Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 876: Càn đế: Trung thần ở đâu? (5)

Hơn nữa, trước đó hắn chỉ nghĩ đến cầm được tài nguyên kéo dài tuổi thọ trong tay Càn.
Nhưng mà hiện tại Tây đại lục chủ động cung cấp cho hắn một giọt nước suối của suối Bất Lão.
Vậy thì càng không cần đến hoàng thất.
Công chúa Minh Châu nghe ra sự kiên quyết trong lời nói của Thượng Quan thừa tướng.
Nàng lắc đầu bất đắc dĩ, tự giễu nói:
"Nhân tâm hướng Ngụy. Nếu ta cố ý chống đối thì chẳng khác gì châu chấu đá xe."
"Thật ra công chúa vốn cũng không có ý phản kháng. Dạo này công chúa điện hạ luôn luôn đang tra tư liệu của ta, nhất là tình hình thân thể của ta, hẳn là cảm thấy hứng thú với cương vị thừa tướng của ta nhỉ."
Thượng Quan thừa tướng nói.
Công chúa Minh Châu dùng sự im lặng để thay thế câu trả lời của mình.
Cái này vốn dĩ chính là một loại ngầm thừa nhận.
"Công chúa, tương lai Đại Càn phải trải qua thử thách của chiến tranh. Nếu người và ta đạt được công thủ đồng minh, người vẫn tạm thời giữ chức ở quân bộ, Cơ Soái chắc chắn sẽ trọng dụng người. Nếu còn có hậu chiến, vậy ta cáo lão hồi hương, người xuất chinh là tướng soái, vào triều là thừa tường. Ta bảo đảm tướng quyền sẽ thuận lợi giao tới tay. Việc này ta mời Ngụy Quân là người bảo đảm, được chứ?"
Công chúa Minh Châu không có kinh ngạc, chỉ có tự giễu:
"Quả nhiên, Cơ Soái và ngươi cũng là người cùng đường. Có lẽ không chỉ là Cơ Soái nhỉ, Lục Khiêm và Ngụy Quân ồn ào chia rẽ hẳn cũng là bề ngoài thôi. Hắn cũng là tín đồ của Ngụy Quân, đúng không?"
"Công chúa điện hạ vẫn luôn thông minh như thế."
Thượng Quan Vân không phủ nhận.
Cái này cũng không lừa được công chúa Minh Châu.
Hơn nữa nếu đã muốn hợp tác thì nên lấy ra thành ý đến.
"Ta còn có lựa chọn khác sao?"
Công chúa Minh Châu lắc lắc đầu, nói với Thượng Quan thừa tướng:
"Thành giao."
Nàng không ký kết hiệp ước gì cùng Thượng Quan thừa tướng, thứ đó chỉ là một tấm giấy vụn.
Nhưng nàng tin Thượng Quan thừa tướng sẽ không bội ước.
Cơ Soái cũng vậy.
Cái này không phải vì công chúa Minh Châu tin vào nhân phẩm của Thượng Quan thừa tướng và Cơ Soái.
Đầu sỏ chính trị như này căn bản là không có nhân phẩm gì đáng nói, chỉ cần mạo phạm đến lợi ích của bọn họ, lật mặt và lật sách cũng nhanh như nhau.
Người công chúa Minh Châu tin được là Ngụy Quân.
Bất luận là ai cũng sẽ nể mặt của Nguỵ Quân Tử.
Huống chi, những việc mà mấy người Thượng Quan thừa tướng, Cơ Soái, Lục Khiêm đang thực hiện đều là chủ trương do Ngụy Quân đề ra.
Bọn họ không dám không tôn trọng Ngụy Quân.
Mặt khác, công chúa Minh Châu cũng tin tưởng thực lực của bản thân.
Chỉ cần nàng còn sống, những người này dám nuốt lời, vậy Đại Càn lập tức sẽ chia rẽ.
Bất kỳ ai trong bọn họ cũng sẽ không muốn nhìn thấy tình huống như vậy.
Cho nên, tình huống như vậy nhất định sẽ không xảy ra.
"Nếu như chỉ có sức một mình ta cũng không chống cự được Nhị thúc."
Công chúa Minh Châu nhắc nhở.
Thượng Quan Thừa tướng gật đầu, nói:
"Ta còn phải đi đi đến chỗ Tứ hoàng tử một lượt nữa."
"Tiểu Tứ?"
Công chúa Minh Châu nhíu mày nói:
"Hắn đã cấu kết cùng một giuộc với Đỗ Uy, nhưng hắn là hoàng tử giám quốc, Nhị thúc tỉnh rồi, chắc chắn Tiểu Tứ là người hoảng sợ nhất."
Công chúa Minh Châu đã đoán sai.
Thật ra Tứ hoàng tử không phải là người hoảng nhất.
Hoảng sợ nhất là Đỗ Uy.
Sau khi nhận được tin tức, Đỗ Uy hoàn toàn choáng váng.
"Không thể nào! Tuyệt không có khả năng này. Chính miệng thần của ta nói với ta, Càn đế đã sắp xong đời, sao hắn còn có thể sống lại được cơ chứ?"
Đỗ Uy không phải tín đồ thành kính của thần minh.
Nhưng hắn tin vào sức mạnh của thần minh.
Trên loại vấn đề này, Nữ thần Trí Tuệ sẽ không nói đùa.
Tứ hoàng tử nhìn thấy Đỗ Uy đang thất thố liền chủ động an ủi:
"Lão Đỗ à, ngươi đừng có nóng vội! Trước mắt còn chưa biết tình huống cụ thể là gì mà."
"Cho dù là tình huống gì, Càn đế đều phải chết."
Đỗ Uy đã trở về thân phận đại thần ngoại giao Tây đại lục của mình, sau đó liền cảm nhận được từng đợt ớn lạnh.
Vì mình, cũng là vì Tứ hoàng tử.
"Điện hạ, mấy ngày này ngài và ta đi gần nhau như thế là không qua mắt được bệ hạ đâu. Nếu như Hoàng đế bệ hạ của Đại Càn các người muốn tính sổ, ngài nhất định phải chết, ta cũng chết chắc. Thần của ta xuống tay với hắn, chuyện này cũng không khó tra."
Tứ hoàng tử thầm nghĩ ta mới không lo lắng.
Cùng lắm thì nói thẳng ra mọi chuyện là được.
Nhưng mà ngay lúc này, sách sử của Ngụy Quân bắt đầu cập nhật, đồng thời chiêu cáo thiên hạ.
Đáp ứng yêu cầu của Lục Nguyên Hạo, Ngụy Quân đặt cảnh ngộ của Càn đế ở mở đầu.
Dù sao Càn đế bị Kẻ trộm lửa nhất mạch nhắm trúng cũng là chuyện xảy ra trong chiến tranh vệ quốc.
Sách sử Ngụy Quân là thứ mà khắp thiên hạ đều có thể nhìn thấy, Tứ hoàng tử và Đỗ Uy đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Khi bọn hắn nhìn thấy Càn đế trên sách sử, hai người đều trợn tròn mắt.
Tứ hoàng tử dè dặt nuốt một ngụm nước miếng, sau đó thật cẩn thận nhìn về phía Đỗ Uy.
"Lão đỗ, của đùi của ngươi to như vậy sao? Về sau phải chiếu cố tốt tiểu đệ, ta đi theo ngươi."
Hắn cũng bị dọa sợ.
Hắc thủ phía sau màn này quả thật duỗi tay quá dài.
Hơn nữa Tây đại lục và Liên minh người tu chân thế mà thẩm thấu hung mãnh như thế.
Phía sau thần còn có thần.
Đỡ không nổi.
Vẻ mặt Đỗ Uy có chút không bình thường:
"Cho tới giờ ta cũng không biết việc này. Điều này không nên, ta cũng đã là đại thần ngoại giao mà."
"Ngụy Quân viết sai sao?"
Tứ hoàng tử nghi ngờ.
Đỗ Uy lắc đầu nói:
"Không có khả năng. Tuy ta không phải đặc biệt hiểu rõ Ngụy Quân, nhưng thần của ta đánh giá cao Ngụy Quân như thế, chứng tỏ Ngụy Quân khẳng định không phải vậy nhân vật tầm thường. Hơn nữa thái độ làm người của Ngụy Quân ta cũng biết rõ, hắn sẽ không ăn nói bừa bãi đánh lạc hướng người khác. Ta thà tin là nơi của ta đã xảy ra vấn đề. Không được, ta phải liên hệ với thần của ta một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận