Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 60: Ngược luyến nữ chính muội muội 24 (length: 12269)

"Lão phu hiểu rõ, lời Văn Nhân Trang chủ nói cũng có lý, lần này nếu không có Trang chủ ra tay, thế lực của Man Tộc chắc chắn sẽ càng ngang ngược." Cát Thương Lan hiểu rất rõ, cho dù chuyện khác sau này, ông cùng Ô Lý Tô giao chiến, thắng hắn, cũng không bằng Văn Nhân Hề ra tay.
Bởi vì ở tương lai, hầu như người người đều bại dưới tay hai đồ đệ của Ô Lý Tô, mà thiên hạ này sớm muộn cũng sẽ thay đổi, ông đánh bại Ô Lý Tô cũng không có nghĩa lý gì, cần phải nhìn về lâu dài.
Việc Văn Nhân Hề ra tay, không nhằm vào hai đồ đệ của Ô Lý Tô, mà là trực tiếp đánh bại Ô Lý Tô và chặt đầu hắn để răn đe, nàng đại diện cho thế lực mới của Trung Nguyên giang hồ, có ý nghĩa khác so với Cát Thương Lan.
"Văn Nhân Trang chủ có muốn trở thành võ lâm minh chủ không?" Suy nghĩ một lát, Cát Thương Lan đột nhiên hỏi.
Vốn dĩ, Văn Nhân Hề không có uy danh lớn, tuổi còn nhỏ, những người khác chắc chắn không phục nàng, nhưng chuyện lần này đã khác, hơn nữa tính cách của Văn Nhân Hề được Cát Thương Lan đánh giá rất cao.
Yêu ghét rõ ràng, lại không liên lụy đến người khác, võ công cao cường, cũng không ức hiếp kẻ yếu.
Nhìn chung lại các hành động của Văn Nhân Hề từ khi khôi phục võ công đến giờ, tuy rằng trong tay nàng không ít mạng người, nhưng tất cả đều là những kẻ tìm đến gây sự, muốn đối phó với nàng, nàng chưa từng làm hại người vô tội.
Trước đó, đại hội võ lâm kết thúc dở dang, võ lâm minh chủ đến giờ vẫn chưa có ai, giờ Cát Thương Lan nhìn Văn Nhân Hề thế nào cũng thấy phù hợp, nên mới hỏi như vậy.
Văn Nhân Hề: "..."
Cát đại hiệp, ngươi đang nói cái gì vậy? Cái chức võ lâm minh chủ lao tâm khổ tứ này ai mà thèm làm chứ!
Ngươi không quản được bản thân nên chạy mất, rồi lại muốn đẩy người khác lên à?
"Đa tạ Cát đại hiệp đề cử, nhưng ta không có nhiều thời gian và sức lực như vậy, hơn nữa ta còn nhỏ tuổi, không dám gánh vác trách nhiệm này, trong giang hồ còn nhiều vị tiền bối so với ta phù hợp hơn, cho dù ta muốn, những người khác cũng sẽ không phục ta."
"Ngươi tuy tuổi còn nhỏ, nhưng có thực lực này, người trong giang hồ không coi trọng tuổi tác mà là kẻ mạnh, ngươi có thực lực trấn áp tất cả, bây giờ đã giết Ô Lý Tô, cũng có uy danh đó." Cát Thương Lan càng nghĩ càng thấy phù hợp, không nhịn được khuyên nhủ.
Đúng vậy, cái này chẳng phải là rất phù hợp sao, lại còn mới mười mấy tuổi, có thể làm mấy chục năm ấy chứ!
"Cát đại hiệp cũng có thực lực và uy danh đó."
Sao ngươi không làm đi?
Cát Thương Lan: "..."
Cái này bắt ông phải nói sao đây? Cảm giác như bị hố.
Cát Thương Lan là người thật thà, trên mặt có chút không tự nhiên, ho khan một tiếng, "Ta nhìn người không được."
Nhìn lại xem người mà mình một mực xem trọng là Vân Phượng Minh đi, lại nhìn người anh em kết giao đã nhiều năm, thành thật với nhau như anh em ruột là Vân Thiên Phong đi.
Văn Nhân Hề: "..."
Nói như vậy thì hình như thật sự không có vấn đề gì.
"Thật xin lỗi, cả đời này ta chỉ muốn cố gắng trùng kiến Văn Đao sơn trang, mơ ước lớn nhất là làm cho nhà Văn Nhân Biến Thiên đao vang danh, truyền thừa lại. Ta chỉ là một người bình thường thôi, không có giấc mộng và trách nhiệm lớn lao như vậy."
Nghe Văn Nhân Hề nói tới đây, Cát Thương Lan dù trong lòng tiếc nuối nhưng cũng không khuyên thêm gì, chỉ nói mình sẽ liên lạc với các môn phái lớn, nhanh chóng bồi dưỡng thế hệ sau.
"Cát đại hiệp, việc võ lâm minh chủ tồn tại chẳng qua là để điều hòa mối quan hệ giữa các môn phái lớn, cùng xử lý những chuyện bất bình, nếu đã như vậy, sao nhất thiết phải có võ lâm minh chủ? Sao không trực tiếp thành lập một tổ chức chuyên trách là được rồi, để vài người có đức cao vọng trọng cùng nhau quản lý, giám sát lẫn nhau, lại không phải lo lắng ngày nào đó có kẻ tiểu nhân lên làm võ lâm minh chủ gây sự."
Biết Cát Thương Lan không có ý xấu, Văn Nhân Hề cuối cùng cũng đưa ra một câu, sau đó liền đưa người đang suy tư đi.
Phía sau cánh cửa đóng kín, nàng lại tiếp tục cuộc sống của mình.
Ai rảnh hơi mà quản nhiều chuyện vậy chứ!
Nhàn!
Nàng còn phải trùng kiến Văn Đao sơn trang nữa, tuy nói làm võ lâm minh chủ thì có lợi cho danh tiếng của nàng, của Văn Đao sơn trang, nhưng phiền phức cũng không ít, Văn Nhân Hề lười quản những chuyện đó.
Có chuyện gì võ lâm minh chủ cũng phải đứng đầu gánh vác, mâu thuẫn vụn vặt giữa các môn phái lớn cũng phải lo, có phiền không?
Đương nhiên là phiền chứ.
So với cái này, lợi ích mà chức võ lâm minh chủ mang lại nàng đều có thể bỏ qua.
Hơn nữa, nàng cũng không phải người có tham vọng công danh mạnh mẽ, càng không phải người thích nắm quyền, đối với nàng thì chức võ lâm minh chủ có hại nhiều hơn lợi.
Dù sao, mặc kệ võ lâm minh chủ là ai, là người thế nào, nàng đều có thể bảo vệ tốt Văn Đao sơn trang.
So với quan tâm những chuyện kia, xây dựng phát triển Văn Đao sơn trang chẳng phải tốt hơn sao?
Không biết có phải Văn Nhân Hề đã cho Cát Thương Lan cảm hứng hay không, nửa năm sau, Võ Lâm minh thật sự được thành lập, trong đó có mười vị thành viên, mà những thành viên này đều là những tiền bối có đức cao vọng trọng trong giang hồ, dùng cái này để thay thế võ lâm minh chủ.
Văn Nhân Hề đối với chuyện này chỉ cười một tiếng.
Hiện tại Lê Bằng Sanh đã có thể vịn người đi lại được, hiệu quả trị liệu vô cùng tốt, mấy đệ tử cũng đều tiến bộ nhanh chóng, cơ bản không cần Văn Nhân Hề phải quan tâm gì, có thể nói, nửa năm này thời gian của Văn Nhân Hề trôi qua rất thuận lợi.
Ban đầu, sản nghiệp của Văn Đao sơn trang đã được trả về hơn phân nửa, sau khi nàng giết Ô Lý Tô, những thế lực có chỗ dựa vững chắc không sợ Văn Nhân Hề trả thù cũng đem toàn bộ sản nghiệp còn lại trả về, không những thế, còn dâng lên một ít đồ vật coi như là tiền lãi.
Cộng thêm mười nghìn lượng hoàng kim mà Đỗ Hoài Nam đã đưa cho trước đó, hiện tại Văn Đao sơn trang không thiếu tiền chút nào.
Bây giờ việc duy nhất cần làm là bồi dưỡng đệ tử thật tốt, cùng luyện thật giỏi đao pháp.
Nhà Văn Nhân Biến Thiên đao thực chất rất mạnh, chỉ là độ mạnh thì rất mạnh, mà độ khó thì cũng rất khó, hơn nữa từ xưa đến nay trên giang hồ đều là đời sau không bằng đời trước, chuyện này cũng chẳng trách cha của nguyên chủ, ông ấy đã cố gắng lắm rồi, chỉ là bản thân ông nội của nguyên chủ luyện cũng không phải quá tốt, nên những gì dạy lại cho ông ấy có hạn.
Văn Nhân Hề sửa đổi lại đao pháp một chút, độ khó thấp xuống, nhưng uy lực vẫn không giảm.
Nếu nói nửa năm này có chuyện gì khiến Văn Nhân Hề không hài lòng thì đó có lẽ chính là việc bắp cải nhà mình bị heo ngoài ghi nhớ.
Đúng vậy, Văn Nhân Du đã bị Lê Bằng Sanh để ý tới.
Từ nửa năm trước khi Văn Nhân Hề đi thảo nguyên giết Ô Lý Tô, đã tạo điều kiện cho Văn Nhân Du và Lê Bằng Sanh có cơ hội tiếp xúc, về sau cần hằng ngày châm cứu cho Lê Bằng Sanh, khi chân của Lê Bằng Sanh tốt hơn một chút thì ông ta đến nhà luôn, chứ không để Văn Nhân Hề phải tới đó.
Nhưng khi đó Văn Nhân Hề nào có nghĩ rằng, Lê Bằng Sanh lên tận cửa căn bản không phải là vì giúp nàng bớt việc? Mà là thuần túy muốn tiếp cận Văn Nhân Du!
Nếu Văn Nhân Hề đi tìm Lê Bằng Sanh thì chắc chắn ông ta sẽ không gặp được Văn Nhân Du, nhưng chỉ cần ông ta đến Văn Đao sơn trang, người quản lý toàn bộ Văn Đao sơn trang là Văn Nhân Du thế nào cũng sẽ xuất hiện.
Văn Nhân Du không phải loại người dễ bị lụy tình, Văn Nhân Hề đương nhiên không lo lắng cho nàng, còn nàng thích ai, muốn gả cho ai, đó cũng là chuyện của nàng, Văn Nhân Hề sẽ không quản nhiều.
Tóm lại là khi Văn Nhân Hề phát hiện có gì đó không đúng thì hai người đã tiến đến giai đoạn tình cảm.
Văn Nhân Hề: =-= Thật là tức giận a.
Văn Nhân Du có mắt nhìn người rất tốt, Lê Bằng Sanh không đề cập đến thế lực sau lưng, chỉ riêng bản thân ông ta đã không tệ, thông minh có tầm nhìn xa, dũng cảm cẩn trọng, nhân phẩm cũng không tồi.
"Hắn đã hứa với ta, con đầu lòng, bất kể trai gái, đều mang họ Văn Nhân."
Trong một lần trò chuyện riêng, Văn Nhân Du đột nhiên nói.
"Vậy thì tốt quá rồi, cả đời này ta đã định không lấy chồng, con của tỷ tỷ chính là đời sau của nhà Văn Nhân." Văn Nhân Hề không nghĩ tới còn có chuyện này, nghe vậy liền nói ngay.
Khóe miệng Văn Nhân Du giật giật, lập tức hiểu lầm, "Văn Đao sơn trang không phải là trách nhiệm riêng của một mình ngươi, ngươi cũng không cần vì Văn Đao sơn trang mà cả đời không lấy chồng, nếu thích ai đó, mặc kệ là gả đi hay cho đối phương ở rể đều được."
"Ngươi hiểu lầm rồi, ta thật sự không có ý định đó, ta sống cả đời với đao của mình như vậy là đủ rồi, đàn ông mà, không phải là chuyện bắt buộc, đối với ta mà nói, những chuyện đó sẽ chỉ làm xáo trộn tâm trí của ta." Văn Nhân Hề ôm lấy cây đao, khóe môi cong cong, "Ta là Trang chủ Văn Đao sơn trang, ngươi còn sợ sau này ta già rồi không ai quản sao?"
Văn Nhân Hề cũng không biết mình có thuyết phục được Văn Nhân Du hay không, dù sao nàng cũng không nói gì thêm.
Giống như thế giới trước, thế giới này nàng cũng không có ý định kết hôn.
Nàng cũng không phải trong những thế giới nhỏ này đều sẽ không kết hôn, chủ yếu là tùy vào ý muốn, nếu cảm thấy một mình dễ chịu hơn thì sẽ chỉ có một mình, muốn tìm người thì sẽ nói sau.
"Trang chủ, trước đó có người đưa thiệp đến, nói muốn mời ngài đến chữa trị cho thiếu gia nhà họ, người đó đã đến rồi."
Đúng lúc này, một thị nữ phía dưới đi tới cung kính nói.
"Dẫn người đến chính đường, ta lát nữa sẽ qua."
Văn Nhân Hề thay một bộ quần áo, sau đó mới đến chính đường tiếp khách.
Trừ Lê Bằng Sanh ra thì những người khác đối với y thuật của nàng cũng không hiểu rõ, nhưng việc nàng bị đứt kinh mạch sau đó hồi phục thì ai nấy đều đã nghe danh tiếng vang xa khắp giang hồ, vì vậy nên có người tìm tới cửa nhờ giúp đỡ, nói thiếu gia trong nhà bị phế thân, muốn mời Văn Nhân Hề đến hỗ trợ, cũng không có gì ngoài ý muốn.
Văn Nhân Hề đồng ý, thật sự là bởi vì đối phương cho nhiều tiền.
Còn một nguyên nhân nữa là, nàng muốn biết cái gọi là "Thiếu gia" này có đúng là người nàng đang đoán trong lòng hay không.
Đến Chính Đường, nàng không nhìn thấy những người khác, chỉ có một ông già cùng một người nhìn qua liền thân thể không tốt, trên đầu còn mang theo mũ mạng che mặt nam tử áo trắng.
Thấy nàng tới, lão giả kia lập tức cung cung kính kính hành lễ, "Văn Nhân Trang chủ, lão phu họ Lôi, đây là thiếu gia nhà ta Lôi Hướng, thiếu gia nhà ta thân thể không tốt, xin hãy tha lỗi."
"Khụ khụ, Văn Nhân Trang chủ, tại hạ Lôi Hướng, quấy rầy." Lôi Hướng nói chuyện thanh âm khàn giọng, tựa hồ từng bị tổn thương.
"Không sao, các ngươi đưa tiền, đây cũng là việc ta nên làm, Lôi thiếu gia sao lại mang theo mũ mạng che mặt? Lẽ nào là sợ gặp gió?" Văn Nhân Hề cười khẽ, đi đến phía trên ngồi xuống, ánh mắt rơi vào mặt Lôi Hướng, tựa hồ xuyên thấu qua mũ mạng che mặt đang dò xét điều gì.
"Tại hạ trên mặt bị thương, sợ làm bẩn mắt Văn Nhân Trang chủ mà thôi."
"Bị thương rồi? Cần cùng ta xem qua một chút không? Y thuật của ta cũng không tệ lắm." Văn Nhân Hề nghe vậy quan tâm dò hỏi, uống một ngụm trà thị nữ đưa tới, để ly xuống đi đến trước mặt Lôi Hướng.
"Vậy làm phiền Văn Nhân Trang chủ, chỉ là mặt tại hạ bị hủy dung, đã không có nhu cầu chữa trị." Lôi Hướng thấy Văn Nhân Hề tựa hồ rất hiếu kỳ, hơi khẽ nâng lên mũ mạng che mặt, lộ ra phía dưới khuôn mặt bỏng nặng, sau đó lại vội vàng buông xuống mũ mạng che mặt màu đen, sợ mình dọa Văn Nhân Hề.
Văn Nhân Hề cái gì chưa từng thấy? Với việc này thì sắc mặt cũng không hề thay đổi, để Lôi Hướng đưa tay ra bắt mạch cho hắn.
Lôi Hướng mang thấp thỏm chờ mong vươn tay, hi vọng Văn Nhân Hề thật sự có phương pháp có thể giúp hắn khôi phục.
Nhưng mà, ngón tay Văn Nhân Hề chỉ ở mạch đập của hắn một chút liền thu hồi lại, rất tùy ý.
"Văn Nhân Trang chủ, tình huống của tại hạ có khả năng khôi phục? Nếu có thể giúp tại hạ khôi phục, tại hạ nguyện ý lại dâng thêm vàng vạn lượng!"
Văn Nhân Hề lại cười cười, biểu hiện trên mặt có chút nghiền ngẫm, "Vân Phượng Minh, để ta giúp ngươi khôi phục kinh mạch, ngươi thật đúng là bỏ ra rất nhiều a."
Bạn cần đăng nhập để bình luận