Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 51: Ngược luyến nữ chính muội muội 15 (length: 12160)

"Ta thấy mặt Vân Thiên Phong rồi, hắn với Vân Phượng Minh hai cha con, dáng dấp rất giống nhau." Văn Nhân Du nhẹ nhàng gài tóc mai sau tai, giọng nói dịu dàng.
Văn Nhân Hề nhìn Văn Nhân Du trước mặt, vẻ mặt có chút phức tạp, trong lòng lại càng cảm khái.
Ai mà ngờ được chuyện này chứ?
Nguyên chủ đời trước đến chết, vẫn luôn hận Văn Nhân Du, vì trước khi chết nàng nghe được tiếng khóc của Văn Nhân Du, Văn Nhân Du đã tha thứ cho kẻ giết người, con trai của kẻ thù diệt Văn Đao sơn trang ngay trước mặt nàng.
Nàng không hiểu sao một người tỷ tỷ luôn dịu dàng lương thiện lại biến thành như vậy.
Nhưng sự thật là gì?
【Nguyên chủ đã đi đầu thai rồi, hay vẫn còn đang theo dõi chuyện này?】 Văn Nhân Hề đột nhiên hỏi 666 trong đầu.
Nàng trùng sinh vào thân xác nguyên chủ, nguyên chủ sau khi chết có thể lựa chọn đi đầu thai hoặc ở lại xem Văn Nhân Hề giúp nàng hoàn thành tâm nguyện như thế nào, cho nên bây giờ Văn Nhân Hề mới có thể hỏi chuyện này.
【Đang xem, nhưng nàng sắp đi rồi.】 Giọng 666 vang lên trong đầu.
Khi chết, khúc mắc lớn nhất của nguyên chủ chính là Văn Nhân Du.
Nàng không đủ sức báo thù cho cha mẹ, trong lòng tự nhiên có hận, nàng thậm chí còn không biết vì sao Văn Đao sơn trang lại bị nhắm đến, đến chết vẫn mang theo nỗi uất hận, mà dù trong lòng có hận thì nàng cũng hiểu, giang hồ này vốn là như vậy.
Nhưng Văn Nhân Du lại khác.
Văn Nhân Du từ nhỏ đã yếu ớt, hai người tuy là chị em ruột, nhưng Văn Nhân Du là chị gái mà không được hưởng thể chất tốt như em gái, cho nên nguyên chủ luôn cố gắng bảo vệ người chị này, còn nỗ lực trở thành Trang chủ đời tiếp theo của Văn Đao sơn trang, vậy mà nàng không hiểu, một người được người nhà nâng niu như Văn Nhân Du, vì sao lại vì một người đàn ông mới quen mà quên đi thù nhà.
Người nhà của nàng có ý nghĩa gì?
Mà giờ, nguyên chủ đã tìm được câu trả lời.
Tâm kết đã mở, nàng không cần xem tiếp nữa.
【Văn Nhân Du trông thì mảnh mai nhưng tâm tính lại kiên cường, những lời ngươi nghe được trước khi chết, là lúc cô ta biết ngươi đã chết, chẳng qua là cố ép hận ý xuống mà thôi, cuối cùng chắc chắn cô ta cũng sẽ báo thù cho các ngươi, Vân Phượng Minh không phải đối thủ của cô ta, có Vân Phượng Minh trong tay, Vân Thiên Phong không thoát được đâu.】 Những lời này là Văn Nhân Hề nói với nguyên chủ đang theo dõi tất cả.
【Cô ấy biết, cũng đoán được. Để ta và ngươi nói một tiếng cảm ơn, nàng muốn đi rồi.】 【Không cần cảm ơn, đây là giao dịch của chúng ta thôi.】 Văn Nhân Hề nhất tâm nhị dụng, vừa nói chuyện với Văn Nhân Du, vừa giao lưu với 666 trong đầu, sau đó nàng phát hiện Văn Nhân Du vừa mới bình tĩnh lại bỗng dưng nhìn mình khóc, "Sao vậy?"
"Không, không có gì, chỉ là cảm thấy như là..." Vừa mất cái gì đó thôi.
"Chắc là vui đấy, ngươi đã báo thù cho cha mẹ, ta đương nhiên vui rồi." Văn Nhân Du lau nước mắt rơi xuống, mỉm cười, "Ngươi trước đây không thích động não, suốt ngày chỉ đi theo cha luyện đao, ta cứ tưởng ngươi không phát hiện ra."
Tình cảm chị em của hai người không tệ, nhưng lại không có nhiều thời gian tiếp xúc, nguyên chủ thân là người kế thừa cần phải học rất nhiều, hơn nửa thời gian một ngày đều dành cho việc luyện đao, khi còn bé hai chị em còn ở cùng nhau, từ lúc nguyên chủ bắt đầu luyện võ, thời gian chung đụng liền ít đi.
Đây cũng là nguyên nhân Văn Nhân Du không phát hiện ra điều bất thường.
"Ngươi không thích ta gọi ngươi là em gái, cảm thấy mình nên là chị." Văn Nhân Du đi theo sau lưng Văn Nhân Hề rời khỏi hậu sơn, vừa thử thăm dò nói chuyện, cô ta biết mình trước kia vì báo thù, đã nói ra những lời tổn thương đến em gái, lúc này đối mặt Văn Nhân Hề trong lòng không khỏi bất an.
"Ta từ nhỏ đến lớn có gọi ngươi là em gái đâu, chẳng phải ngươi luôn bảo ta gọi ngươi Tiểu Hi sao?"
Mà sau khi Văn Đao sơn trang xảy ra chuyện, hai chị em gặp lại, cách xưng hô của Văn Nhân Du vẫn luôn là "em gái", chưa từng gọi tên nàng, đó thực sự là một ám chỉ.
Đáng tiếc nguyên chủ đã không nhận ra chi tiết này, còn Văn Nhân Hề sau khi đến cũng không chú ý đến.
Có chút xúc động.
Hai người không ở lại Văn Đao sơn trang nữa, khi xuống chân núi, Cát Thương Lan đã dẫn Vân Phượng Minh rời khỏi đây.
Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, Cát Thương Lan cảm thấy cuộc đời mình như bị đảo lộn, đợi giải quyết xong chuyện lần này, hắn sẽ từ bỏ chức võ lâm minh chủ, chuyên tâm luyện kiếm.
Cái chức võ lâm minh chủ này ai thích làm thì cứ làm đi, dù sao hắn không làm, những năm qua đã làm gián đoạn việc luyện kiếm của hắn, kiếm pháp đã lâu không tiến bộ, lần này Văn Nhân Hề giết chết Vân Thiên Phong đã cho hắn một cảnh tỉnh.
Luyện võ vốn là như vậy, không tiến thì lùi, ngày xưa hắn cầm kiếm lên, đâu phải vì cái chức võ lâm minh chủ nào.
Hơn nữa... hắn cũng lo mình bị mù mắt, nếu như lại vì thế mà nhìn lầm người, hắn sợ mình sẽ hại người — kiếm của hắn đâm đâu trúng đó, nhưng đôi mắt hắn không thể nhìn thấu lòng người.
Hắn không hợp với vị trí võ lâm minh chủ.
Cát Thương Lan tâm tình nặng nề, bị hắn ép buộc mang đi, Vân Phượng Minh tâm trạng lại càng nặng nề.
Hắn không ngờ Cát Thương Lan lại không chút do dự đứng về phía Văn Nhân Hề, chẳng để ý chút tình cảm nhiều năm với cha con hắn, thậm chí không quan tâm hắn bị Văn Nhân Hề phế võ công, từ đó trở thành một phế nhân.
Lúc này Vân Phượng Minh còn chưa biết, chuyện nghiêm trọng hơn không phải như thế, mà là hình tượng Vân Gia bảo sụp đổ.
Chính đạo đứng đầu là Vân Gia bảo, giờ sắp thành đối tượng bị người người hô đánh, còn hắn, thiếu hiệp nổi tiếng từ nhỏ, cũng sẽ có một người cha ma đầu, nếu không giải quyết tốt, cơ nghiệp trăm năm của Vân Gia bảo có lẽ sẽ tan thành mây khói.
Đệ Cửu lâu đã giết quá nhiều người, không chỉ có sát thủ mà còn không ít đệ tử kiệt xuất của các môn phái lớn, nếu không bây giờ, giang hồ thế hệ trẻ sao đến lượt Vân Phượng Minh xưng vương xưng bá.
Chẳng qua là Vân Thiên Phong sớm trừ khử đối thủ trong tương lai, phòng ngừa người cản trở đại nghiệp của mình mà thôi, cũng là để trải đường cho Vân Phượng Minh.
Nếu mọi thứ không xảy ra vấn đề, Vân Phượng Minh sẽ là đệ nhất nhân của thế hệ trẻ trong tương lai.
Mà giờ, Vân Thiên Phong tự chết dưới tay Văn Nhân Hề, Vân Phượng Minh võ công bị phế, trở thành kẻ vô dụng trong mắt người khác, Vân Gia bảo cũng sắp đối mặt với tai kiếp nghiêm trọng nhất, mà tai kiếp này lại do chủ nhân của Vân Gia bảo mang đến, căn bản không thể trách người khác.
Vân Phượng Minh còn quá trẻ, căn bản không nhìn ra sự bình yên tạm thời đang ẩn chứa nguy hiểm, các lão nhân của Vân Gia bảo thì thấy được, cho nên mới truy sát Văn Nhân Hề, đáng tiếc Văn Nhân Hề không dễ giết, không những không giết được mà còn khiến Vân Gia bảo tổn thất không ít nhân lực, càng kéo dài bọn họ càng lo lắng.
Đó là nguyên nhân Cát Thương Lan ra mặt.
Nhưng những người đó chỉ biết Cát Thương Lan là sư phụ của Thiếu chủ, là huynh đệ kết nghĩa của bảo chủ, làm sao có thể quên hắn là người chính trực? Vốn dĩ họ cho rằng Văn Nhân Hề thấy Cát Thương Lan sẽ nghĩ là địch nhân mà công kích trước, ai ngờ Văn Nhân Hề lại không ra tay, mà bình thản nói rõ mọi chuyện?
Những người trước đó tìm Văn Nhân Hề gây sự đều đã mất mạng rồi!
Cát Thương Lan xuất hiện, đám người Vân Gia bảo cảm thấy Văn Nhân Hề có mạnh hơn cũng không phải đối thủ của Cát Thương Lan, chỉ cần cô ta công kích trước, rất có thể sẽ chết trong tay Cát Thương Lan, như vậy Vân Gia bảo tự nhiên không có việc gì.
Đáng tiếc một chiêu đi không cẩn thận lại khiến Vân Gia bảo diệt vong nhanh hơn.
Văn Nhân Hề ở lại khách sạn dưới chân núi Văn Đao sơn trang mấy ngày, xác định không có người của Vân Gia bảo và Đệ Cửu lâu đến tìm, lúc này mới chuẩn bị đến chỗ Lê Bằng Sanh để tiếp tục châm cứu.
Văn Nhân Du đương nhiên phải mang theo.
Cho đến hiện tại, Văn Nhân Du vẫn không an toàn, giữ bên cạnh cô càng phù hợp, nếu không Đệ Cửu lâu và Vân Gia bảo chó cùng rứt giậu có thể sẽ ra tay với Văn Nhân Du.
Nếu là trước đây, Văn Nhân Hề sẽ không quản Văn Nhân Du sống chết ra sao, nhiệm vụ của cô là không cho Văn Nhân Du và Vân Phượng Minh ở chung một chỗ, tức là Văn Nhân Du chết rồi, vậy hai người cũng không tính là ở chung, nhiệm vụ không có vấn đề, nhưng bây giờ không giống.
Văn Nhân Du cũng biết mình đã trở thành điểm yếu của Văn Nhân Hề, không xoắn xuýt nhiều hay nói gì tự trách, trực tiếp gật đầu cùng Văn Nhân Hề rời đi.
Dù sao, về sau, chắc chắn họ sẽ trở lại.
— Họ sẽ trùng kiến Văn Đao sơn trang.
Đoàn Tam Thiên đã chờ từ trước, chuyện lớn như vậy ở Linh Thành, Thiên Lý các đương nhiên biết sớm, lúc này Đoàn Tam Thiên nhìn thấy Văn Nhân Hề, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kính sợ.
Trước đó biết Văn Nhân Hề đi Linh Thành tìm Vân Thiên Phong, trong lòng Đoàn Tam Thiên có chút bất mãn, họ đã thỏa thuận giao dịch, cung cấp cho Văn Nhân Hề thông tin về Vân Thiên Phong và Đệ Cửu Lâu, Văn Nhân Hề sẽ chữa cho Lê Bằng Sanh đôi chân, vậy mà giờ chân Lê Bằng Sanh mới chỉ có chút cảm giác, Văn Nhân Hề đã chạy đi báo thù, nhỡ cô ta chết trong tay Vân Thiên Phong thì Lê Bằng Sanh làm sao bây giờ?
Nhưng khi tin tức Vân Thiên Phong tử vong, Vân Gia bảo và Đệ Cửu lâu truy sát Văn Nhân Hề truyền đến, mọi thứ liền khác.
Đoàn Tam Thiên võ công rất giỏi, nội lực thâm hậu, có thể ngay cả như vậy hắn cũng biết mình không phải là đối thủ của Vân Thiên Phong, mà Văn Nhân Hề giết Vân Thiên Phong về sau, đối mặt Đệ Cửu lâu cùng Vân Gia bảo truy sát còn có thể toàn thân trở ra.
Trọng yếu nhất chính là, nàng mới mười mấy tuổi.
Phần năng lực này thật sự đáng sợ.
Trước đó Văn Nhân Hề trong sân luyện đao, Đoàn Tam Thiên nhìn ra được đao pháp của Văn Nhân Hề rất tốt, có thể hắn khi đó tuyệt đối không nghĩ tới, cái này đao pháp rất tốt so với hắn nghĩ còn tốt hơn, hoặc là nói nàng trong sân luyện đao thời điểm, bởi vì không có đối thủ giao đấu cho nên bớt phóng túng đi một chút, đao pháp không bộc phát hết thực lực.
"Văn Nhân Trang chủ, Các chủ đã đợi đã lâu."
Cũng giống như lần gặp người của Thiên Lý các ở ngoài thành, thái độ của Đoàn Tam Thiên lần này cũng có biến hóa rõ rệt, trong khách khí tăng lên kính sợ, lúc trước tuy cũng rất tôn trọng, nhưng vẫn mang theo tư thái của bậc tiền bối nhìn tiểu bối, lần này thì không giống.
"Làm phiền Đoàn tiền bối." Văn Nhân Hề gật đầu, xuống xe ngựa rồi đưa tay về phía xe ngựa, Văn Nhân Du, người có dung mạo cực kỳ giống nàng, cũng xuống xe ngựa.
"Vị này chính là Văn Nhân cô nương? Tại hạ Đoàn Tam Thiên."
"Đoàn tiền bối." Văn Nhân Du khẽ gật đầu, đứng bên cạnh Văn Nhân Hề cũng không nói gì.
Đoàn Tam Thiên biết càng nhiều, tự nhiên biết chuyện trước đó giữa Văn Nhân Du và Vân Phượng Minh, chuyện này không cần Thiên Lý các chuyên môn đi thăm dò, cơ hồ toàn bộ giang hồ đều biết.
Hắn không ngờ tới chính là, Văn Nhân Hề sẽ mang Văn Nhân Du tới.
Vốn cho rằng theo tính cách quả quyết của Văn Nhân Hề, hẳn là sẽ hoàn toàn vạch mặt với Văn Nhân Du.
Nhưng những điều này cũng không phải chuyện hắn quan tâm, hắn chỉ quan tâm đến chân của các chủ bọn họ.
Văn Nhân Hề vẫn ở lại viện tử lần trước, dàn xếp Văn Nhân Du ở bên kia, sau đó mình theo Đoàn Tam Thiên đến gặp Lê Bằng Sanh.
"Văn Nhân Trang chủ, chúc mừng đại thù đã báo." Lê Bằng Sanh đang đánh cờ, nhìn thấy Văn Nhân Hề liền cười chúc mừng.
"Đa tạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận