Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 638: Thủ nghĩa thành nhân kim nhật sự, nhân gian biến chủng tự do hoa (6)

"Các con dân thân ái, thần linh nguyện ý giúp các ngươi được hưởng thụ quyền lợi mà các ngươi xứng đáng, cũng nhằm vào tiến hành chỉnh sửa một loạt chuyện tình có vấn đề. Nhưng điều kiện tiên quyết là các ngươi đuổi Ngụy Quân ra khỏi tòa thành Văn Minh."
Thời điểm nói tới đây, trái tim vị thần nghệ thuật như muốn nhảy lên tới cổ họng.
Hắn thầm nghĩ nếu mình là Ngụy Quân, giờ này khắc này nên ra mặt.
Nhưng Ngụy Quân thủy chung không có xuất hiện.
Vì thế vị thần nghệ thuật tiếp tục bắt đầu biểu diễn.
"Ngụy Quân là người của Đông đại lục phái đến Tây đại lục chúng ta làm loạn quân tâm, hắn báng bổ phạm linh, đảo điên thể chế, tội không thể tha. Tòa thành Văn Minh có thể rơi vào loạn cục hôm nay, đều là do Ngụy Quân dựng lên.
Nếu không có Ngụy Quân, thần linh sẽ nhìn thấy oan khuất của các ngươi, căn bản các ngươi không phải trả một cái giá lớn như vậy.
Một kẻ đầy dã tâm như Ngụy Quân, tây phương tuy lớn, nhưng sẽ không có chỗ cho hắn dung thân.
"Trục xuất hắn ra khỏi tòa thành Văn Minh, rũ bỏ mọi quan hệ với hắn, lời các ngươi thỉnh cầu, thần linh sẽ đáp ứng."
Tiếng nói của vị thần nghệ thuật vang vọng, cả tòa thành Văn Minh lập tức bắt đầu ồn ào náo động.
Ngụy Quân ở tòa thành Văn Minh được xem như không phải là nhân vật vớ vẩn vô danh tiểu tốt.
Tác giả bài "Quốc Tế Ca", người sáng lập Công xã Văn Minh, đều là danh hiệu quan trọng trên người Ngụy Quân, cũng là sự tình được mọi người trong tòa thành Văn Minh đều biết đến.
Nhưng mà hiện tại, vị thần nghệ thuật lại muốn cắt đứt mối quan hệ giữa Ngụy Quân và tòa thành Văn Minh.
Đặt ra một yêu cầu trước mặt bọn họ là chọn Ngụy Quân hay lợi ích của riêng bọn họ.
Rất nhiều người... Đều bắt đầu sinh ra ý tưởng khác.
Bao gồm người ở bên trong Công xã Văn Minh.
Cũng có người "Dũng cảm" biểu đạt cái nhìn của mình.
"Vị thần nghệ thuật đã nói rất rõ ràng, trục xuất Ngụy Quân, mọi sự đại cát, tất cả đều thương lượng được. Lưu lại Ngụy Quân, vậy gà bay trứng vỡ, chúng ta cũng sẽ hoàn toàn đắc tội thần linh."
"Thần linh không thể địch lại được, Thần Sơn chí cao vô thượng. Các vị, đây là tín ngưỡng toàn bộ Tây đại lục. Chỉ bằng một tòa thành trì chúng ta, lấy cái gì chống lại cùng chư thần?"
"Ngụy Quân vốn cũng không phải người Tây đại lục chúng ta, Công xã Văn Minh có thể thành lập, cũng không phải là dựa vào Ngụy Quân."
"Các vị, Ngụy Quân không chỉ có giết chết vị thần chiến tranh, hắn còn giết chết nữ thần trí tuệ và vị thần tình yêu. Ngụy Quân sát ý quá nặng, hơn nữa hắn đã kết hạ tử cừu cùng Thần Sơn. Liên tục có ba vị thần linh chôn vùi ở trên tay Ngụy Quân, nếu chúng ta kiên trì đứng chung một chỗ với Ngụy Quân, cũng chẳng khác nào đứng ở mặt đối lập với thần linh, ai có thể đến cam đoan an toàn cho chúng ta?"
"Vị thần nghệ thuật cũng không phải yêu cầu chúng ta đi giết chết Ngụy Quân hoặc là hiến cho bọn họ, mà chỉ là yêu cầu chúng ta trục xuất Ngụy Quân. Chúng ta không có xúc phạm tới thân thể Ngụy Quân, một khi đã như vậy, chúng ta vì cái gì không đáp ứng thỉnh cầu của vị thần nghệ thuật?"
Liên tiếp có những âm thanh đồng tình vang lên.
So với việc sinh tử vinh nhục của Ngụy Quân, những người này tự nhiên càng coi trọng ý đồ của chính mình và đại cục.
Về phần không nên dùng an toàn Ngụy Quân đi đánh đổi?
Ai để ý đâu?
Bọn họ là vì "Chính nghĩa" mà chiến, vì "Chính nghĩa" mà sống.
Nhưng những người này tỏ thái độ, khơi dậy lửa giận của Kiều Trì và Tạp Nhĩ.
Kiều Trì thậm chí trực tiếp vỗ bàn, trầm giọng nói:
"Ngụy Quân là ta mang đến tòa thành Văn Minh, cũng là xã trưởng vinh dự của Công xã Văn Minh chúng ta. Ai muốn mang ngài đi bán, trước tiên phải qua một cửa của ta."
Thật sự là Kiều Trì chủ động mời Ngụy Quân.
Ngụy Quân còn từng cự tuyệt, nhưng mà ngại ngần sự nhiệt tình bám riết không tha của Kiều Trì đối với hắn, cho nên Ngụy Quân mới đến tòa thành Văn Minh.
Mình mời khách đến, lại bị người một nhà trục xuất.
Kiều Trì không tiếp nhận được loại chuyện này phát sinh.
Điều này thực sự quá xấu hổ.
Càng thêm phẫn nộ so với Kiều Trì là Tạp Nhĩ.
Tạp Nhĩ nhìn xung quanh một vòng, đem biểu hiện mọi người giờ phút này đều xem vào trong mắt, ghi tạc trong lòng.
"Một đám ngu xuẩn."
Tạp Nhĩ há mồm chính là mắng cả đám người, để cho không ít người đều giật mình một cái.
Dù sao Tạp Nhĩ là rất ít mắng chửi người, huống chi cảm xúc của hắn cũng đột nhiên trở nên kích động.
"Các ngươi thật sự nghĩ đến giao ra Ngụy Quân liền mọi sự đại cát?"
Trên mặt Tạp Nhĩ mang theo tươi cười châm chọc, khinh thường nói:
"Hôm nay người giao ra là Ngụy Quân, ngày mai sẽ biến thành Kiều lão, ngày sau nữa khả năng sẽ biến thành ta, đương nhiên cũng có thể là các ngươi. Có một số việc, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Mang hy vọng ký thác trên hứa hẹn của thần linh, là hành vi ngu xuẩn nhất."
"Lớn mật, ngươi thế mà cũng dám báng bổ thần linh."
Trong Công xã Văn Minh, có không ít người ở sâu trong nội tâm vẫn còn hoài niệm tôn kính ảo tưởng đối với thần linh như trước.
Tín ngưỡng là rất khó bị tiêu trừ.
Nhất là tín ngưỡng thần linh, liền càng thêm khó có thể bị tiêu trừ.
Bọn họ nghe được Tạp Nhĩ thế mà trực tiếp sỉ nhục thần, đều biểu hiện phẫn nộ.
Nhưng Tạp Nhĩ càng thêm phẫn nộ so với bọn họ.
Hơn nữa, Tạp Nhĩ nhanh hơn so với bọn họ.
Hắn là tướng quân, cũng không phải hiền giả.
Trường kiếm ra khỏi vỏ, một vài quang mang đỏ như máu chợt lóe lên lướt qua.
Trong phòng họp, nháy mắt đã muốn xuất hiện bốn năm cỗ thi thể không đầu.
Tất cả đều bị Tạp Nhĩ một kiếm bêu đầu.
Trong phòng họp nháy mắt câm như hến.
Vẻ mặt Tạp Nhĩ lúc này cực kỳ nghiêm túc, chân thật nói:
"Làm người là muốn giảng lương tâm, Ngụy Quân vì thành lập Công xã Văn Minh chúng ta, lo lắng hết lòng, trả giá hầu như tất cả mọi thứ.
Sáng kiến về Công xã Văn Minh ở rất nhiều địa phương đều đến từ Ngụy Quân, "Quốc Tế Ca" lại xuất từ tay Ngụy Quân, đã truyền tụng rộng rãi toàn bộ trên dưới ở tòa thành Văn Minh.
Ngụy Quân dùng thành ý với chúng ta, không cầu hồi báo, vô tư kính dâng. Ngay cả tòa thành Văn Minh chúng ta không giúp đỡ được hắn, nhưng mà tuyệt đối không thể bỏ đá xuống giếng tại thời điểm này.
"Công xã Văn Minh nếu ngay cả ân nhân của mình cũng không bảo đảm, thì Công xã cũng đừng nên làm điều đó."
"Nói rất đúng."
Kiều Trì tán thưởng Tạp Nhĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận