Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 207.1: Bị cường thủ hào đoạt công chúa 3 (length: 11332)

"Là ai? !"
Giọng Lục Tùng sắc bén, mang theo vẻ nguy hiểm, như thể chỉ một khắc sau sẽ bùng nổ bẻ gãy cổ kẻ đến.
Là một tên trùm thổ phỉ, Lục Tùng mang sát khí trên người, khiến nhiều người không dám chọc giận. Các thế gia dù hợp tác với hắn, nhưng lại khinh thường xuất thân của hắn, đồng thời dè chừng sự nguy hiểm nơi hắn.
Bản thân Lục Tùng đối với các thế gia cũng chẳng khá hơn, hắn khinh loại giả tạo của các thế gia. Dù rõ ràng hai nhà kia hợp tác với mình vẻ ngoài rộng lượng, nhưng thực tế lại dơ bẩn hơn ai hết, thiếu hẳn sự trực tiếp, quang minh lỗi lạc.
Dù hai bên đang hợp tác, các thế gia sẽ cung cấp tiền cho sơn trại, để sơn trại giúp giải quyết một vài chuyện không thể lộ ra ngoài. Song thực chất, cả hai đều thấy đối phương ngứa mắt.
Thế gia xem Lục Tùng như con chó họ nuôi, nhưng đâu biết trong mắt Lục Tùng, thế gia chỉ là miếng mỡ béo ngậy.
Lần này hắn phối hợp thế gia cướp nghi trượng của Yến An công chúa, không phải vì làm việc cho thế gia, mà nhắm đến của hồi môn của Yến An công chúa – chắc chắn có vô số trân bảo.
Đương nhiên, sau khi thấy Yến An công chúa, hắn đã nảy sinh khát khao chinh phục thuộc về nam nhân.
Chỉ có nữ nhân như vậy mới xứng với hắn.
... Lại chưa từng nghĩ, rốt cuộc mình có xứng với Yến An công chúa hay không.
Lúc này, khi bị người lặng lẽ xông vào chỗ ở, Lục Tùng lập tức cảnh giác.
Tiếc thay đã muộn, chủy thủ đã kê sát vào cổ, nơi chí mạng. Chỉ cần Văn Nhân Hề muốn, trong nháy mắt có thể tước đoạt mạng sống của hắn.
Nhưng Văn Nhân Hề chưa định giết Lục Tùng ngay, nàng vẫn còn vài chuyện cần dùng đến hắn, đợi sau này xử lý cũng không muộn.
"Lục trại chủ, đêm khuya làm phiền, mong rộng lượng tha thứ." Văn Nhân Hề khẽ cười, giọng điệu không nhanh không chậm, nghe khá bình thản.
Nàng đương nhiên bình thản, vì người bị chủy thủ kề cổ đâu phải nàng. Vậy cớ gì nàng không thể bình tĩnh?
Văn Nhân Hề vừa lên tiếng, Lục Tùng đã nhận ra giọng nàng, lập tức có chút ảo não.
Hắn vốn tưởng người đến là thuộc hạ của Yến An công chúa.
Dù sao, Yến An công chúa cũng là công chúa một nước, lại từng nắm quyền. Cho dù Lục Tùng xem thường năng lực cầm quyền của một nữ nhân như Yến An công chúa, thì bên cạnh nàng chắc chắn cũng có vài người thực lực không tệ. Vì vậy, Lục Tùng mới nghi người đến là để cứu Yến An công chúa.
Nhưng hắn không ngờ người có thể đến sát bên giường mà hắn không phát hiện lại là chính Văn Nhân Hề.
Tuy rằng ở sơn trại của mình, Lục Tùng có phần lơ là, nhưng dù sao hắn cũng là đầu lĩnh sơn phỉ, kẻ nhạy cảm nhất với nguy hiểm. Vì thế, sau khi biết người đến là Văn Nhân Hề, hắn có hơi khó tin.
"Là ngươi!"
"Là bản cung, sao, Lục trại chủ ngạc nhiên lắm à?"
Lúc này, nữ nhân trong lòng Lục Tùng đã tỉnh, chỉ biết nằm im trong lòng hắn không dám động.
"Công chúa nửa đêm đến phòng ta, là sao, muốn cùng nhau chơi đùa sao? Nếu đúng là vậy, bản trại chủ không ngại thành toàn công chúa. Công chúa cần gì vội vàng như vậy?" Nghe Văn Nhân Hề tự xưng bản cung, Lục Tùng cười lạnh, vừa mở miệng liền buông lời hạ lưu.
Nữ tử bình thường nghe những lời này đã xấu hổ, huống chi là vị công chúa điện hạ cao cao tại thượng.
Lục Tùng muốn Văn Nhân Hề xấu hổ, hoặc kích động mà lỡ tay.
Khi không kiềm chế được lòng mình chính là thời cơ tốt của hắn. Phần lớn mọi người vào thời khắc này đều chọn cách đầu hàng cầu xin tha thứ. Nhưng với Lục Tùng, việc để hắn cầu xin một nữ nhân là điều không thể, vì vậy, hắn chọn cách ngược lại.
Nhưng Văn Nhân Hề không phải là Yến An công chúa.
Cho dù là Yến An công chúa, cũng không dễ bị mấy lời khích tướng của Lục Tùng chọc giận.
Người có thể cùng ấu đệ đối đầu với những sói lang hổ báo bất hảo trên triều đình, Yến An công chúa có ý chí mạnh mẽ. Nàng không thể dễ bị vài lời ô uế mà mất lý trí.
Nàng nhanh chóng nhìn thấu dụng ý trong lời nói của Lục Tùng.
Nếu không vì thể lực Yến An công chúa không theo kịp, trong tay lại không có nhân thủ, thì kiếp trước sao có chỗ cho Lục Tùng hoành hành? Sớm đã đoạt quyền thành công rồi.
Tiếc thay, thân thể của Yến An công chúa trở thành gánh nặng, còn Lục Tùng thì luôn canh chừng nàng.
Yến An công chúa muốn tiếp xúc với người khác, sẽ đều bị Lục Tùng ghen tuông xử lý. Không ai dám đến gần nàng.
Mà những nữ nhân hầu hạ nàng cũng chỉ là cô gái thường, không có quyền lên tiếng. Phần lớn đều là những cô gái bị bắt lên núi.
Lúc đó, là mệnh.
Nhưng Yến An công chúa không tin cái mệnh ấy. Vì vậy, Văn Nhân Hề đến.
Mỗi lần Văn Nhân Hề phụ thân đến cơ thể túc chủ, đều được túc chủ đồng ý. Nàng không kiểu đến cơ thể túc chủ, chiếm lấy thân phận của người ta rồi hỏi xem họ có nguyện vọng gì, có điều gì muốn làm, mang chút ép buộc.
Với nàng, người có thể phụ thân vào rất nhiều. Không cần thiết phải cưỡng cầu, người này không chịu, thì còn có người khác thôi. Sẽ có người nguyện ý mà.
Tuy không bị câu nói ô uế của Lục Tùng làm cho nổi giận, để hắn thành công đạt mục đích. Nhưng Văn Nhân Hề cũng không dễ dàng bỏ qua cho Lục Tùng.
666 nghe câu nói kia của Lục Tùng đã bắt đầu thương cảm cho hắn, rụt lại một bên không dám lên tiếng, chỉ chờ xem hạ tràng của Lục Tùng.
Yến An công chúa vốn đang lo lắng Tiên nhân trên trời sẽ tức giận vì lời nói của Lục Tùng, vừa lo lắng lại thấy Văn Nhân Hề động thủ.
Thật tình, dù biết mục đích của Lục Tùng, nhưng chỉ cần nghĩ đến những gì mình từng trải, Yến An công chúa hận không thể đem Lục Tùng thiên đao vạn quả, nhưng nàng biết lúc này không thích hợp.
Điều ghê tởm nhất Lục Tùng đã làm, không phải là cưỡng ép Yến An công chúa, mà là làm nhục nàng, ép buộc Yến An công chúa ngay trước mặt những nữ nhân khác, bắt mọi người phải chứng kiến.
Lúc đầu, Văn Nhân Hề không biết thế giới này có quỷ, lần này cũng không nhận được hết ký ức của Yến An công chúa. Tỷ như, những ký ức đen tối, Văn Nhân Hề đều không có. Nhưng nàng biết chuyện đã xảy ra.
Nàng biết Lục Tùng từng để những nữ nhân khác xem cảnh hắn cưỡng ép Yến An công chúa. Nhưng trong trí nhớ lại không có đoạn ký ức đó, rõ ràng là Yến An công chúa tự chủ động che giấu đoạn ký ức kia, như sợ Văn Nhân Hề, người gọi là được ký ức, phải trải qua cảm giác ấy.
Nhưng thực tế, phương pháp Văn Nhân Hề thu được ký ức giống với xem phim hơn.
Nhưng tấm lòng Yến An công chúa, nàng vẫn nhớ kỹ.
Với bất cứ người phụ nữ nào, đó cũng là một đoạn ký ức tuyệt vọng.
"Quả thật có vài chuyện thú vị muốn làm cùng Lục trại chủ."
Sau đó, Văn Nhân Hề làm những chuyện mà Yến An công chúa muốn làm vô số lần nhưng mãi cho đến chết cũng không làm được.
Chủy thủ đang kề trên cổ Lục Tùng đã rời đi. Lục Tùng vừa thấy chủy thủ rời đi, liền muốn vùng dậy, nhưng hắn nhanh, Văn Nhân Hề đã sớm chuẩn bị lại còn nhanh hơn. Một đao quang lóe lên.
Lục Tùng chỉ cảm thấy nửa thân dưới đau buốt. Nhưng hắn vừa định kêu la thì đã bị Hương Ngọc kịp thời nhét vội quần áo vào miệng, lập tức tiếng kêu thảm toàn bộ đều nuốt ngược trở vào, chỉ còn tiếng rên rỉ thống khổ. Lục Tùng đang còn tỉnh táo liền cuộn mình lại, mồ hôi lớn như hạt đậu trong nháy mắt đã lăn xuống, cả gương mặt vì đau đớn mà trở nên dữ tợn.
Một mùi tinh dịch khó ngửi bay khắp phòng.
Ngoài Văn Nhân Hề, người trong cuộc Lục Tùng và Hương Ngọc phản ứng nhanh nhạy ra, hai người một quỷ còn lại toàn bộ đều ngây ra nhìn Lục Tùng đang co quắp.
Thực ra, ngoài dựa vào sự hiểu biết đối với Văn Nhân Hề, biết được với loại tình huống này, đối diện với người như Lục Tùng, 666 sẽ làm gì. Những người khác đều không nghĩ đến Văn Nhân Hề sẽ làm vậy.
Kể cả Hương Ngọc phản ứng nhanh, nàng chỉ là phản xạ có điều kiện che miệng Lục Tùng, ngăn không cho hắn gây ồn ào mà thôi.
Văn Nhân Hề đã phế Lục Tùng.
Hoặc là nói, Văn Nhân Hề thiến Lục Tùng.
Kẻ có thể mặt không đổi sắc khi bị thương chảy máu như Lục Tùng lần này không còn giữ nổi bình tĩnh.
Như chính hắn nghĩ vậy, không cô gái nào đối mặt với những lời ô uế có thể bình thản được, cũng như không nam nhân nào có thể bình tĩnh sau khi bị đánh vào chỗ hiểm.
Nhất là với Lục Tùng, nơi đó không phải chịu đánh mà là bị một dao chặt phăng.
Dù cho gặp nhiều chuyện lớn, lúc này Lục Tùng cũng không chịu đựng nổi, chẳng quan tâm đến hoàn cảnh mình, chỉ có thể co người kêu rên.
Nhưng miệng hắn đã bị bịt kín, nên đến tiếng kêu rên cũng không thể thốt ra.
Người phụ nữ nãy còn trong lòng Lục Tùng, sau khi thấy Văn Nhân Hề đến cũng rất nhu thuận, nghe lời và im lặng, giờ phút này liền ngây người nhìn vết máu trên chăn. Cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì, nàng vừa định kêu lên đã bị ánh mắt của Văn Nhân Hề quét tới, tiếng hét cũng nuốt trở lại.
Văn Nhân Hề liếc mắt nhìn nữ nhân đang run rẩy dưới chân giường, ra hiệu cho Diêu Hoàng. Diêu Hoàng tiến lên, kéo nữ nhân mặc yếm quần xuống, rồi ném quần áo cho nàng. Diêu Hoàng nhìn chằm chằm nàng, đợi nàng run rẩy cầm quần áo mặc vào rồi mới thu hồi ánh mắt.
Công chúa vẫn quá lương thiện.
Diêu Hoàng trong lòng biết, Văn Nhân Hề đây là cảm thấy nữ nhân này chắc là dưới núi bị bắt lên làm vợ, thêm việc Hương Ngọc suýt bị ức hiếp, nên mới để cho nữ nhân này đến bên cạnh.
Nhưng mà Văn Nhân Hề sẽ bỏ qua như vậy, thật ra còn có một nguyên nhân.
Nữ nhân này không có uy hiếp.
Cũng không phải một nữ nhân nguy hiểm, cũng không phải loại giả yếu đuối, đây quả thật là một nữ tử bình thường, Văn Nhân Hề không đến mức đi hãm hại một nữ tử tương tự là người bị hại.
Văn Nhân Hề chỉ cần nghĩ đến vị Lục trại chủ này đối với Yến An công chúa, đối với mấy nữ tử vô tội khác bị bắt lên núi đã làm, liền không hề thấy mình vừa gặp mặt đã phế người là chuyện quá đáng.
Lục Tùng thích hợp kết quả như vậy.
"Lục trại chủ, không biết ngươi có hài lòng về chuyện thú vị này không?"
Lục Tùng đau đến không nói nên lời, thống khổ lại căm hận nhìn Văn Nhân Hề, toàn thân run rẩy.
Hắn lúc này cũng ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
Hắn bị một nữ nhân phế bỏ!
Hắn một đại nam nhân, bây giờ bị một nữ nhân biến thành thái giám!
Bạn cần đăng nhập để bình luận