Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh)

Pháo Hôi Không Làm (Xuyên Nhanh) - Chương 81: Cường thủ hào đoạt Ánh Trăng Sáng 17 (length: 12577)

Văn Nhân Hề dám sao? Nàng đương nhiên dám!
Bây giờ ở thành Lăng An, quân của Trung Đại không nhiều, Tạ Bình Huyên cũng không cho quá nhiều người, chỉ cho Văn Nhân Hề mang đi một ngàn người.
Một ngàn người, cắt đứt nguồn cung lương thực của Hung Nô, như vậy là đủ.
Bây giờ hai trăm ngàn đại quân Hung Nô nhưng không bao vây toàn bộ thành Lăng An, Văn Nhân Hề bọn họ muốn rời khỏi, tự nhiên là chọn một con đường nhỏ ít ai để ý.
Văn Nhân Hề dẫn người trong đêm rời đi, cũng không gây chú ý cho phía Hung Nô.
Rời thành Lăng An, nàng dẫn người vòng qua đại quân Hung Nô, đi thẳng hướng Bắc Nhi.
Hiện tại có lẽ là lúc trên thảo nguyên Hung Nô có ít người nhất, nếu không phải lúc này đại quân Cảnh triều đều bị kìm chân, lúc này trực tiếp xông đến sào huyệt của Hung Nô mà phá hủy, tuyệt đối sẽ mang đến hiệu quả không thể tưởng tượng được.
Bởi vì lần này, Hung Nô có thể xuất chiến gần như đều đã đến thành Lăng An, trong các bộ lạc Hung Nô toàn bộ đều là người không có sức chiến đấu, mà bên cạnh Hãn Vương Hung Nô cũng không có nhiều người bảo vệ, chí ít khả năng phòng thủ chắc chắn sẽ mỏng yếu hơn trước rất nhiều.
Đáng tiếc.
Ngồi trên lưng ngựa, Văn Nhân Hề tiếc nuối nghĩ, chỉ cần thời gian không gấp gáp như vậy, chỉ cần trong tay nàng không phải một ngàn binh mã, mà là năm ngàn, nàng đều dám dẫn người lúc này đến sào huyệt của Hung Nô.
Không nghĩ nhiều nữa, Văn Nhân Hề mượn ánh trăng dẫn người tiến vào thảo nguyên, tìm kiếm đội vận lương của Hung Nô.
Sự việc quả nhiên không khác với những gì Tạ Bình Huyên nghĩ, lần trước Ba Đồ Hòa Thản tiến công Vọng Bắc thành, lương thực bị đốt, bản thân cũng chết ở Vọng Bắc thành, lần này Hung Nô tiến xuống phía nam, đối với việc trông coi lương thực đương nhiên sẽ phải nghiêm ngặt hơn rất nhiều.
Hơn nữa lần này không giống với lần đánh cây kê hai năm trước, lần này là đại quân Hung Nô tiến xuống phía nam, nếu vì chuyện lương thực mà thất bại, đối với toàn bộ Hung Nô mà nói đều là tai họa ngập đầu.
Cái tốt duy nhất là, thảo nguyên là thảo nguyên của Hung Nô, là địa bàn của bọn chúng, cho dù là bây giờ, Hung Nô trên thảo nguyên vẫn muốn tự do hơn so với khi tiến vào phạm vi gần thành Lăng An.
Coi như lương thực thật sự có vấn đề, cũng không sao, bởi vì tiếp sau đó vẫn sẽ tiếp tục được đưa tới.
Nếu không thì, hai trăm ngàn đại quân mang theo lương thực sẽ vô cùng khủng khiếp.
Trong một tuần sau đó, Văn Nhân Hề đã dẫn người cắt đứt hai đợt vận lương, mà những thứ này đều được âm thầm đưa về thành Lăng An.
Lúc này tình hình chiến đấu ở thành Lăng An ngày càng ác liệt, các tướng sĩ ở đây đều là những người có kinh nghiệm giao chiến với Hung Nô dày dặn nhất của Cảnh triều, mọi người đều hiểu rõ một khi thành bị phá thì chuyện gì sẽ xảy ra, bởi vậy cho dù rất nguy hiểm, nhưng vẫn cố gắng giữ thành.
Điều khiến Tạ Bình Huyên nóng ruột nhất chính là, đến bây giờ vẫn không có viện binh đến.
Hắn ở xa như vậy thì không nói làm gì, phía Vọng Bắc thành bên kia cũng không có ai đến, điều này khiến Tạ Bình Huyên cảm thấy có chút bất ổn.
Thủ tướng Vọng Bắc thành, Tần tướng quân, là người của Tần gia bàng chi.
Tần gia to gan lớn mật đến vậy sao?
Hơn nữa hơn nửa tháng, hắn cũng không thấy lương thực đâu, nếu không phải Văn Nhân Hề dẫn người cắt đứt việc vận lương của Hung Nô, đồng thời bí mật chở hết những lương thực đó về thành Lăng An, e rằng thành Lăng An đã không trụ được bao lâu.
Hắn ở đây nóng ruột, phía Hung Nô cũng đang nóng ruột.
Hai trăm ngàn đại quân, mỗi ngày lượng thức ăn tiêu hao thực sự kinh khủng, mà đồ chúng vận chuyển từ thảo nguyên đến còn bị người ta cướp, quả thực là một sự sỉ nhục!
Từ trước đến giờ chỉ có chúng cướp người khác, có bao giờ bị cướp đâu? Huống chi còn là trên địa bàn của mình như thảo nguyên mà bị cướp, nhưng đáng tiếc Tả Đại Vương hiện tại phải gánh vác trọng trách thống soái, ngoài việc tăng cường nhân lực về bảo vệ lương thực ra, thì căn bản không thể nào tìm ra được đám người kia.
Thảo nguyên quá lớn.
Cũng giống như việc đại quân Cảnh triều trước đây muốn tiêu diệt Hung Nô nhưng căn bản không tìm thấy chúng, lần này tình hình trực tiếp đảo ngược.
Nhưng Văn Nhân Hề cũng hiểu rõ, đến đây coi như sắp kết thúc rồi, Hung Nô không thể mãi tùy ý để chúng cắt đứt vận lương, hơn nữa nhân số trong tay nàng quá ít, mang ra một ngàn nhân mã, bây giờ chỉ còn lại hơn chín trăm, hy sinh mười mấy người, còn có một số bị thương không đi theo việc đem lương thảo bí mật về thành Lăng An thì phải quay về.
Tiếp tục ở lại, có thể sẽ phải trực diện tinh nhuệ của Hung Nô, nhân số quá ít, Văn Nhân Hề vẫn chưa cuồng vọng đến mức cảm thấy mình có thể bảo vệ được nhiều người như vậy.
Ngay lúc nàng chuẩn bị dẫn người lặng lẽ trở về thành Lăng An thì bọn họ gặp người.
Không phải là đội vận lương.
Mà là... Nô lệ.
Những nô lệ lảo đảo bước đi, quần áo mỏng manh bị đám Hung Nô ngồi trên lưng ngựa quất roi xua đuổi về hướng thành Lăng An.
Văn Nhân Hề đã nghe thấy tiếng động trước khi những người này đến, sớm đã dẫn người trốn đi, nhưng khi đó nàng còn tưởng là Hung Nô lại tập hợp một nhóm nhân mã, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Những nô lệ này, toàn bộ đều là dân chúng Cảnh triều, là những người bị bắt đi mỗi khi Hung Nô tiến xuống phía nam, phần lớn đều là phụ nữ và trẻ em, bắt về rồi thì trực tiếp bắt làm nô lệ, sống chung với dê bò, mỗi ngày bị ức hiếp, không biết khi nào thì sẽ chết.
Vừa thấy cảnh những nô lệ với vẻ mặt chết lặng đang đi về hướng thành Lăng An, Văn Nhân Hề liền biết Hung Nô định làm gì.
Mãi công không được thành Lăng An, chủ soái Hung Nô đang nóng ruột, những năm gần đây Hung Nô đến Lăng An thành nhiều nhất, nên một phần lớn những nô lệ này xuất thân từ Lăng An.
Chúng còn có thân nhân ở thành Lăng An.
Nếu ở ngoài cửa thành mà giết chết những nô lệ này, quân giữ thành ở phía trên có thể chịu đựng nổi việc nhìn thấy thân nhân mình bị giết chết như vậy không?
Hoặc là, trực tiếp đuổi những nô lệ này vào thành, những người kia, có thể ngồi nhìn thân nhân của mình bị ngăn ngoài cửa thành không?
Không biết ai đã nghĩ ra cái chủ ý ác độc như vậy, nhưng không thể không nói, khả năng thành công vô cùng cao, sẽ trực tiếp làm loạn lòng quân giữ thành Lăng An, thậm chí còn làm dao động trái tim những dân thường trong thành.
Ánh mắt Văn Nhân Hề chợt lạnh xuống, ra một hiệu lệnh, nhanh chóng dẫn người đi xa.
Đến nơi không bị những tên Hung Nô kia phát hiện, bọn họ mới dừng lại.
“Đó là...”
“Là những dân chúng bị bắt đi trước đây, trong đó phần lớn đều là dân chúng thành Lăng An.” Văn Nhân Hề vuốt ve cái đầu của mình, trầm giọng nói, “Hung Nô muốn dùng những dân chúng này để tấn công thành.”
Nghe Văn Nhân Hề nói vậy, những người khác cũng đã hiểu rõ Hung Nô định làm gì, đều tức đến đỏ cả mắt, “Đó là dân chúng Đại Cảnh của chúng ta!”
Bây giờ lại bị chúng dùng dây thừng trói lại, mỗi một người đều giống như đám ăn mày chạy nạn, mà nhìn cả đoàn người kia, có đến hơn vạn người.
“Năm nay Hung Nô gặp tuyết lớn, không nuôi nổi những nô lệ này nữa, chúng đưa bọn họ ra chiến trường để thay chúng tấn công thành, vắt cạn những giá trị cuối cùng, mà những nô lệ chẳng khác gì heo chó trong mắt Hung Nô này, là dân chúng của chúng ta.” Giọng của Văn Nhân Hề rất bình tĩnh, không hề run rẩy, chỉ có như vậy, những lời nói ra mới khiến người khác thêm phẫn hận.
“Tướng quân, xin ra lệnh đi!”
“Các ngươi có gan không, cùng ta làm một phen?”
Lúc này, những người này còn tưởng rằng Văn Nhân Hề muốn đi cứu những dân chúng Cảnh triều kia, căn bản không ngờ rằng, những gì Văn Nhân Hề định làm không chỉ có thế.
Những tên Hung Nô trông coi chỉ có khoảng một ngàn người, cũng không sai biệt nhiều so với số người của họ, lại không có bao nhiêu phòng bị, muốn giải quyết thì cũng không khó lắm, Văn Nhân Hề nói rất đúng, có gan không, cùng nàng xâm nhập thảo nguyên đến sào huyệt của Hung Nô quậy phá a!
Số dân của Hung Nô vốn không nhiều, hai trăm ngàn đại quân, gần như chính là toàn bộ trai tráng trong độ tuổi lao động, trước đây nàng đã tiếc một lần, lúc này sào huyệt của Hung Nô trống rỗng, cực kỳ thích hợp để thừa lúc sơ hở mà tiến vào, nhưng cuối cùng vẫn tiếc nuối mà từ bỏ ý nghĩ đó.
Nhưng hiện tại, ý nghĩ đó lại trỗi dậy.
“Tướng quân, ngài nói đi, chúng ta đều sẽ đi theo ngài làm!”
Bây giờ Văn Nhân Hề là thiên tướng, gọi một tiếng tướng quân cũng chưa đủ.
“Tốt! Chúng ta tạm thời đừng manh động, đợi buổi tối, trà trộn vào trong đám người kia, thuyết phục họ hỗ trợ.” Nếu có thể, Văn Nhân Hề không muốn hi sinh người của mình, cho nên nàng từ trước đến nay không nghĩ đến việc sẽ đối đầu trực tiếp, được những dân chúng đó phối hợp, đánh gục rồi đuổi đám Hung Nô kia đi mới là biện pháp tốt nhất.
Một đám người âm thầm theo dõi đoàn người, không gây chú ý, thời gian dần dần đến tối.
Trước khi hành động, Văn Nhân Hề đặc biệt nhấn mạnh, nếu không thể thuyết phục, thì hãy bắt đầu từ lũ trẻ, những người này sống dưới sự ức hiếp của Hung Nô đã chết lặng, có thể căn bản không có ý định phối hợp, cũng không tin họ là người đến cứu họ, nhưng tất cả các bậc trưởng bối, đều sẽ liều mạng vì con mình.
Nếu vẫn không được, thì phải lập tức rút về.
Mọi người đều gật đầu, cởi áo giáp trên người ra, chỉ mặc quần áo thông thường, vài trăm người trà trộn vào trong đoàn nô lệ hơn mười ngàn người, đám Hung Nô ở bên kia đang uống rượu, căn bản sẽ không chú ý, nhưng nếu mà mặc áo giáp, ai cũng có thể thấy được sự khác biệt.
Nếu có người muốn báo tin, có thể sẽ được đãi ngộ tốt hơn một chút, cũng không phải không thể.
Đừng bao giờ xem thường những người bị bức ép đến cùng cực, khi họ nổi điên lên, họ sẽ mất đi ranh giới cuối cùng của lương tâm.
Một đám người thừa dịp bóng đêm trà trộn vào đội ngũ nô lệ, một canh giờ sau lại lần lượt rời đi.
Trở về địa điểm đã hẹn trước, Văn Nhân Hề chỉnh lại một chút tình hình riêng, đến giờ Dần sẽ hành động.
Hoàn toàn không thèm để ý đến đám nô lệ kia, chỉ muốn nhanh chóng mang người đến ngoài thành Lăng An, Hung Nô căn bản không nghĩ rằng lại ở chỗ này gặp quân đội Cảnh triều. Nơi này ở trong thảo nguyên, lúc này thành Lăng An lại đang bị vây khốn, làm sao cũng không có ai dám chạy đến đây, cho nên đợi bọn hắn nhận ra không đúng, đã muộn.
Toàn bộ doanh trại bừng sáng đuốc, nhìn đám Hung Nô ức hiếp mình bao năm bị trói lại, đám nô lệ kia dường như cuối cùng cũng phản ứng, căm hận cùng nhau xông lên. Văn Nhân Hề mang người đứng một bên, cũng không nhúng tay, nhìn đám dân Cảnh triều xé xác Hung Nô, tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng toàn bộ doanh trại.
Đợi đến khi giết hết Hung Nô, doanh trại vang lên tiếng khóc nức nở.
Sau đó, có một số người tìm đến chỗ Văn Nhân Hề, lộ vẻ mặt khổ sở thiết tha nhìn bọn họ, "Đại nhân, con ta còn ở trong tay bọn hắn, chúng ta đều bị bỏ rơi, rất nhiều đứa bé còn ở trong tay bọn chúng, nếu như không làm theo lời bọn chúng, sẽ giết chết con chúng ta."
"Những đứa đó đều là huyết mạch Cảnh triều, không có huyết thống Hung Nô."
Đứa bé có huyết thống Hung Nô, không phải con của bọn hắn!
"Các ngươi biết vị trí Vương Đình Hung Nô không? Nếu biết, có dám trở về đụng thử một lần không?" Văn Nhân Hề nhếch miệng cười một tiếng, nhẹ nhàng run tay cầm ngân thương.
"Đi!"
"Ta muốn báo thù cho phu quân!"
"Nương tử của ta chính là bị bọn chúng hại chết!"
"Đứa bé, cháu gái của ta ở chỗ này!"
Những người vốn đi theo Văn Nhân Hề còn hơi do dự, lúc này bị tiếng hô của quần chúng khơi dậy đấu chí trong lòng, đều vứt nỗi lo sau lưng.
…Dù sao, có chuyện đã có tiểu Phương tướng quân ở đây!
Cuối cùng Văn Nhân Hề cũng không mang theo nhiều người như vậy trở về, mà là rút ra 200 người hộ tống đám người này về Cảnh triều, chỉ dẫn theo mấy trăm dân cùng bảy trăm tướng sĩ khác, cùng nhau hướng sâu trong thảo nguyên mà đi.
Những người dân này gần như đều từ Vương Đình Hung Nô ra, thông qua lời bọn họ, Văn Nhân Hề biết tình hình Hung Nô còn nghiêm trọng hơn nàng nghĩ.
Lần này xuống nam nhiều người như vậy, còn liên quan đến lão Hãn Vương bệnh nặng.
Đánh hạ thành Lăng An, người vì Ba Đồ Hòa Thản báo thù sẽ trở thành Hãn Vương đời tiếp theo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận