Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 50: Ngược luyến nữ chính muội muội 14 (length: 13419)

Văn Nhân Du không biết võ công, bây giờ trời cũng đã tối, lên núi không tiện.
Văn Nhân Hề cùng nàng một trước một sau đi ra khỏi khách sạn này, sau đó đổi một khách sạn khác ở lại.
Văn Nhân Du không nói gì, cả quá trình đều rất yên tĩnh, đến khách sạn liền vào phòng.
Văn Nhân Hề thuê hai gian phòng, nàng ở phòng sát vách Văn Nhân Du, "Nếu có chuyện gì ngươi cứ gọi một tiếng, ta nghe được sẽ qua."
Nói xong câu đó, Văn Nhân Hề cũng vào phòng.
Rất nhanh sau đó có nhân viên khách sạn mang nước nóng tới.
Văn Nhân Hề trước đó luôn phải mang theo đầu của Vân Thiên Phong, trên đường còn phải đối phó với sát thủ của Đệ Cửu Lâu và người của Vân Gia bảo, chưa hề được tắm rửa sạch sẽ, trên người toàn mùi máu, lúc này chính cần ngâm nước nóng để thư giãn, cũng để gột rửa mùi trên người.
Lần này Cát Thương Lan dẫn Vân Phượng Minh tới đòi công đạo, người của Vân Gia bảo xuất hiện không nhiều lắm, có lẽ là không muốn Cát Thương Lan nghĩ nhiều, cũng không muốn cho Cát Thương Lan biết Vân Thiên Phong đã chết, nguyên nhân Vân Gia bảo toàn lực truy sát Văn Nhân Hề, nên Văn Nhân Hề tắm rửa ngược lại không ai quấy rầy.
Cũng chỉ có khoảng thời gian này thôi, đợi đến Cát Thương Lan giải thích rõ ràng mọi chuyện, lúc đó Vân Gia bảo sẽ không còn nhiều tâm trí gây sự với nàng nữa.
Đệ Cửu Lâu vốn tiếng xấu vang xa, không ít thế lực có thù, thậm chí có không ít đệ tử được bồi dưỡng kỹ lưỡng chết dưới tay Đệ Cửu Lâu, đến lúc đó Vân Gia bảo sẽ bị đánh hội đồng.
Về phần Đệ Cửu Lâu, hiện tại Đệ Cửu Lâu đang ẩn nấp trong bóng tối giờ bị lộ ra, lại không có Vân Thiên Phong làm chủ, Cát Thương Lan bị lừa sau nhất định sẽ luôn nhìn chằm chằm, nhổ tận gốc Đệ Cửu Lâu, không có gì đáng sợ.
Nhẹ nhàng thoải mái tắm xong, Văn Nhân Hề thay quần áo sạch sẽ, lại dùng nội lực làm khô tóc, vừa mới chuẩn bị nằm xuống, cửa phòng liền bị gõ vang.
Mở cửa ra thì thấy Văn Nhân Du đang đứng ở ngoài cửa.
"Có chuyện gì sao?"
"Ta muốn lên núi cúng bái cha mẹ." Thấy Văn Nhân Hề đã tắm xong, Văn Nhân Du lên tiếng, còn nở nụ cười với Văn Nhân Hề.
Nụ cười đó, nói thế nào nhỉ, hoàn toàn khác với khi đối diện với Vân Phượng Minh, trước mặt Vân Phượng Minh, Văn Nhân Du thật sự là một người yếu đuối, cần người bảo vệ, là một nữ tử kiều nhược không có ai che chở thì không sống nổi, nhưng bây giờ...
"Ban đêm trên núi lạnh, ngươi lại không có nội lực hộ thân, trời tối đường cũng không tốt đi, hay là đợi đến sáng mai đi, sáng sớm mai ta đưa ngươi lên núi cúng bái bọn họ, đến lúc đó chúng ta cũng chuẩn bị một ít rượu ngon món ngon mà cha mẹ thích." Văn Nhân Hề thở dài một hơi, dịu giọng nói.
Suýt chút nữa thì.
Suýt chút nữa thì lần này nàng bị lật xe, may mà nhận ra chỗ không đúng.
Văn Nhân Du mím môi, cau mày, có vẻ có chút không cam tâm, nhưng nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Văn Nhân Hề, vẫn nhịn sự nôn nóng trong lòng gật đầu, sau đó trở về phòng.
Vừa đóng cửa phòng, giọng của hệ thống 666 đột nhiên vang lên trong đầu Văn Nhân Hề, 【... Sao ta cảm thấy, Văn Nhân Du có gì đó là lạ ấy nhỉ? Bị Vân Phượng Minh kích thích nên điên rồi sao?】 【Điên rồi là ngươi, chứ không phải Văn Nhân Du, Văn Nhân Du rất tỉnh táo.】 【À, đây chính là đại triệt đại ngộ, lòng như tro nguội sao?】 Thật sự, sự thay đổi trước sau quá rõ ràng, như thể đã hoàn toàn nghĩ thông suốt vậy.
Là một trong các nhiệm vụ của Văn Nhân Hề, 666 đương nhiên không mong Văn Nhân Du khi Vân Phượng Minh đã dứt khoát đối địch với Văn Nhân Hề rồi mà vẫn còn tơ tưởng đến hắn, nó sợ như vậy sau này sẽ gây rắc rối cho Văn Nhân Hề, dù sao một Văn Nhân Du đại triệt đại ngộ nghĩ thông suốt thì chắc chắn dễ chung sống hơn là một kẻ yêu đương não tàn.
Chỉ nghĩ đến cảnh Văn Nhân Hề đưa Văn Nhân Du về, Văn Nhân Du khóc lóc muốn chết muốn sống làm ầm ĩ, 666 đã thấy nghẹt thở rồi, dựa theo tính tình của Văn Nhân Hề, nếu Văn Nhân Du mà làm vậy thì chắc chắn chẳng mấy chốc sẽ bị Văn Nhân Hề chém cho một đao ấy chứ?
【Lòng như tro nguội cái quỷ! Văn Nhân Du căn bản không phải là một kẻ yêu đương não!】 Nàng bị ký ức của nguyên chủ lừa rồi, Văn Nhân Du căn bản không phải là kẻ yêu đương não!
Ký ức của nguyên chủ không có vấn đề, nàng thật sự đến chết đều nghĩ Văn Nhân Du vì Vân Phượng Minh, mà quên mất cha mẹ và hơn một trăm mạng người ở Văn Đao sơn trang, nhưng mà Văn Nhân Hề lại phát hiện không phải vậy.
Lần này nàng không thấy nhiều về diễn biến sau khi nguyên chủ chết, nhưng không thấy cũng có thể đoán được, cuối cùng Vân Thiên Phong rất có thể sẽ chết dưới tay Văn Nhân Du, bọn họ đều xem thường cô gái không biết võ công, thân hình yếu đuối, tính tình cũng mềm yếu dễ bị bắt nạt này.
Sau khi Văn Nhân Hề đến, trừ lần đầu tiên khi vừa tới có gặp Văn Nhân Du, về sau tại miếu hoang cứu được nàng một lần, rồi thì không còn liên lạc gì nữa, cho đến bây giờ.
Tính đi tính lại, nàng tiếp xúc với Văn Nhân Du chỉ mới có ba lần, hiểu biết của nàng về Văn Nhân Du chủ yếu đến từ ký ức của nguyên chủ, mà ký ức khắc sâu nhất chính là sự phẫn nộ và căm hận của nguyên chủ trước khi chết.
Văn Nhân Hề phát hiện ra sự bất thường từ khi nào vậy?
Là khi cứu được Văn Nhân Du ngày thứ hai, nghe Văn Nhân Du che giấu việc nàng ra tay với Vân Phượng Minh, khi đó không nghĩ nhiều, nhưng sau này lại luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, điều khiến nàng thực sự nhận ra sự bất thường vẫn là sau khi giết Vân Thiên Phong.
Nàng giết Vân Thiên Phong, Vân Phượng Minh nhìn xác Vân Thiên Phong hận nàng, lúc đó Văn Nhân Du có vẻ không hiểu chuyện và đang khuyên Vân Phượng Minh, nhưng nghĩ lại những lời nàng khuyên Vân Phượng Minh đều là cái gì thế này!
Hoàn toàn là những lời nàng đã nói với nàng nửa năm trước khi nàng rời đi, mà những lời đó khi đó Văn Nhân Du cũng đã nói, là Vân Phượng Minh khuyên nàng.
Nói cách khác, Văn Nhân Du đang dùng lời Vân Phượng Minh đã khuyên nàng trước đây để khuyên Vân Phượng Minh, chỉ đổi thân phận của Văn Nhân Hề và Vân Phượng Minh một chút, những thứ khác hầu như không thay đổi một chữ nào.
Vì sao Văn Nhân Du lại nhớ rõ như vậy? Bởi vì nàng để ý.
Nàng vô cùng để ý những lời mà Vân Phượng Minh đã từng khuyên giải và trấn an nàng, chỉ là vì một vài lý do nên không phản bác, mà cũng giống như Văn Nhân Hề muốn cho Vân Phượng Minh nếm trải sự phẫn nộ của nguyên chủ trước đây, Văn Nhân Du cũng như vậy.
Văn Nhân Du cũng muốn cho Vân Phượng Minh trải nghiệm sự bất mãn mà Văn Nhân Hề đã từng nghe những lời đó, mà sự bất mãn đó đối với Văn Nhân Hề không phải nguyên chủ thì vẫn chưa quá rõ ràng, nhưng đối với Vân Phượng Minh mà nói thì tổn thương lại quá lớn.
Còn có thêm bạo kích nữa.
Bởi vì đây là những lời mà Vân Phượng Minh đã từng nói.
Nếu nàng thực sự là một kẻ yêu đương não thì vào thời điểm này đáng ra nàng sẽ giúp đỡ Vân Phượng Minh chỉ trích Văn Nhân Hề mới đúng, nhưng nàng không hề làm vậy, không những thế nàng còn chĩa mũi dùi về phía Vân Phượng Minh, liên tục cắm dao vào lòng hắn, mỗi đao đều hung ác hơn.
Kết hợp với chuyện xảy ra ở miếu hoang, Văn Nhân Hề trong nháy mắt đã nhận ra chân tướng.
Văn Nhân Du muốn báo thù cho Văn Đao sơn trang, cũng luôn cố gắng làm điều đó, nhưng nàng khác với nguyên chủ, nàng không biết võ công, cũng chưa từng học võ, không có thực lực, thậm chí còn không tìm được Vân Thiên Phong ở đâu.
666 nghe Văn Nhân Hề vẫn còn đang nghi ngờ, Văn Nhân Hề đã không còn để ý đến nó nữa, ngả lưng xuống giường bắt đầu đi ngủ.
Tức là tạm thời rất an toàn, nhưng nàng cũng không hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, thanh đao kia vẫn ở bên cạnh, vừa có động tĩnh nàng liền có thể ra tay.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng Văn Nhân Hề đã nghe thấy tiếng mở cửa ở phòng bên cạnh, trong bóng tối mở mắt nhưng chưa tỉnh hẳn, nhắm mắt lại tiếp tục dưỡng thần.
Đến khi nàng thức dậy, Văn Nhân Du đã chuẩn bị xong.
Trước mặt nàng bày mấy hộp đựng thức ăn, mơ hồ vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, hiển nhiên là nàng đã dậy sớm chuẩn bị, đợi lát nữa sẽ mang lên núi để cúng bái cha mẹ.
Hai người yên lặng ăn sáng xong, Văn Nhân Hề đi tới trạm xe ngựa thuê một chiếc xe, lúc này mới đưa Văn Nhân Du lên núi.
Bởi vì đã biết rõ con người thật của Văn Nhân Du, bây giờ những ác cảm của nàng với Văn Nhân Du đã hoàn toàn biến mất, thái độ tự nhiên tốt hơn nhiều.
Chỉ cần là người bình thường thì như vậy là đủ rồi.
Não tàn yêu đương não có sức sát thương quá lớn.
Hai người lên núi, từ cổng chính của sơn trang đi vào, đi thẳng ra sau núi.
Xe ngựa không thể đi vào phía sau núi, Văn Nhân Hề mang theo hộp cơm và rượu, Văn Nhân Du đi sau lưng nàng, hai người chậm rãi đi về phía trước, cuối cùng dừng lại trước mộ của hai vợ chồng Văn Nhân Hạo.
"Cha, mẹ, con về rồi." Văn Nhân Du vẫn mặc đồ trắng, quỳ trước mộ mở hộp cơm, đem đồ ăn vẫn chưa bị nguội ở trong bày biện hết ra, "Đây là do con gái tự tay làm cho cha mẹ, trước đây muốn làm cho cha mẹ lắm, cha luôn xót con, sợ tay con bị thương, bây giờ thì không ai có thể ngăn con lại rồi, đúng không ạ?"
Văn Nhân Hề liếc mắt nhìn, phát hiện những món ăn mà nàng chuẩn bị đều là những món mà hai vợ chồng Văn Nhân Hạo khi còn sống thích ăn.
"Vân Thiên Phong chết rồi, cha mẹ có thể yên nghỉ rồi, Tiểu Hề đã nói cho cha mẹ biết chưa ạ? Em ấy rất lợi hại, có em ấy ở đây, ngày sau Biến Thiên đao của Văn Đao sơn trang chắc chắn sẽ tái xuất giang hồ giống như cha mong muốn."
Văn Nhân Du nói chuyện với hai vợ chồng Văn Nhân Hạo, Văn Nhân Hề cũng không nghe lén, dựa vào cây ở gần đó trao đổi với 666 trong đầu.
Lúc này vẫn nên cho Văn Nhân Du một chút không gian, nàng ấy rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói.
666 từ đêm qua đã vò đầu bứt tai, nó không hiểu Văn Nhân Hề trước khi ngủ nói lời rốt cuộc là ý gì, có thể Văn Nhân Hề ngủ thiếp đi về sau nó lại không có lá gan hỏi, một mực nghẹn đến buổi sáng hôm nay.
Nó không làm rõ được, vì sao Văn Nhân Hề đột nhiên nói Văn Nhân Du không phải loại người chỉ biết yêu đương, hiện tại biểu hiện được dị thường như vậy cũng không phải do bị Vân Phượng Minh làm tổn thương mà thay đổi?
Rốt cuộc sai ở chỗ nào thì ngươi cứ nói ra đi, nói được một nửa rồi đi ngủ, kiểu này quá đáng lắm đó!
“Văn Nhân Du cùng với Vân Phượng Minh là vì báo thù cho Văn Đao sơn trang, vì tìm cơ hội tới gần Vân Thiên Phong.” Văn Nhân Hề hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn về phía phương xa, “Ta hoài nghi nàng đêm hôm đó cũng đã nhìn thấy mặt của Vân Thiên Phong, cho nên lần đầu tiên nàng gặp Vân Phượng Minh, hẳn đã nhận ra đó là kẻ thù của mình.” “Vậy vì sao nàng lại nói như vậy với nguyên chủ?” “Vì kinh mạch của nguyên chủ đã bị phế, không thể tập võ, nàng hy vọng nguyên chủ có thể từ bỏ, không nên đến gần Vân Phượng Minh mà hưởng thụ cuộc sống an nhàn, cũng là để khơi gợi lòng thương của Vân Phượng Minh.” Ta vì ngươi, không màng thù nhà, vì thế còn trở mặt với những người thân còn lại, đã mất đi người muội muội duy nhất, nếu ngươi là một người đàn ông, đối mặt với một cô gái toàn tâm toàn ý, chỉ có hình bóng của ngươi trong mắt như thế, dựa trên cơ sở đã có hảo cảm, ngươi có thấy thương tiếc hơn không?
Đáp án là có.
Vân Phượng Minh sẽ càng thêm áy náy, càng đối tốt với Văn Nhân Du hơn, càng để tâm hơn.
Đáng tiếc, Văn Nhân Du đánh giá thấp sự căm hận của nguyên chủ, nguyên chủ không vì vậy mà từ bỏ, vẫn luôn tìm cơ hội báo thù, cuối cùng trong lúc báo thù đã ám sát Vân Phượng Minh thất bại rồi bị giết.
Kiếp trước là một sự hiểu lầm, nguyên chủ đến chết vẫn mang oán hận với Văn Nhân Du.
“Ngươi biết thân phận của Vân Thiên Phong từ khi nào?” Văn Nhân Du cúng bái xong cầm theo hộp cơm đi tới, Văn Nhân Hề đột nhiên hỏi.
Đôi mắt nàng vừa khóc xong, hơi đỏ lên, ánh mắt lại sáng ngời kiên định, không hề có một tia sầu bi.
“Khi nhìn thấy mặt của Vân Phượng Minh lần đầu tiên, trong lúc Vân Phượng Minh tự giới thiệu.” Nàng được muội muội giấu đi, khi đó nhờ ánh trăng mà thấy rõ mặt Vân Thiên Phong, cho nên khi nàng được Vân Phượng Minh cứu, liền biết người này có quan hệ với kẻ thù của mình, mãi đến khi biết thân phận của Vân Phượng Minh, nàng mới biết rõ kẻ thù của mình là ai.
Lúc đó Văn Nhân Du thật sự nghĩ muội muội của mình đã chết dưới tay Vân Thiên Phong, lòng đầy căm hờn muốn báo thù, nhưng đáng tiếc nàng tay trói gà không chặt, chỉ dựa vào sức mình thì không làm được, cho nên nàng đã đi theo Vân Phượng Minh.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy mặt của Vân Phượng Minh, nàng đã biết đây là kẻ thù của mình.
Ngay từ lần đầu đã biết Vân Phượng Minh là thân nhân của kẻ thù, Văn Nhân Du, không thể yêu hắn được.
Vĩnh viễn không có khả năng.
Lúc này, 666 cuối cùng cũng đã hiểu ra mấu chốt trong lời nói của Văn Nhân Du.
—— Văn Nhân Du từ đầu đã biết Vân Phượng Minh là người thân của kẻ thù đã diệt môn Văn Đao sơn trang!
"Thảo! Các người đúng là phức tạp!"
Nó hoàn toàn không nghĩ tới Văn Nhân Du ngay từ đầu đã diễn kịch, nó cứ ngỡ nàng là một kẻ chỉ biết yêu đương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận