Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 18: Bán nữ cung cấp chất nhi khoa cử 18 (length: 11869)

"Lần này thật sự là đa tạ cô nương, lão gia nhà ta trước đó ra ngoài thị sát vì cứu người bị đập bị thương chân, phu nhân nghe nói gần đây chùa Viễn Sơn cực kỳ linh nghiệm, lúc này mới mang theo thiếu gia đến dâng hương, nào ngờ lại xảy ra chuyện như thế."
Mã ma ma thở dài, thuận miệng nói thêm một câu, cũng giải đáp nghi hoặc của Văn Nhân Hề.
Dù là ở Kiền Châu, huyện của bọn họ cũng gần như là huyện nghèo nhất, càng đừng nói so với huyện thành thì cũng không bằng một thị trấn nhỏ, một vị Tri Phủ phu nhân rất ít khi xuất hiện ở cái nơi này, không ngờ lại là vì đi chùa Viễn Sơn dâng hương.
Chùa Viễn Sơn cách Tiểu An thôn một khoảng, mà thị trấn gần nhất chính là chỗ này của họ.
Nghĩ đến lời Mã ma ma nói Mã đại nhân bị đập bị thương chân, Mã phu nhân ra ngoài dâng hương cầu nguyện, Văn Nhân Hề trong lòng hơi động, "Thì ra là thế, đại nhân là một vị quan tốt thương dân như con, phu nhân đi chùa Viễn Sơn, tin rằng đại nhân nhất định sẽ nhanh chóng bình phục, chỉ là không biết chân đại nhân như thế nào?"
Mã ma ma chỉ là thuận miệng nói chuyện, còn tiện thể tuyên dương một chút lão gia nhà mình chuyên cần chính sự, nghe Văn Nhân Hề nói vậy nghĩ đến lời phu nhân nói thấy nàng ở tiệm thuốc, trong lòng cũng hơi động.
Nói thật, nếu đã để Mã phu nhân mang theo đứa bé không quản đường xá xa xôi đến cái nơi hoang vu này dâng hương, chỉ cầu chút ít hy vọng mong manh, thì biết chân Mã đại nhân bị thương không nhẹ, rất có thể sẽ để lại di chứng.
Thân thể không vẹn toàn không thể làm quan, dù sự không vẹn toàn này là vì cứu người, về sau tất nhiên cũng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Mã đại nhân, nhưng sự đã rồi, đại phu ở phủ thành trị không khỏi, trong nhà còn mời cả thái y đã từ quan ở kinh thành về, nhưng tiếc thay vẫn không thể hoàn toàn khôi phục, đi lại hằng ngày thì không ảnh hưởng, nhưng đi nhanh thì có thể thấy rõ chân bị cà nhắc, chạy thì càng không được.
Toàn bộ Mã gia như trời sụp xuống.
"Cô nương xin mời lên xe ngựa nói chuyện kỹ hơn." Mã ma ma cũng không biết vì sao, nhìn thấy dáng vẻ trấn định của Văn Nhân Hề, bỗng cảm thấy mình nên đánh cược một lần.
Nhỡ đâu cô nương trẻ tuổi này có thể chữa được thì sao? Mã ma ma cũng biết mình đang ảo tưởng, nhưng lúc này đã chẳng còn cách nào khác, có thể thử thì cứ thử vậy.
Văn Nhân Hề theo lên xe ngựa, nghe Mã ma ma nói rõ chi tiết thương tích của Mã đại nhân, trong lòng suy đi nghĩ lại cũng có ý tưởng, "Chỉ nghe lời ma ma nói ta cũng không chắc chắn lắm, cần phải xem qua mới được, so với nội thương, ta quả thực am hiểu hơn về ngoại thương, nhưng chưa trực tiếp xem qua thì ta không thể cam đoan."
"Tin rằng đại nhân chắc cũng đã mời danh y, đại phu phủ thành kia kinh nghiệm đầy mình, chỉ là ta lo lắng nhiều chuyện mà thôi."
Nghe lời Văn Nhân Hề, Mã ma ma cười cười không nói thêm gì, trong lòng lại nghĩ phải nói lại chuyện này với phu nhân.
Nàng cũng hiểu ý Văn Nhân Hề, những lời này kín kẽ, vừa không cam đoan mình có thể chữa khỏi, lại không hề nói mình y thuật cao siêu, chỉ là cho một cơ hội thăm dò.
Nếu người Mã gia cuối cùng thực sự tìm đến, nàng sẽ ra tay chữa trị, nhưng lại không thể cam đoan sẽ chữa khỏi, dù sao trước đó nàng cũng khẳng định đã mời không ít đại phu, nhiều đại phu kinh nghiệm đầy mình còn không được, nàng nếu thất bại thì cũng bình thường thôi, phải không?
Lời nói này càng khiến Mã ma ma có cái nhìn khác về Văn Nhân Hề.
Quả thật không giống cô nương nhà nông lớn lên ở thôn quê.
"Phu nhân còn đang đợi lão nô, Văn Nhân cô nương, lão nô xin phép cáo từ, sau này có chuyện gì có thể sai người đến Mã phủ báo một tiếng, Mã phủ nhất định sẽ hết sức giúp đỡ."
Văn Nhân Hề xuống xe ngựa, Mã ma ma cũng theo xuống, đối với Văn Nhân Hề thi lễ, sau đó lên xe rời đi, đợi bà vừa đi, Văn Nhân Hề lập tức bị những người hàng xóm vây lấy, nhao nhao hỏi han, trái lại người nhà Văn Nhân bị chen ra bên ngoài.
Đều là người trong một thôn, ai mà không biết người nhà Văn Nhân đối với hai tỷ muội này tệ đến cỡ nào!
Sau khi giải đáp tỉ mỉ cho đám người hiếu kỳ, đám đông rất nhanh liền tản đi, chỉ có một phụ nhân trẻ tuổi mắt đỏ hoe ngạc nhiên nhìn Văn Nhân Hề, muốn học theo cách nàng cứu đứa bé kia.
---con của nàng chính là bị một quả dại làm cho nghẹn thở, khi đó nàng hoàn toàn bất lực, cũng không biết Văn Nhân Đại Nha biết y thuật, không tìm đến kịp, chỉ biết trơ mắt nhìn con chết trong ngực.
"Được rồi, chị dâu cứ về trước đi, hôm nào ta sẽ dạy cho."
"Cái này sao có thể được, Đại Nha, đây là bản sự riêng của nhà chúng ta, sao có thể tùy tiện dạy cho người ngoài!" Vương thị cuối cùng tìm được cơ hội, lập tức chen vào nói.
"Ai nói đây là bản lĩnh của các ngươi?" Văn Nhân Hề phản bác, "mấy thứ này là do Du Phương lang trung dạy ta, ông ấy đương nhiên muốn càng nhiều người học được, cũng có thể cứu được nhiều người hơn khi gặp nguy hiểm. Chị dâu không cần để ý, đợi mai ta đi lấy thuốc về sẽ dạy chị."
Người phụ nữ trẻ nhìn Vương thị một cái, cúi đầu lủi thủi đi.
Vương thị bị Văn Nhân Hề phớt lờ hành động của mình thì giận đến run người, "Đại Nha! Trong mắt ngươi còn có ta là bà nội không hả!"
"Ngươi nói đúng, trong mắt ta, quả thực không có ngươi!" Văn Nhân Hề cười lạnh, biết Vương thị cảm thấy có lợi nên mới muốn ép nàng, trọng điểm của nàng không phải là Văn Nhân Hề dạy chị dâu kia cách cứu người, mà là mấy món đồ do Mã ma ma mang tới, và ân cứu mạng đối với nhà Tri Phủ.
Mấy thứ đó đều là hàng thượng hạng, nhất là những loại vải kia, sao nhà Văn Nhân có được, Vương thị dòm ngó muốn cho thằng cháu trai lớn của bà ta, kể cả không vừa với nguyên liệu may quần áo của cháu bà ta thì cũng cất giữ cho cháu trai lấy vợ dùng.
May thành một bộ đồ, thằng cháu trai tuấn tú lịch sự, mà cho Văn Nhân Hề dùng thì với Vương thị chỉ là giẫm đạp đồ vật.
"Đừng nói là nhà ngươi đã nuôi lớn ta và Tiểu Nha, ta từ bốn tuổi bắt đầu làm việc, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, mỗi ngày làm không hết việc, người ta mua nha đầu về mỗi tháng còn phải trả tiền tháng, những năm qua ta đã hoàn toàn trả hết ơn sinh dưỡng của nhà ngươi đối với ta và Tiểu Nha."
"Đại Nha, bà nội không có ý đó, người một nhà sao lại khách sáo thế, bà chỉ là lo ngươi còn nhỏ, bị mấy người phụ nữ hay lợi dụng lại vô tri trong thôn lừa mà thôi." Văn Nhân Trừng trong lòng oán trách Vương thị nói chuyện quá thẳng, chọc giận Văn Nhân Hề, nên lên tiếng khuyên can.
"Thật là buồn cười, phụ nữ vô tri trong thôn? Văn Nhân Trừng ngươi còn nhớ, bà ngươi, mẹ ngươi, đều ở trong cái thôn này, đều là mấy người phụ nữ không biết chữ đấy? Ngươi đang mắng ai?" Văn Nhân Hề biết Văn Nhân Trừng đột nhiên lấy lòng chắc chắn là có mục đích, rất có thể là thấy nàng đã cứu con trai Tri phủ, nhưng nàng sao có thể cho hắn cơ hội?
Văn Nhân Trừng bị Văn Nhân Hề nói nghẹn lời, vẻ mặt khó coi, Văn Nhân Kiều đem tất cả thu vào trong mắt, cúi đầu cong môi cười khẩy.
Nàng biết mục đích của anh trai nàng.
Ha ha ha nàng biết rồi, anh trai nàng là coi trọng thân phận ân nhân cứu mạng của thiếu gia nhà Tri phủ của Văn Nhân Hề, muốn tranh thủ lấy lòng đấy, nàng lúc trước không biết, anh trai mà luôn đối với nàng dịu dàng, tốt bụng, quan tâm của nàng lại là một người như vậy.
"Đại Nha, ngươi chỉ mới bám vào được nhà Tri phủ đã dám ngang ngược như thế, không coi cha mẹ ra gì, nhưng đừng quên, ngươi chỉ là con gái nuôi đấy thôi." Lý thị nghe Văn Nhân Hề nói thì cảm thấy trong lòng cay đắng cực độ, Đại Nha như thế là ngay cả người mẹ này nàng cũng không nhận à, "Mau xin lỗi bà ngươi đi, người một nhà có gì mà nói lời như người ngoài thế!"
Văn Nhân Hề nhìn bộ dạng trước đó luôn trốn sau lưng, lúc này thấy Văn Nhân Hề lên tiếng trách mắng Văn Nhân Trừng thì Lý thị mới mở miệng, cảm thấy Lý thị và Văn Nhân Lão Tam thật là buồn cười, đã thế này rồi, hai vợ chồng kia dường như vẫn còn cho rằng nàng là nguyên chủ trước kia hay sao? Mấy ngày nay nàng làm gì, bọn họ mù à? Hay là không muốn tiếp nhận nên xem như không biết?
Vẫn vậy thôi, hai người này còn cảm thấy Văn Nhân Trừng đáng tin cơ đấy? Vì tiền đồ của mình mà đến cả em gái ruột cũng có thể hy sinh nửa đời sau, lại trông mong vào hắn tương lai cho mấy người không ưa kia dưỡng già sao?
Nằm mơ đi!
"Ta là hôm nay mới ngang ngược như thế, hoàn toàn không để mặt mũi mấy người nhà Văn Nhân sao? Mẹ, mẹ sai rồi, hay là mẹ trí nhớ kém rồi? Rõ ràng ta từ Quỷ Môn Quan trở về đã thế rồi, lúc trước ta thế nào các người đều đã quên à? Ta cần phải dựa vào ơn cứu mạng với Tri phủ phu nhân để làm càn sao?"
Lời này vừa nói ra, cả nhà Văn Nhân đều im lặng, ở đầu tường bên kia, hàng xóm đang nghe những lời này không nhịn được mà bật cười khúc khích, sắc mặt của Văn Nhân Trừng lập tức trở nên xanh xám.
Hắn ở Tiểu An thôn luôn được tung hô, không giống mấy đứa trẻ khác trong thôn, hắn chưa từng nghĩ đến sẽ bị người khác chế nhạo như vậy.
Lúc này trời cũng đã không còn sớm, bà mụ Phương gia lại thúc Văn Nhân Kiều mau trở về, nàng không muốn ở lại đây một khắc nào, sau này tân phu nhân nếu có muốn về nhà mẹ, chắc chắn nàng sẽ không đi theo.
Cái nhà này thật sự quá tuyệt vời.
Văn Nhân Kiều lên xe rời đi, còn cố ý để xe chạy nhanh một chút, cuối cùng lại đuổi kịp xe ngựa của phủ Mã phía trước, vén rèm gọi lớn, "Mã ma ma xin dừng bước!"
Đang ngồi trong xe dưỡng thần, Mã ma ma nghe thấy tiếng gọi thì ra hiệu cho xa phu dừng lại, "Cô nương có chuyện gì sao?"
"Phu nhân còn đang chờ lão nô, cũng không thể chậm trễ."
"Ta không có ý xấu gì, chỉ là thấy ma ma dường như rất có cảm tình với tỷ họ của ta nên muốn nhắc ma ma một câu, nàng chưa bao giờ là người lương thiện. Trước kia, trong nhà sắp đặt cho nàng một mối hôn sự môn đăng hộ đối, nước đến chân rồi lại không màng mặt mũi cha mẹ, ông bà, cứng rắn đòi hủy hôn, để cho muội họ ta thay gả, người như vậy sao có thể là người tốt bụng mà ma ma thấy được."
"Huống hồ, nàng trong nhà không kính trọng bậc trưởng bối, lời cha mẹ cũng không để trong lòng, chỉ biết tư lợi, cả ngày chẳng có chút dáng vẻ khuê các nào, ma ma về vẫn nên khuyên phu nhân cho phải, đừng để nàng ta lừa gạt."
Mã ma ma nghe những lời này, vẻ mặt có vẻ bất đắc dĩ, lời nói ra lại không hề dễ chịu, "Cô nương nói hôn sự môn đăng hộ đối, là chỉ việc gả cho một người đáng tuổi cha làm kế thất, làm mẹ kế cho hai đứa con còn lớn hơn mình? Hay là ý ngươi nói, cái gọi là mặt mũi của ông bà cha mẹ chính là việc đem tất cả sính lễ của nàng cho anh họ tiêu xài hết, lại không cho một chút của hồi môn nào? Ta lại thấy, Văn Nhân cô nương làm quá tốt."
"Cô nương, ngươi suy nghĩ quá đơn giản rồi, lẽ nào cho rằng phu nhân không hề điều tra gì đã để lão nô tới đây?" Mã ma ma mỉm cười nhẹ nhàng, bỏ lại một câu rồi buông rèm xe xuống.
"Còn nữa, khuyên cô nương một câu, tốt nhất là đừng nói những lời này trước mặt người nhà chồng."
Nàng nói đã rất uyển chuyển, nể tình nàng ta chỉ là một cô nương nhỏ, chưa hề nói ra những lời khó nghe hơn. Văn Nhân Kiều ngẩn người, quay đầu lại thấy biểu tình bất mãn khó coi của Phương ma ma, trong lòng giật mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận