Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 148: Vì báo ân ta cưới ngươi 28 (length: 11930)

Nói tóm lại thì cũng chỉ là chuyện cơm no ấm bụng rồi lại nghĩ đến chuyện khác, dù sao Văn Nhân Hề sáng sớm hôm sau tỉnh dậy thấy Phạm Vân An mặt đỏ bừng cả mang tai thì cũng có chút bất ngờ.
Ngẫm lại cũng thú vị thật.
Sức khỏe của nàng vốn rất tốt, về sau có thai là biết ngay, cũng không suy nghĩ nhiều, sau đó, nàng mới phát hiện Phạm Vân An chịu không nổi.
Hắn bắt đầu nghén, khiến Văn Nhân Hề còn nghi ngờ, liệu có phải người mang thai không phải nàng mà là Phạm Vân An không, nhìn dáng vẻ hắn nôn đến trời đất tối tăm, Văn Nhân Hề thật sự không biết phải nói gì.
Lần này đi cùng còn có Tử Vân, ban đầu biết cô nương nhà mình có thai Tử Vân đã rất vui, không có phản ứng nghén ngẩm gì lại càng vui hơn, như vậy sẽ đỡ khổ một chút, sau đó nàng mới phát hiện, Phạm Vân An bị nghén.
Tử Vân hoàn toàn không hiểu chuyện gì: "..."
Nghe Văn Nhân Hề giải thích, Phạm Vân An là vì nàng mang thai mà quá lo lắng nên mới sinh ra phản ứng nghén như vậy, Tử Vân nhìn Phạm Vân An ánh mắt liền trở nên kỳ lạ, kỳ lạ rồi lại vui mừng cho Văn Nhân Hề.
May mà Phạm Vân An chỉ là nghén giả, người mang thai thật sự không phải là hắn, nếu là hắn mang thai, lại nghén dữ dội như vậy, thì hành trình của đoàn thương đội chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Xuống khỏi xe ngựa, Phạm Vân An mới cảm thấy mình cuối cùng cũng sống lại, sau đó bụng dạ lại cuồn cuộn — hắn thực sự hiểu được sự cực khổ của phụ nữ có thai rồi, chẳng lẽ mẫu phi lúc trước mang thai hắn cũng như thế này sao?
Mà thật đúng là không thể tưởng tượng ra dáng vẻ nôn nghén của tiểu đương gia, nghĩ theo hướng tích cực, may mắn là người nghén không ăn được là hắn, chí ít hắn không cần lo lắng đến sức khỏe đứa bé, nếu tiểu đương gia bị nghén, sẽ không tốt cho cả tiểu đương gia lẫn thai nhi trong bụng.
Tự an ủi thành công, Phạm Vân An hít sâu một hơi rồi đứng dậy.
Đứa bé à, cha đây cũng vì con mà hi sinh đó biết không?
Văn Nhân Hề giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn nhìn bộ dạng đáng thương của Phạm Vân An mà không nói gì, dẫn người vào trong, bước chân vững vàng như thường ngày.
Nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai Văn Nhân Hề liền đến nhà cũ Văn Nhân để thăm Văn Nhân lão gia và Văn Nhân phu nhân, cùng cả Phương Như Nhân còn đang ở cữ.
Trước khi Văn Nhân Hề về, Phương Như Nhân đã sinh thành công một bé gái.
Văn Nhân phu nhân thấy Văn Nhân Hề bình an trở về, trong lòng đang vui mừng, rồi lại để ý thấy bụng dưới của nàng có hơi nhô lên, trong lòng chợt động, thoáng chốc đã hiểu chuyện gì, bỗng đứng bật dậy khỏi ghế, "Hi nhi?"
"Dạ? Lần này trở về ta có mang cho nương với cha chút đặc sản bên đất Thục, toàn là đồ mà hai người sẽ thích, đã bảo quản gia mang xuống rồi. Con gái nhỏ của cháu sinh ra ta làm cô còn chưa thấy, lần này cũng có mang cho nó chút đồ chơi về, đã đưa đến sân của ca ca với chị dâu rồi, nương có chuyện gì sao?"
Văn Nhân Hề vừa chỉ huy quản gia mang đồ đạc mình mang về xuống, nghe thấy tiếng kinh ngạc của Văn Nhân phu nhân thì quay đầu lại hỏi.
"Con có thai rồi?"
"Vâng, chưa được ba tháng, không sao đâu."
Văn Nhân phu nhân: "..."
Lại lần nữa cảm thấy cách giáo dục của mình có phải đã có vấn đề gì rồi không?
Sao lại không có vấn đề chứ?
Đã có thai rồi thì nhất định phải cẩn thận, mà những thứ khác cũng phải chuẩn bị dần đi mới được.
"Thế Vân An đâu?"
"Đang nằm ườn ra đấy."
Văn Nhân phu nhân nghe xong câu trả lời này thì lại bốc hỏa, trước kia con gái nhà mình một thân một mình thì coi như xong đi, bây giờ lại còn đang mang thai, thế mà Vân An lại nằm ườn ra đấy, để con gái mình một thân một mình ra ngoài ư?
Lúc này, Văn Nhân phu nhân đã chọn quên việc Văn Nhân Hề có mang theo nhiều hạ nhân bên cạnh, vốn dĩ không phải là đến một mình.
"Con đến cũng là muốn hỏi nương một chút, lúc trước nương có bầu có bị nghén không? Làm sao để hết? Vân An bây giờ cứ nôn suốt ăn không ngon, gầy cả người đi."
Văn Nhân phu nhân: "..."
Một hồi lâu sau, Văn Nhân phu nhân mới hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, thực sự không biết phải nói sao, chỉ có thể nói cho Văn Nhân Hề những cách chống nghén mình từng dùng.
Rất nhanh, Văn Nhân lão gia và Văn Nhân Húc cũng biết chuyện Văn Nhân Hề có thai, phản ứng của hai người đàn ông cũng rất mãnh liệt, nhưng mà biết được chuyện Phạm Vân An đang làm thì trong phút chốc liền trầm mặc.
Cuối cùng vẫn là Văn Nhân phu nhân hỏi trước.
"Bây giờ có con rồi, con và Vân công tử có phải nên có danh phận chính thức hay không? Nếu không thì sau này sẽ không tốt cho đứa trẻ?" Văn Nhân phu nhân lúc trước không thấy có vấn đề gì, nhưng bây giờ lại cảm thấy có vấn đề lớn rồi.
"Đúng vậy muội muội, hay là thế này đi, muội cứ thành thân với Vân công tử trước, sau đó muốn sao thì sao, nhưng mà làm như vậy thì ít nhất cha của đứa trẻ không có vấn đề gì nữa." Ý của Văn Nhân Húc rất rõ ràng.
Cứ kết hôn trước, sau này muốn chơi bời ra sao thì tùy, muốn nuôi trai, tin rằng Vân công tử cũng không có ý kiến gì.
Văn Nhân Hề: "..."
Tình huống này, thật sự không dễ đối phó.
Nếu Phạm Vân An thật sự chỉ là một công tử ca ăn chơi trác táng, thì đương nhiên không có vấn đề gì, cứ làm theo lời Văn Nhân Húc nói, nhưng vấn đề là, thân phận thật của Phạm Vân An là thân vương đương triều.
Văn Nhân Hề đang nhíu mày ở đây, ở một nơi khác, Phạm Vân An đang vừa ăn cơm, vừa ôm chậu nôn trong biệt viện cũng bị người bắt đi.
Ám vệ tìm đến để đưa Phạm Vân An trở lại kinh thành.
Đi đã hơn nửa năm rồi, Phạm Vân Định chờ ở kinh thành đã sớm mất kiên nhẫn, không trở về nữa thì Tết đến mất, hơn nữa cứ tiếp tục ở lại, Thái Thượng Hoàng bên kia chắc sẽ không nhịn được mất.
Ám vệ đến tuyên chỉ cũng không ngờ lại thấy Phạm Vân An trong bộ dạng bệnh nặng thế này, nhất thời giật mình kinh hãi.
Nếu như hắn xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ có vô số người liên lụy vào.
"Đợi hai hôm nữa hết nôn... ta từ từ thôi... ngươi nói với hoàng huynh là ít hôm nữa ta sẽ về, nhất định sẽ kịp về trước Tết..." Thật sự mà nói, Phạm Vân An không muốn trở lại kinh thành chút nào, nhưng hiện giờ không thể không về rồi.
Một là Tết sắp đến, đây là cái Tết đầu tiên tân đế đăng cơ, hắn nhất định phải có mặt, hai là Văn Nhân Hề có thai rồi.
Nếu đã bị tìm ra rồi, tình hình bên này Thất ca của hắn chắc chắn sẽ biết, thậm chí Thái Thượng Hoàng đã thoái vị có lẽ cũng sẽ biết, hắn nhất định phải về một chuyến.
Nhưng trước khi về, hắn phải thú thật.
Không thể tiếp tục giấu giếm nữa, bây giờ thú thật, hắn vẫn có thể biết Văn Nhân Hề nghĩ như thế nào, cũng may hắn đã nghĩ xong lý do giải thích trên đường về kinh rồi.
Ám vệ thấy Phạm Vân An còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn tuân lệnh rời đi trước.
Tử Vân bước đến, đưa lên khăn sạch, biết có người vừa đến, nhưng lại không hỏi một lời.
Phạm Vân An lúc này cũng không nghĩ nhiều nữa, bụng dạ cuồn cuộn rất khó chịu, vẫn luôn nôn hết đồ ăn ra ngoài, cảm giác buồn nôn kia mới khá hơn.
Văn Nhân Hề từ nhà cũ Văn Nhân trở về, liền nghe Tử Vân nói với mình chuyện Phạm Vân An muốn gặp mình, liền nhíu mày.
Trong vòng hai tháng ngắn ngủi, Phạm Vân An gầy cả người, trông tinh thần cũng không được tốt lắm, cả người tiều tụy vô cùng, thấy Văn Nhân Hề bước vào cũng chỉ yếu ớt chào hỏi, "Tiểu đương gia, ta có chuyện muốn nói."
"Bích Vân, ngươi ra ngoài trước đi, đừng để ai làm phiền."
"Vâng."
Đợi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Phạm Vân An mới mở miệng, "Tiểu đương gia, đứa bé của chúng ta, cô định để nó mang họ Văn Nhân sao?"
"Chứ nếu không thì sao? Con của ta đương nhiên phải mang họ Văn Nhân, chẳng lẽ lại họ Vân?"
Phạm Vân An: "..."
Đột nhiên không dám nói nữa.
"Vậy... ta nói một chuyện nhé, tiểu đương gia cô bình tĩnh một chút, ta bây giờ đang nghén đấy, đừng động tay động chân."
Văn Nhân Hề nheo mắt, ánh mắt có chút nguy hiểm, "Nói đi, ta xem xem có thể tha thứ được không."
Nuốt một ngụm nước bọt, Phạm Vân An cuối cùng vẫn kiên trì nói thân phận thật của mình, "Lần đầu tiên gặp nhau, ta đã lừa cô một chuyện, tên thật của ta là Phạm Vân An, chính là... chính là Thập Nhất tử của Thái Thượng Hoàng, đệ đệ của tân đế bây giờ."
Vừa nói, Phạm Vân An vừa cẩn thận dò xét Văn Nhân Hề, dường như chỉ cần Văn Nhân Hề có ý định ra tay thì sẽ lập tức nhảy dựng lên bỏ chạy.
Thân phận của hắn rất cao, dưới một người trên vạn người cũng chưa đủ, nhưng mà dù sao cũng đã lừa dối trước đó, giờ nói chuyện này ra hoàn toàn không có vẻ tự cao tự đại vì thân phận, ngược lại lại cảm thấy chột dạ vô cùng.
Hắn từng có vô số cơ hội có thể giải thích, nhưng hắn đều không làm, cứ kéo dài mãi đến giờ không thể không nói.
Thậm chí ban đầu việc làm thân phận giả kia là bất đắc dĩ, nhưng sau khi rời đi rồi lại đến tìm, rõ ràng có thể nói thẳng mọi chuyện, nhưng hắn lại không làm.
Chuyện này, kéo càng lâu, tự nhiên sẽ càng chột dạ.
Văn Nhân Hề khẽ cười thành tiếng, không trả lời, nhếch cằm ra hiệu cho Phạm Vân An tiếp tục nói.
"Việc giấu giếm thân phận đến giờ là lỗi của ta, nhưng ta cũng không có ý cố ý lừa gạt gì đâu, chỉ là khó mà giải thích." Nghe thấy tiếng cười khẽ khiến người ta nhột tai, Phạm Vân An lại càng căng thẳng hơn, mấp máy môi để tỉnh táo hơn một chút, tiếp tục nói tiếp.
"Bây giờ cô có thai rồi, ta nhất định phải về một chuyến để nói rõ ràng, nếu không sẽ rất phiền phức, bên Thất ca thì còn tốt, bên phụ hoàng mới là phiền phức nhất."
Phạm Vân An hiện tại cũng đã nghĩ thông, lần đầu tiên giấu diếm thân phận là do tình huống đặc biệt, nhưng lần thứ hai đến hắn lại tự biên tự diễn một chút, làm hoàn chỉnh thêm thân thế trước đó, không có thành thật nói thật, bởi vì hắn biết rõ, nếu lúc ấy hắn nói thẳng thân phận thật của mình ra, tuyệt đối không thể nào bước vào nhà Văn Nhân.
... Hắn nói bước vào nhà Văn Nhân không chỉ là vào đại môn đâu.
Dựa theo hắn hiểu rõ về Văn Nhân Hề, biết thân phận của hắn, ngay lúc đó Văn Nhân Hề nhất định sẽ thông cảm, sau đó khách khí cung kính đưa hắn ra ngoài, tuyệt đối sẽ không để hắn ở lại ngồi ăn chờ chết, còn làm một kẻ trai lơ.
Thời gian mấy tháng, Phạm Vân An đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
"Những chuyện kia tiểu đương gia không cần lo lắng, vốn là ta giấu giếm trước đây, tên của hài tử ta sẽ thuyết phục Thất ca." Nói đến đây, Phạm Vân An lộ vẻ cực kỳ nghiêm túc, "Ngươi nếu bằng lòng cùng ta đến kinh thành, vậy ta sẽ để Thất ca ban hôn."
Văn Nhân Hề ngả người ra sau, cũng không có biểu lộ dư thừa, mà là hỏi thăm một khả năng khác, "Nếu ta không muốn đến kinh thành thì sao? Vương gia biết ta đang làm gì, cũng không phải nữ tử cam tâm ở lại hậu trạch."
"Không muốn thì không đi, vậy cứ ở lại Giang Nam tốt, đến lúc đó ta thuyết phục Thất ca trở lại tìm ngươi. Phụ hoàng ta và bên Thất ca, tiểu đương gia không cần lo lắng, đây là vấn đề ta nên giải quyết, cho nên, tiểu đương gia chỉ cần nói cho ta biết ý tưởng thật của ngươi là được rồi."
Văn Nhân Hề đổi tư thế, nhìn Phạm Vân An thề thốt chắc nịch, "Ngươi chắc chắn như vậy, Hoàng thượng sẽ đồng ý, sẽ để ý thân phận của ta như vậy?"
Phạm Vân An nháy mắt mấy cái, không hiểu Văn Nhân Hề có ý gì, nói thật lòng mình, "Ta không chắc, Thất ca thì không có vấn đề, phiền phức là phụ hoàng ta, chỉ là, đây là vấn đề ta cần giải quyết, tiểu đương gia không cần làm gì, nếu như chút bản lĩnh này cũng không có, ngược lại phải để tiểu đương gia tự mình đi tranh thủ... Vậy chi bằng trực tiếp đánh ta một trận, coi như chưa từng biết ta còn hơn, dù sao ở cùng một chỗ với loại rác rưởi như vậy, thật quá thiệt thòi cho tiểu đương gia."
"Đây là trách nhiệm của ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận