Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 132: Vì báo ân ta cưới ngươi 12 (length: 12321)

Về chuyện này, thật ra không thể trách Vân An, hắn cũng là lần đầu làm trai lơ, đương nhiên không biết ở trước mặt chủ phải học những gì, chắc là cũng chẳng khác gì nữ tử làm thiếp cho nam nhân?
Vân An, tên thật là Phạm Vân An, thập nhất hoàng tử đương triều, từ nhỏ mất mẹ, toàn bộ nhờ cậy ca ca ruột là Thất hoàng tử chiếu cố. Mà Thất hoàng tử bản thân còn là thiếu niên, nhiều chuyện chưa hiểu lắm, chỉ biết trước khi đưa đệ đệ tới thì nhất định phải học cho đàng hoàng ít quy củ, học thuộc quy củ, biết đệ đệ thích gì ghét gì, sau đó mới có thể hầu hạ đệ đệ tốt.
Cho nên...
Vân An hiện tại làm quân dự bị trai lơ, khi Bích Vân đến nói với hắn, hắn phải học quy củ, phải nhớ kỹ Văn Nhân Hề thích những gì, hắn cũng không thấy có gì không đúng.
Một - - - - mọi thứ đều là vì chuyện lớn.
Đều là lần đầu làm trai lơ, nhiều thứ không hiểu, chắc là Bích Vân đã quen việc này rồi, khẳng định hắn không phải quân dự bị trai lơ đầu tiên, mấy việc này chắc nàng thuần thục rồi, nên Vân An cũng không phản kháng, ngoan ngoãn đi theo học thôi.
Vì hắn đã nảy sinh một số hiểu lầm không cần thiết.
Thất hoàng tử bảo vệ đệ đệ này vô cùng kỹ càng, cũng không phải nói là bảo vệ đến không có một chút năng lực, năng lực thì hắn có, nhưng mà một số mặt thì lại hơi kém.
Dù cảm thấy mình một đấng nam nhi làm vậy không hay, nhưng ai bảo hiện tại hắn cần che giấu tung tích, chờ người hộ vệ tìm tới đâu.
Lúc này chỉ cần giấu giếm thân phận được, chịu thiệt một chút thì có sao, xem như nằm gai nếm mật.
Tự nhủ xong, Vân An bắt đầu cẩn trọng tuân thủ chương trình học.
Nhưng hắn chưa từng biết, hầu hạ người lại tỉ mỉ đến vậy, đến một chút thói quen nhỏ cũng phải nhớ, phải học cách nhìn mặt mà nói chuyện. Hắn là "đồ nuôi" của Văn Nhân Hề, chịu trách nhiệm xinh đẹp như hoa, mấy thứ này đương nhiên phải học, nhưng thật có chút khó.
Mà còn hơi xấu hổ.
Chưa từng nghĩ có một ngày mình phải học những thứ này, mà còn là vì làm tốt một tên trai lơ mà bị ép học.
Giày vò một buổi sáng, Vân An nhìn thấy Văn Nhân Hề đến thì mừng húm.
Cứu mạng --- Vân An không hề định sẽ thật sự hầu hạ Văn Nhân Hề, chỉ là để che giấu thân phận, ứng phó mà thôi, nhưng không ngờ Bích Vân không nghĩ thế.
Bích Vân rất nghiêm khắc.
Văn Nhân Hề nhếch miệng kéo Vân An ra khỏi tình cảnh khó khăn, đưa đến một gian phòng khác, mình thì thoải mái nằm nghiêng trên giường, nhìn Vân An đang ngồi một bên với chút thương cảm.
May mà Bích Vân còn nhớ Vân An bị thương, vết thương chưa lành, nên không bắt hắn đứng hầu gì đó, nếu không còn thê thảm hơn.
Nói thật, Văn Nhân Hề đã đoán được thân phận Vân An, vốn dĩ không thể nào để hắn làm gì, nói gì mà nuôi để hầu hạ, đó chỉ là châm chọc việc Vân An che giấu thân phận thôi.
... Ngươi đã giấu thân phận của mình, còn dựng nên một câu chuyện, vốn dĩ đội thương nhân của ta cũng vì ngươi mà thiệt hại không nhỏ, hiện tại đối diện chuyện của ngươi, ta dựa theo bối cảnh giả trong chuyện của ngươi, cho ra một phản ứng hợp lý thì làm sao?
Đây tính là vũ nhục sao?
Không tính.
Ta có biết thân phận ngươi đâu, đâu có biết cha ngươi là Hoàng đế.
Nàng biết lần này Vân An xuống phía nam là để điều tra chuyện gì, đưa hắn về xem như giúp che giấu tung tích, đúng ý Vân An, nhưng nàng không thể nào thật sự để Vân An hầu hạ.
Chỉ là Bích Vân lặng lẽ làm quá, sau đó khiến cả trường kinh diễm.
"Vân công tử không cần để ý, ta cũng không thích đàn ông quá quy củ, nếu không thì một bộ sáo rỗng như khúc gỗ thì có gì vui? Mỹ nhân là phải muôn hình vạn trạng, đều có nét đặc sắc riêng mới đẹp, chắc là cái kiểu mà đám văn nhân nói trăm hoa đua nở đó."
Vân An: "..."
Mẹ nó, trăm hoa đua nở, trăm hoa đua nở không phải dùng thế này!
"Tỷ tỷ thích gương mặt này của ngươi, giống như ngươi coi trọng tiền của tỷ tỷ vậy, ngươi ngoan ngoãn lanh lợi thì ta thích, tính cách hiện giờ của ngươi cũng tạm được, ta sẽ bảo Bích Vân, không cần dạy ngươi quy củ nữa." Văn Nhân Hề cầm một miếng bánh ngọt trên tay nhìn Vân An cười híp mắt nói.
Dù câu này nghe chỗ nào cũng kỳ quặc, nhưng không phải học quy củ nữa thì thật sự quá tốt.
Vân An thầm thở phào nhẹ nhõm.
Còn ở bên kia, Bích Vân cùng Tử Vân đang nói nhỏ điều gì đó, sau khi thả Văn Nhân Hề cùng tên dự bị trai lơ ở một mình.
"Hôm qua ta nghe cô nương nói, đó chính là người cô nương chọn? Ngươi làm rất khá, quả thật nên học chút quy củ, biết biết tính tình và sở thích của cô nương, nếu không sau này khiến cô nương không thoải mái, cũng không thể để cô nương chiều theo hắn, vốn dĩ chỉ là người cô nương nuôi bên ngoài, đối tốt với hắn quá lại nuôi lớn cái tâm, lại thêm một Thẩm Mộc tự cao tự đại." Khác với Văn Nhân Hề, Tử Vân giơ hai tay đồng ý cách làm của Bích Vân.
Nhắc đến Thẩm Mộc vẫn còn mang theo vẻ ghét bỏ rõ rệt.
"Đúng vậy, ta cũng nghĩ vậy, cô nương khó khăn lắm mới coi trọng một người, người này tuy hơi phiền phức, nhưng bây giờ cho cô nương làm trai lơ, cô nương vì hắn giải quyết phiền phức, nuôi ở biệt viện, vậy hắn đương nhiên nên học cách phục vụ cô nương cho tốt." Bích Vân gật gù, còn lôi chuyện cô nương chịu khổ ra làm lý do, "Cô nương ở bên ngoài cực khổ rồi, trở về đương nhiên phải thoải mái, nếu không thì cô nương nuôi Vân công tử làm gì? Cảm thấy bạc nhiều quá à?"
"Đàn ông là đồ tiện, đối tốt với hắn hắn không thấy tấm lòng tốt của ngươi đâu, chỉ thấy mình ghê gớm, mình ưu tú lắm, để phụ nữ phải quỳ gối dưới chân, nên tuyệt đối không thể để Vân công tử này trở thành Thẩm Mộc thứ hai, đầu tiên phải để hắn biết thân phận của mình." Tử Vân bây giờ vẫn còn nhớ chuyện năm xưa ở viện trước, chuyện cô nương nhà mình nói Thẩm Mộc á khẩu không trả lời được, "Nếu như đây cũng là Thẩm Mộc, thì thừa lúc cô nương chưa biết gì thì giết hắn đi!"
Tuyệt đối không thể để ai ức hiếp cô nương nhà bọn họ nữa!
Văn Nhân Hề chắc chắn không ngờ, Tử Vân khi xưa nôn mửa thật nhiều lúc đối diện với đám mã tặc mà giờ hai năm sau lại hung tàn đến vậy.
"Ngươi nói đúng, hôm nào ta sẽ ghi lại sở thích và thói quen của cô nương vào sổ nhỏ đưa cho Vân công tử này, chờ hắn nhớ hết chắc cũng không sai lệch mấy." Bích Vân nghe đến tên Thẩm Mộc cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đáng hận khi xưa nàng và Tử Vân còn quá nhỏ yếu, để cô nương phải chịu uất ức, bị cái thứ kia khinh thị, đổi lại bây giờ, dù là nàng hay Tử Vân đều có thể túm lấy cán dao của Thẩm Mộc mà chém!
Tử Vân đã bắt đầu mường tượng về tương lai, "Đến lúc đó, cô nương ở thư phòng thì Vân công tử này phụ trách mài mực, đây chẳng phải là một kiểu hồng tụ thiêm hương sao?"
Từ chuyện Thẩm Mộc ba năm trước, dường như cô nương nhà mình không còn hứng thú gì với đàn ông, một lòng một dạ lao đầu vào công việc làm ăn của gia tộc, hai người họ theo bên người cô nương, nhìn cô nương từ một thiếu nữ khuê các bình thường không hiểu gì trở thành tiểu đương gia đội buôn bây giờ, vừa kiêu hãnh vừa xót xa.
Hiện tại, nàng ta khó khăn lắm mới để mắt tới một người đàn ông, nuôi để hầu hạ thì có sao?
Nhà Văn Nhân của bọn họ không thiếu tiền, chỉ thiếu một người biết tiêu tiền thôi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Bích Vân và Tử Vân để bụng Vân An như vậy, bọn họ đều cảm thấy Văn Nhân Hề bị Thẩm Mộc tổn thương trước đó, nên giờ mới không nghĩ đính hôn, không muốn gả chồng sinh con.
Nhiều nữ nhi gia tầm tuổi này đã có con rồi, nhưng cô nương nhà họ còn chưa đính hôn.
Bây giờ con gái đính hôn sớm lắm, thường thì đính hôn rồi ở nhà chuẩn bị thêm hai ba năm nữa mới chính thức thành thân, cô nương nhà họ so với người ta đã quá muộn rồi, ai nấy đều lo Văn Nhân Hề có phải hết hứng thú với đàn ông luôn không.
Rồi Văn Nhân Hề đã dập tắt mộng tưởng của cả hai.
"Bích Vân, Tử Vân, chuyện của Vân công tử tạm thời không cần vội, trên người hắn còn có thương tích chưa lành, tạm thời không cần để ý hắn làm gì, cũng không cần..." Sau khi nói chuyện một lúc với Vân An, Văn Nhân Hề vừa ra đã thấy hai nha hoàn lớn đang nói nhỏ, lại gần nghe mới biết họ đang nói cái gì, lập tức hết cả nói.
Chỉ nghĩ đến hai người này cũng một lòng vì nàng nên Văn Nhân Hề không nói gì, nhưng nói không được nhúng tay vào nữa, cũng không trách cứ Bích Vân.
Việc này ngược lại làm Bích Vân và Tử Vân vô cùng thất vọng.
"...Nuôi cho vui thôi."
Đó là Hoàng tử, người ta không trực tiếp trở mặt đã là quá kỳ lạ rồi, lại còn thật sự nghiêm túc đi học, nói thật, chuyện này mới khiến Văn Nhân Hề ngạc nhiên nhất.
Nàng vốn tưởng, Vân An sẽ trở mặt.
Nhưng từ chuyện này cũng có thể thấy được, tính cách Vân An quả thật không tệ, dù là vì che giấu thân phận thật, mà làm được đến bước này, lại không hề oán hận bọn họ, cũng đủ để nói lên rồi.
Quân Bất Kiến, Thẩm Mộc cái kiểu người được cứu mạng còn nghênh ngang coi thường ân nhân cứu mạng cũng có, huống chi Vân An lại là thiên chi kiêu tử trời sinh.
Có người thực sự không nhịn được mà nhắc tới, Văn Nhân Hề mới nhớ đến Thẩm Mộc thì liền nhìn thấy Thẩm Mộc trước cửa nhà mình.
Thẩm Mộc cũng không ngờ sẽ gặp Văn Nhân Hề ở đây.
So với ba năm trước, Văn Nhân Hề thay đổi rất nhiều, vẻ non nớt đã hoàn toàn biến mất, Thẩm Mộc có chút không dám nhìn thẳng, lại có chút xấu hổ.
Hắn nghĩ đến việc ăn nhờ ở đậu nhà người ta khi xưa.
Cuối cùng, hắn chật vật rời đi dưới sự chất vấn của Văn Nhân Hề.
Người ta rất khó tìm nguyên nhân ở bản thân mình, Thẩm Mộc lúc này đã có tính lựa chọn quên hết chuyện trước đó hắn khinh thị Văn Nhân Hề, sau đó Văn Nhân Hề mới chất vấn hắn, chỉ nhớ rõ mình chật vật quẫn bách rời đi và nghe theo tâm tình của người khác.
Nếu nói Thẩm Mộc không muốn gặp ai nhất, thì chắc chắn đó chính là người nhà họ Văn Nhân, trong đó Văn Nhân Hề lại là người đứng đầu.
Năm nay là năm thi Hương, lúc này còn hơn một tháng nữa là đến kỳ thi, Thẩm Mộc liền mang theo vợ đến trước thuê một cái viện tử ở lại, để phòng đến lúc đó không tìm được chỗ đặt chân.
Nhưng lại trùng hợp như vậy, Thẩm Mộc thuê viện tử ngay trong ngõ nhỏ đối diện biệt viện của Văn Nhân Hề.
Nói thật, Thẩm Mộc vẫn luôn nhớ kỹ chuyện trước kia, mãi đến năm thứ hai hắn thi rớt lần nữa mới đỗ tú tài, thành công đính hôn với con gái phu tử, trong lòng không vui mới tiêu tan một chút.
- Ngươi xem, vợ tương lai của hắn là một sư muội có tri thức hiểu lễ nghĩa, con gái nhà tú tài, chứ không phải một ả đàn bà đầy mùi tiền, khôn khéo tính toán nhà buôn!
Bích Vân ở lại nơi này, Văn Nhân Hề mang theo Tử Vân chuẩn bị trở về Văn Nhân gia, lúc này thấy Thẩm Mộc chỉ khẽ liếc mắt, sau đó liền thờ ơ thu hồi ánh mắt, cứ như căn bản không biết Thẩm Mộc, trực tiếp lên xe ngựa.
Vẻ mặt của Thẩm Mộc trong nháy mắt trở nên khó coi đi rất nhiều.
"Phu quân? Sao vậy?"
Vợ Thẩm Mộc cưới một năm, sắc mặt có chút tái nhợt, lo lắng nhìn hắn.
"Không có gì, nhận lầm người mà thôi."
Trước khi lên xe ngựa, Tử Vân quay đầu lạnh lùng nhìn Thẩm Mộc một cái đang đi trong ngõ nhỏ, sau khi quyết định trong âm thầm sẽ tìm Bích Vân đang ở lại đây nói một câu.
Đừng quản cô nương nói không cần Vân công tử thay đổi lời nói, nhất định phải dạy dỗ hắn thật tốt, nếu không cô nương đối với hắn quá tốt, tương lai hắn thật sự biến thành một Thẩm Mộc khác, cô nương nhất định sẽ khó chịu.
Nhất định phải mau cho Vân công tử nhận rõ mình, không thể vong ân phụ nghĩa!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận