề tài trà dư tửu hậu của người khác, cũng không muốn trở thành nữ phụ độc ác chuyên đi chia rẽ đôi uyên ương trong tình yêu.
Cho nên, nàng dự định để nhiệm vụ đưa Văn Nhân Du về làm sau cùng, trực tiếp mang nàng về chứ không khuyên nàng thay đổi ý định.
Nàng điên rồi mới đi khuyên một kẻ đang yêu, nhỡ trong quá trình không nhịn được, chém một dao thì sao?
Còn việc đưa Văn Nhân Du đi có thể sẽ gây náo loạn hay Vân Phượng Minh có thể sẽ đuổi tới... điều trước thì chưa chắc, nhưng chắc chắn Vân Phượng Minh sẽ không đuổi tới.
Bởi vì lúc đó, Văn Nhân Du đã không còn là cô gái mềm yếu bị cha giết cả nhà, chỉ biết dựa vào hắn, trong lòng tràn ngập tình yêu với hắn nữa, mà đã trở thành tỷ tỷ của người bị chính kẻ thù giết cha.
Văn Nhân Hề nhất định sẽ giết Vân Thiên Phong, đó là nhiệm vụ thứ nhất của nàng, nàng đã mượn thân thể của nguyên chủ Văn Nhân Hi, thân phận để sống ở thế giới này, thì nhất định sẽ giúp nàng kết thúc nhân quả báo ứng này.
Và nàng không tin sau khi nàng giết Vân Thiên Phong, Vân Phượng Minh vẫn có thể dành cho Văn Nhân Du một lời yêu thương, ít nhất Văn Nhân Hề thấy Vân Phượng Minh không phải là loại người như vậy.
Có một người không để ý đến thù nhà vẫn yêu mình, đó là sự cảm động, là thương xót, nhưng chuyện này xảy ra với chính mình, rất khó mà tỉnh táo được, người bình thường một chút cũng không làm được, huống chi người như Văn Nhân Du đúng là hiếm thấy.
Nhưng để phòng trường hợp nhiệm vụ thứ nhất thất bại trực tiếp do Văn Nhân Du chết, vẫn phải xem xét một chút, hơn nữa nàng cũng cần thông qua Vân Phượng Minh để tìm được nơi ở của Vân Thiên Phong.
Sau khi bổ sung nhu yếu phẩm tại trấn, Văn Nhân Hề căn cứ tin tức nghe ngóng được, cưỡi ngựa rời đi—điểm mấu chốt là cảm tạ đám người đến gây sự kia, bọn họ đúng là có tiền, cuộc sống thoải mái hiện tại của Văn Nhân Hề thuần nhờ vào tiền hỗ trợ của họ.
Văn Nhân Du bị người bắt đi đã hai ngày, bản thân Vân Phượng Minh thì bị trọng thương, dù muốn đi cứu nàng nhưng lực bất tòng tâm, cũng không biết Văn Nhân Du đến cùng ra sao, cũng may người của Vân Gia bảo nhanh nhẹn, rất nhanh đã tìm được Thiếu chủ nhà mình bị thương, có sự giúp đỡ của họ, Vân Phượng Minh cũng dễ dàng hơn một chút, chỉ là vẫn chưa đuổi kịp đám người áo đen kia và Văn Nhân Du.
Văn Nhân Du cũng không rõ những người này muốn đưa mình đi đâu, chỉ biết tạm thời an toàn không có vấn đề, bọn họ muốn dùng nàng để uy hiếp Văn Nhân Hề, sẽ không giết nàng.
Lúc này bên ngoài đang mưa, gió thổi ào ào, đống lửa lay động như thể sắp tắt, Văn Nhân Du ôm chân ngồi ở một góc cạnh đống lửa, mặt không chút cảm xúc nhìn đống lửa ngẩn người.
Hai ngày nay luôn có người hỏi chuyện đao phổ của nàng, nhưng nàng thật sự không biết gì cả, mà nàng lại không biết võ công, dù có bị tra tấn hình cũng có thể vẫn sẽ không hỏi được gì, ngược lại sẽ chọc giận Văn Nhân Hề và Vân Phượng Minh.
Ban đêm quá lạnh, những người khác biết võ công, có nội lực nên có thể chống chọi, còn Văn Nhân Du thì không, cho nên nàng nhất định phải lại gần đống lửa sưởi ấm.
Đám người này sẽ không giết nàng, cũng không ngược đãi nàng, nhưng muốn điều kiện tốt thì không thực tế.
Nàng không biết mình muốn đi đâu, cuối cùng có ai đến cứu mình không.
Đang thất thần thì bên ngoài đột nhiên có tiếng vó ngựa, Văn Nhân Du không hề nhúc nhích, vẫn nhìn chằm chằm vào đống lửa trước mặt, còn đám người áo đen thì rút kiếm ra đề phòng.
Bọn họ bắt cóc người thân duy nhất của Văn Nhân Hề, không chỉ có Vân Phượng Minh và người của Vân Gia bảo sẽ đuổi theo, mà những người khác cũng quan tâm đến Tàng Bảo đồ và truyền thuyết kiếm pháp vô thượng sẽ đến.
Lúc này Văn Nhân Hề đã xuất hiện, nhưng không bắt được người nàng, ngược lại có không ít người chết trong tay nàng, bởi vậy Văn Nhân Du có thể thực sự sẽ trở thành mấu chốt.
Tiếng vó ngựa dừng lại trước miếu hoang, thủ lĩnh đám áo đen nhìn thuộc hạ bên cạnh, đối phương lập tức đứng lên đi ra ngoài.
Nghe tiếng thì chỉ có một người, mặc kệ là người giang hồ vô tình đi ngang qua muốn vào trú mưa, hay là người cũng nhắm đến Văn Nhân Du, chỉ cần giải quyết là xong.
Tung tích của bọn chúng tuyệt đối không thể lộ ra lúc này, nếu không sẽ nghênh đón sự vây công của nhiều phe.
Cũng không nghe thấy tiếng đao kiếm giao nhau, tiếng gió mưa cũng che đi tiếng vật nặng rơi xuống đất, thủ lĩnh áo đen thấy thuộc hạ chậm chạp không về, trong lòng thầm kêu không ổn, ra hiệu, hắn ở lại tại chỗ trông chừng Văn Nhân Du, những người khác thì cầm kiếm đi ra ngoài.
Bên ngoài rất nhanh đã có tiếng đánh nhau, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, thủ lĩnh áo đen biết tình hình không ổn, người đến hiển nhiên là cao thủ không thể xem thường, chỉ là không biết mục tiêu có phải Văn Nhân Du không, nhưng lúc này không thể để hắn nghĩ nhiều, túm lấy Văn Nhân Du rồi chạy về phía sau miếu hoang.
Còn việc để thuộc hạ ở lại cản địch, cái đó không còn quan trọng nữa.
Lúc này Văn Nhân Du mới là quan trọng nhất, vì Tàng Bảo đồ và kiếm pháp, sự hi sinh là không thể tránh khỏi.
Nhưng khi hắn vừa dẫn Văn Nhân Du đến sau miếu thì một tia sét lóe lên, hắn liền thấy một bóng người mặc đồ đen đội mũ rộng vành đứng ở đó.
Nước chảy xuống theo đao không biết là nước mưa hay máu.
"Rốt cuộc các hạ là ai?!"
Có thể nhanh chóng giải quyết hết đám thuộc hạ, thủ lĩnh áo đen biết mình chắc chắn cũng không phải là đối thủ.
Thủ lĩnh áo đen toàn tâm đề phòng cũng không chú ý thấy, Văn Nhân Du trong tay hắn khi thấy đao trong tay người đến thì mắt chợt sáng lên, chỉ là cắn chặt răng không lên tiếng.
"Kẻ thấy chuyện bất bình thôi." Thanh âm của người đến mập mờ cổ quái, khiến người ta nghe không rõ là nam hay nữ, già hay trẻ, nhìn là biết đã ngụy trang, mưa lớn che khuất khiến thủ lĩnh áo đen khó thấy rõ.
Người đến đương nhiên là Văn Nhân Hề.
Cứ để Văn Nhân Du theo đám người này thì còn không biết sẽ có nguy hiểm gì, không bằng để cho Vân Phượng Minh tìm được.
Có Vân Phượng Minh, sớm muộn gì Vân Thiên Phong cũng sẽ xuất hiện.
Nàng có thể chắc chắn, trong Vân Gia bảo tuyệt đối có người của Vân Thiên Phong trà trộn vào, dù hiện tại Vân Thiên Phong chuyển sang chỗ tối, hắn cũng không thể không quan tâm đến Vân Phượng Minh, có thể nói, mọi hành động của Vân Phượng Minh đều nằm dưới sự giám sát của hắn.
Điều này là để bảo vệ Vân Phượng Minh, cũng là để tìm Văn Nhân Hề.
Văn Nhân Hề chỉ cần xuất hiện, kiểu gì cũng sẽ đi tìm Văn Nhân Du.
Như vậy Văn Nhân Hề tự nhiên cũng có thể phản kế lại, để Vân Thiên Phong tự tìm đến cửa.
Những người này riêng lẻ thì không phải là đối thủ của Vân Phượng Minh, nhưng bọn họ lại có tổ chức, bao vây, Vân Phượng Minh tự nhiên không phải là đối thủ.
Thủ lĩnh áo đen biết hôm nay không dễ dàng, cuối cùng chọn cách thỏa hiệp, "Nếu mục tiêu của các hạ là Văn Nhân Du, tại hạ khẳng định không phải đối thủ, nên không làm chuyện tự rước nhục nhã, Văn Nhân Du các hạ cứ mang đi."
Vừa nói, thủ lĩnh áo đen kéo Văn Nhân Du dùng sức đẩy nàng ra, còn mình thì thừa cơ bỏ chạy.
Văn Nhân Hề chỉ cần xác định Văn Nhân Du không sao là được, cũng không quan tâm Văn Nhân Du ngã trong mưa, vung đao trong tay về phía thủ lĩnh áo đen đang chạy trốn, xuyên thấu thân thể ghim hắn lên cột cây.
Đến gần rút đao ra, người mặc áo đen kia rốt cuộc thấy rõ mặt dưới chiếc mũ rộng vành, trong lòng kinh hãi, "Văn Nhân Hề ——"
Mang theo sự kinh hãi này, thủ lĩnh áo đen bị Văn Nhân Hề cắt cổ, máu trên đao rất nhanh bị nước mưa gột rửa sạch, không hề lưu lại dấu vết.
Văn Nhân Hề biết, sự kinh hãi của thủ lĩnh áo đen là gì, không phải võ công của nàng cao bao nhiêu, mà là nàng lại có võ công.
Ai cũng biết lúc trước nàng mất tích thì kinh mạch đã đứt đoạn, giờ mới hơn nửa năm, sao nàng có thể hồi phục bình thường đồng thời còn luyện được một tay đao pháp giỏi như vậy?
Đám người đi tìm nàng không một ai trở về, cũng có người thấy những vết thương trí mạng chết ngay một đao, nhưng người áo đen chưa thấy bao giờ, nàng hiện tại mới xuất hiện được mấy ngày mà thôi.
Sau khi vết máu trên đao được rửa sạch hoàn toàn, Văn Nhân Hề liền cầm đao tiến vào miếu hoang, ngồi xuống bên đống lửa nghỉ ngơi, còn Văn Nhân Du thì toàn thân ướt sũng cũng theo vào.
"Tiểu Hề..."
"Có chuyện gì?"
Cảm nhận được sự lạnh nhạt của Văn Nhân Hề, Văn Nhân Du trầm mặc một chút, "Nửa năm này ngươi sống có tốt không? Ta tìm ngươi rất lâu."
"Cũng tốt, mỗi ngày phục hồi kinh mạch, luyện đao thôi."
Nàng cảm thấy mình và Văn Nhân Du không có gì để nói.
Chuyện này không giống như với Văn Nhân Thủy ở thế giới trước.
Thấy nàng như vậy, Văn Nhân Du cụp mắt, không nói gì, im lặng.
Cuối cùng ngủ thiếp đi như thế nào Văn Nhân Du cũng không rõ ràng, dù sao đợi đến khi nàng ngày thứ hai mở mắt ra, đã không thấy bóng dáng Văn Nhân Hề đâu, bên ngoài còn giữ xác chết của Hắc y nhân, giật mình kinh ngạc một chút, nàng đứng dậy liền đi ra khỏi miếu hoang, vừa vặn đụng phải Vân Phượng Minh dẫn người chạy đến.
Nhìn thấy Vân Phượng Minh trong khoảnh khắc đó, hốc mắt Văn Nhân Du lập tức đỏ hoe.
Vân Phượng Minh vất vả lắm mới đuổi đến nơi đây, nhìn thấy thi thể bên ngoài miếu hoang trong lòng đã âm thầm kêu không ổn, sợ Văn Nhân Du gặp chuyện hoặc bị người khác bắt đi, nhìn thấy Văn Nhân Du cẩn thận đứng ở đó mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chân tiến lên ôm nàng vào lòng, "A Du!"
"Vân đại ca, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, ta còn tưởng rằng ta sẽ không còn gặp lại ngươi, ta sợ hãi..." Giọng Văn Nhân Du nghẹn ngào, tựa vào ngực Vân Phượng Minh, một lát sau nước mắt đã làm ướt y phục hắn, khiến Vân Phượng Minh càng thêm tự trách.
"Thật xin lỗi, là ta vô dụng, đã hứa sẽ bảo vệ tốt ngươi, không ngờ lại để ngươi bị những người kia bắt đi, đáng hận bọn chúng người đông thế mạnh, ngươi không biết mấy ngày nay ta đã lo lắng như thế nào đâu, chỉ sợ ngươi xảy ra chuyện." Từ khi Văn Nhân Du bị bắt đi, Vân Phượng Minh đã không có được một giấc ngủ ngon, trong lòng luôn lo lắng cho tình hình của Văn Nhân Du.
"Văn Nhân cô nương, thiếu chủ trên người còn có vết thương, ngài đừng có đụng vào vết thương." Người đi theo sau lưng Vân Phượng Minh là gã sai vặt từ nhỏ đã cùng hắn lớn lên, thấy cảnh này không nhịn được lên tiếng, "Thiếu chủ hai ngày nay không ngủ không nghỉ, căn bản không có dưỡng thương cho tốt..."
"Đoan Mặc! Câm miệng!"
Lời nói mới được một nửa, Vân Phượng Minh đã ngắt lời.
Hắn thấy, đó chẳng qua là bằng chứng cho thấy sự vô năng của hắn, Văn Nhân Du tính tình yếu đuối, lần này bị kinh sợ như vậy, giờ không sao rồi, không thể kiềm chế nỗi lòng thì sao?
Hắn chỉ có đau lòng.
"A Du, chuyện gì đã xảy ra với những người này? Các ngươi đã xảy ra chuyện gì?"
"Bọn họ là muội muội ta giết, nàng tối qua đến, nhưng mà buổi sáng liền không thấy đâu, ta cũng không biết nàng đi đâu."
Vân Phượng Minh nghe xong lại là Văn Nhân Hề, vẻ mặt hơi sửng sốt.
Trong vòng nửa năm, Văn Nhân Hề đã từ một kẻ phế nhân kinh mạch đứt đoạn trở thành cao thủ có thể giết những người này sao?
Sao có thể làm được?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận