Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 188.1: Đào hôn nữ phụ lại chạy 21 (length: 11963)

Phương Trác trực tiếp ra ngoài gọi điện thoại, xong xuôi lại trở về, rõ ràng là muốn ở lại trông coi kho hàng này.
Hách Kiến Hoa bọn họ không biết những thứ này quan trọng thế nào đối với viện khoa học, đối với quốc gia, nhưng Phương Trác thì biết rất rõ.
Trước đây cái máy móc bọn họ mua hơn 500 nghìn, vẫn là đồ phế thải bỏ đi, hơn nữa bên trong còn bị người cố ý phá hoại, chỉ để lừa dối bọn họ, sợ bọn họ nghiên cứu ra.
Nhưng mà, đồ phế thải như vậy, cũng là do quốc gia phải phí tâm tổn sức mới có được.
Vấn đề không chỉ là tiền.
Từ chuyện này có thể thấy, các nước tư bản phong tỏa kỹ thuật với bọn họ nghiêm trọng đến mức nào, bởi vậy năm cái máy móc lớn ở đây, Phương Trác cảm thấy, nếu cho hắn mấy thứ này, mạng của hắn cũng có thể đưa cho người ta.
Không không không, hắn cảm thấy mạng của mình có khi còn không đáng giá bằng năm cái máy móc lớn này.
Cho nên dù Văn Nhân Hề khuyên thế nào, Phương Trác đều nhất quyết không đi, muốn ở lại đây qua đêm.
Hách Kiến Hoa nhìn dáng vẻ gầy yếu của nhân viên nghiên cứu Phương Trác, rồi lại nhìn tay mình, cảm thấy để người này ở đây, phỏng chừng chưa đến một đêm đã chết cóng mất, kho hàng này không có lò sưởi.
"Tây tỷ?"
Hách Kiến Hoa nhìn Văn Nhân Hề một cái, ánh mắt ra hiệu về Phương Trác.
——Tôi ra tay à?
"Ừ."
"Đưa về!" Được Văn Nhân Hề cho phép, Hách Kiến Hoa lập tức vẫy tay, hai tên đàn em đứng cách đó không xa lập tức tiến lên giữ cánh tay Phương Trác, trực tiếp lôi người ra ngoài.
"Các ngươi làm gì thế! Các ngươi muốn làm gì! Thả ta ra! Các ngươi đây là phạm pháp, ta muốn báo cảnh sát! Thả ta ra, ưm ưm!" Phương Trác bị bắt đi, thấy mình sắp rời kho, bám lấy cửa kho la hét, căn bản không muốn đi, nhưng người ở đây căn bản không quan tâm hắn nói gì, trực tiếp dùng sức kéo hắn khỏi cửa, mà hình như còn thấy hắn ồn ào, liền trực tiếp bịt miệng lại.
Hách Kiến Hoa cảm thấy người này thật không biết điều, nơi này mà người ngoài có thể ở sao? Cũng chỉ có người như bọn họ ở địa phương này mới quen nhiệt độ này, qua ít ngày nữa, nhiệt độ lại hạ xuống, ngay cả bọn họ cũng không trụ nổi, thân hình bé nhỏ như thế mà muốn ở lại đây qua đêm?
Bọn họ không lôi người đi, chờ ngày mai đến nhặt xác hay sao?
Hắn tuy là dân anh chị, nhưng chưa từng nghĩ sẽ hại chết người.
"Hò hét cái gì! Ở đây ban đêm ngươi không trụ được, ông đây sẽ ở lại trông, không cần đến lượt ngươi." Vừa nói, Hách Kiến Hoa còn vừa dùng ánh mắt coi thường liếc Phương Trác, trong mắt ghét bỏ gần như đã hiện rõ ra.
Phương Trác thở hổn hển một hơi, hai người đang giữ hắn có vẻ như thấy hắn không còn hét nữa, lúc này mới buông tay ra.
"Các ngươi căn bản không biết những thứ này quan trọng với đất nước chúng ta thế nào, nếu lỡ bị trộm hay hỏng, các ngươi có đền nổi không? Lấy ở đâu ra mà đền?"
"Này! Nhóc con mày ăn nói kiểu gì với ông hả? Những thứ này là đại ca ông đây lấy về, đại ca nói gì thì là cái đó, đâu phải không cho các ngươi đâu, mày ở đây thì làm được gì, thật sự có trộm đến, sức của mày không đủ cho một đấm của nó đâu!"
Phương Trác: "..."
Đau tim quá.
Không kìm được nhìn về phía Văn Nhân Hề.
Theo bản năng cảm thấy, đại ca mà Hách Kiến Hoa nhắc đến chính là Văn Nhân Hề.
Văn Nhân Hề: "..."
Đừng có nói bậy, ta không phải đại ca của ngươi!
Ít nhất hiện giờ không phải!
"Phương đồng chí, anh về nhà khách trước đi, phía đông bắc ban đêm lạnh lắm, người không quen ở đây ban đêm căn bản không trụ nổi, nơi này lại không có giường, anh mà ngủ một đêm ở đây chắc chắn sẽ bệnh." Hách Kiến Hoa cứ lôi nàng ra, Văn Nhân Hề cũng chỉ có thể đứng ra nói.
"Còn về việc anh lo có người đến trộm đồ, thì anh yên tâm đi, dù anh về nhà khách, nhưng chỗ này vẫn có người canh, không cần lo, anh cứ chờ đến ngày mai qua xem đồ là được, đảm bảo cho anh không thiếu thứ gì."
Nghe Văn Nhân Hề nói thế thêm cả cam đoan, Phương Trác mới miễn cưỡng bị lôi ra ngoài.
"Mấy người đọc sách này, tôi chẳng hiểu nổi." Hách Kiến Hoa vuốt đầu cua của mình, lẩm bẩm.
"Đó là vì mấy người không biết nước ngoài tìm đủ mọi cách để không cho chúng ta mạnh lên, những thứ này là để gửi cho viện nghiên cứu, cho các nhà khoa học của chúng ta nghiên cứu, đương nhiên là quan trọng. Nước ngoài sợ chúng ta mạnh lên, nên không bán cho chúng ta những thứ này, cậu nghĩ tại sao tôi phải mang những thứ này về?"
Văn Nhân Hề thì lại có thể hiểu được.
Hách Kiến Hoa bọn họ không rõ giá trị của những thứ này thôi, nếu đã rõ ràng, đương nhiên sẽ hiểu tại sao Phương Trác lại khẩn trương như vậy.
"Thật vậy hả?"
"Đương nhiên là thật rồi, bằng không còn giả được sao? Các nước tư bản chả có ai tốt đẹp gì hết!" Nghe Văn Nhân Hề nói vậy, Hách Kiến Hoa hiểu ra, quay đầu dặn đám người còn lại, "Các anh em nghe rõ chưa? Tối nay canh cho cẩn thận, tôi xem ai dám đến!"
Văn Nhân Hề: "..."
Tôi là người buôn bán, đừng làm giống như thổ phỉ vậy chứ!
Văn Nhân Hề có chút bất lực, cũng không nói gì thêm, sắp xếp xong chuyện gác đêm rồi cũng về.
Sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, Phương Trác đã chạy đến kho hàng, suýt bị Hách Kiến Hoa và đồng bọn xem như trộm đánh cho, may hắn kịp thời lên tiếng nên mới không bị đòn.
Văn Nhân Hề nghĩ, chắc là Phương Trác đã liên lạc với người chuyên nghiệp đến đây vận chuyển những thứ này, chắc sẽ cần một thời gian, ai ngờ chiều ngày thứ ba xe đã đến.
Cùng xuống xe còn có hai ông lão tóc bạc phơ, đeo kính.
Văn Nhân Hề nhận ra một trong số đó, là viện trưởng viện khoa học trung ương, nhưng nàng cũng không ngờ vận chuyển hàng có thể thu hút cả nhân vật lớn này.
Vừa xuống xe, Phương Trác đã chạy ra nghênh đón, "Viện trưởng, các ngài đến rồi, đồ đạc đều ở bên trong, tôi trông chừng hết rồi!"
Tuy rất kích động, nhưng lúc này nhìn thấy Hoàng viện trưởng của viện khoa học, Phương Trác vẫn kích động đến xoa tay liên tục.
Đám người này căn bản không biết những thứ kia quan trọng thế nào, nên hắn cũng không thể chia sẻ sự kích động của mình với ai được, lúc này Hoàng viện trưởng đến, cuối cùng hắn đã có đối tượng để trút bầu tâm sự.
Hoàng viện trưởng tuy đã hơn sáu mươi, nhưng tinh thần rất tốt, đi lại nhanh nhẹn, hoàn toàn không có vẻ gì là chậm chạp, nghe xong lời này bước chân liền tăng nhanh, gần như chạy vào trong kho.
Văn Nhân Hề cùng Hách Kiến Hoa đứng ở một bên, những người khác thì tạm thời về trước.
"Tốt tốt tốt! Đều là đồ tốt cả!"
Bộ dạng kích động của Hoàng viện trưởng không khác gì Phương Trác lúc nãy, một ông lão sáu mươi mấy tuổi kích động đến mặt đỏ bừng, Văn Nhân Hề cũng lo ông ấy vì kích động quá mà ngất luôn.
Cũng may Hoàng viện trưởng tự mình nắm rõ tình trạng sức khỏe, móc từ trong ngực ra một lọ thuốc, đổ ra hai viên thuốc nhỏ màu trắng rồi uống, lúc này mới cùng mọi người hơi bình tĩnh lại.
Dù sao thì Hoàng viện trưởng cũng là viện trưởng viện khoa học, còn phải có trách nhiệm giải quyết một số chuyện bên ngoài, không như mấy người chỉ chuyên nghiên cứu, năng lực giao tiếp với người khác cũng mạnh hơn một chút, sau khi hết kích động thì tìm đến Văn Nhân Hề - người bán hàng.
"Cô là Văn Nhân đồng chí phải không? Chào cô, chào cô, tôi là Hoàng Tông Thực!"
Đợt hàng này vô cùng quan trọng, nhưng trong mắt Hoàng viện trưởng, Văn Nhân Hề, người có thể kiếm về được đợt hàng này, cũng rất quan trọng.
Trong lòng ông đã bắt đầu tính toán nhỏ nhặt, lần này Văn Nhân Hề có thể kiếm về những máy móc mà quốc gia bọn họ không có, lại nhìn xem những máy móc này giống y như mới, chỉ cần sửa sang một chút là có thể đưa vào sử dụng, như vậy sẽ rất tiện cho việc nghiên cứu.
Vậy thì chắc chắn Văn Nhân Hề còn có những mối khác, liệu lần sau có thể lấy được thứ gì khác không?
Nếu có thể, thông qua mối quan hệ của người này, thông qua Văn Nhân Hề, có thể kiếm được những thứ mà bọn họ muốn từ người khác không?
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, Hoàng viện trưởng đã kích động muốn chết rồi, liền việc nghi ngờ Văn Nhân Hề, nghi ngờ nàng là lừa đảo gì đó cũng quên hết sạch.
Trong mắt ông, bây giờ Văn Nhân Hề quả thật còn đáng yêu hơn cả cháu gái nhỏ ngoan ngoãn của ông nữa.
Không không không, đây không còn là cháu gái nữa rồi, đây là kim nhân đang tỏa ánh vàng đấy!
Văn Nhân Hề đối diện với ánh mắt của Hoàng viện trưởng, trong lòng hơi động, lập tức hiểu rõ ý ông ấy.
Phương Trác quả nhiên còn quá trẻ, chỉ nhìn thấy mấy cái máy móc trước mắt, chứ không hề nghĩ, Văn Nhân Hề đã làm ra được những thứ này, mà lại chỉ với vài trăm ngàn để bán cho bọn họ, chắc chắn có thể kiếm được nhiều hơn nữa.
Thậm chí, bản thân tầm quan trọng của Văn Nhân Hề đã vượt qua bản thân những máy móc này.
Trứng vàng thì tất nhiên quan trọng, nhưng gà mái đẻ trứng vàng còn quan trọng hơn, có gà mái thì sợ gì không có trứng vàng chứ?
Ví dụ này tuy hơi thô thiển nhưng lý lẽ không hề sai.
Hoàng viện trưởng quét một vòng, nhường không gian này cho một vị viện sĩ khác và Phương Trác, để bọn họ lo vận chuyển những máy móc lớn này, còn mình thì cùng Văn Nhân Hề đi trước.
Biết Hoàng viện trưởng tìm mình đại khái có chuyện gì, Văn Nhân Hề cũng không về nhà khách, Lăng lão bá trực tiếp đưa hai người về nhà mình.
Hôm nay không phải chủ nhật, Lăng Bình An đã đi học, không có ở nhà, trong nhà chỉ có một mình Lăng lão bá, Lăng lão bá mở cửa để hai người vào, mình đi tìm phích nước nóng định rót nước cho hai người.
Văn Nhân Hề thấy vậy liền lập tức nhận lấy phích, để Lăng lão bá ngồi xuống, tự mình rót ba chén nước nóng hổi.
Điều kiện gia đình Lăng lão bá, hiện tại có Văn Nhân Hề thì mới tốt hơn chút, cũng không có chén chuyên dùng để đãi khách uống nước, cho nên nước nóng này là rót vào chén ăn cơm, Hoàng viện trưởng cũng không chê, cười híp mắt nhận lấy nâng trong tay.
"Ai da, Đông Bắc cái lạnh này thật là thấu xương, một đám xương cốt già đến đây còn không quen, bưng chén nước nóng quả nhiên đã dễ chịu hơn nhiều."
"Lão đồng chí, ngươi đây là chưa quen thôi, quen rồi thì sau này cái thời tiết này cũng không tính là lạnh, lúc lạnh nhất còn chưa đến đâu, lúc đó có thể đông người thành que kem." Lăng lão bá nghe vậy trong nháy mắt liền cười.
Câu mở đầu này làm bầu không khí vốn có chút căng thẳng lập tức giãn ra, sau đó Lăng lão bá liền đi ra ngoài, đứng ở trong sân không hề lại gần bên này, rõ ràng là để lại không gian cho Văn Nhân Hề và Hoàng viện trưởng.
Hoàng viện trưởng nhìn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, quá mức trẻ trung trước mắt, trong lòng thầm nghĩ đúng là "Trường Giang sóng sau đè sóng trước", lớp người mới thay lớp người cũ, nữ đồng chí trẻ như vậy đã có bản lĩnh như thế, tương lai thật ghê gớm.
Văn Nhân Hề cũng không hề giấu giếm nhiều.
Nàng cũng không sợ người khác nhìn trúng mối làm ăn này, muốn từ đó kiếm chút lợi lộc, nhòm ngó sự đột biến của Gấu Mèo, dù sao, cho dù không có cách kiếm tiền này, nàng cũng vẫn có những cách khác.
Mà việc tại sao nàng muốn đến vào mấy năm trước, chứ không phải đợi đến khi Gấu Mèo phân gia mới tới? Đương nhiên là vì xây dựng quan hệ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận