Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 1625. Giết Thiên Vương (5)

Chương 1625. Giết Thiên Vương (5)
Giết Thiên Vương (5)
“Không phải hình như mà ta mặt thắng của chúng ta chắc chắn lớn hơn.” Đệ Nhị trầm giọng nói: “Những năm nay, nghĩa phụ không phải chuẩn bị vô ích, còn có ảnh vệ mà sư thúc giấu trong bóng tối. Bao gồm thực lực của Tiểu Cửu, nội tình và nhân mạch của An Toàn Tư, Cửu Thiên Tuế sống lâu hơn chúng ta nhưng Đông Xưởng được xây dựng lại không thể chống chọi với An Toàn Tư chúng ta, trừ khi...”
"Trừ khi cái gì?"
"Trừ khi Cửu Thiên Tuế nắm chắc được nhược điểm trí mạng của An Toàn Tư chúng ta.”
Triệu Thiết Trụ và Lục Nguyên Hạo đồng thời phản ứng lại, hai người nhất thế biến sắc.
"Nghĩa phụ?"
Ánh mắt Đệ Nhị đặt trên người Lục Nguyên Hạo.
"Tiểu Cửu, với thực lực của đệ, việc nên làm nhất chính là tọa trấn tổng bộ. Sau khi nghĩa phụ mất liên lạc, đệ là chỗ dựa lớn nhất của chúng ta."
Lục Nguyên Hạo gãi gãi đầu.
Hắn ta luôn cảm thấy rằng hắn ta đang ôm đùi của các ca ca.
"Trước khi Cửu Thiên Tuế xuất hiện, ta không quá hoảng loạn, cũng tin rằng nghĩa phụ có thể bảo vệ mình tốt. Nhưng sự xuất hiện của Cửu Thiên Tuế khiến ta có một loại dự cảm không lành.” Đệ Nhị nói với vẻ lo lắng: “Loại đồ cổ giống như Cửu Thiên Tuế, nếu thực lực của ông ta mạnh hơn sư phụ, cũng rất hợp tình hợp lý phải không?”
Lục Nguyên Hạo gật đầu, nói: “Quá hợp lý rồi, mặc dù nghĩa phụ cũng là một lão thâm độc, nhưng Cửu Thiên Tuế còn già rơ hơn ông ấy, nghĩ phụ rất khó có thể là đối thủ của Cửu Thiên Tuế.”
"Vì vậy, hiện tại ta đã bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của nghĩa phụ, đối thủ mạnh hơn chúng ta dự liệu, hơn nữa địch ở trong tối ta ngoài sáng. Trước đây chúng ta đều không biết đến sự tồn tại của Cửu Thiên Tuế, nghĩa phụ cũng không đề phòng gì. Ta thậm chí còn bắt đầu lo lắng rằng nghĩa phụ có phải đã rơi vào tay của Cửu Thiên Tuế, Cửu Thiên Tuế chuẩn bị lợi dụng nghĩa phụ để kiểm soát An Toàn Tư chúng ta hay không?”
Sự phỏng đoán này của Đệ Nhị khiến trong lòng Lục Nguyên Hạo và Triệu Thiết Trụ đều chùng xuống.
Nhưng bọn họ phải thừa nhận rằng phỏng đoán này rất có khả năng.
Cửu Thiên Tuế sẽ vô duyên vô cớ sống lại.
Khó khăn lắm mới sống lại, chắc chắn sẽ không chạy đi dâng đầu người.
Đông Xưởng và An Toàn Tư rất khó có thể chung sống hòa bình, một vụ ám sát do Cửu Thiên Tuế tự biên tự diễn cũng đẩy An Toàn Tư lên đầu sóng ngọn gió.
Hơn nữa, cho đến nay, Cửu Thiên Tuế cũng đã từ chối giao lưu thậm chí là gặp mặt người của An Toàn Tư.
Với tất cả những chuyện như vậy, ý muốn trở thành kẻ thù với An Toàn Tư của Cửu Thiên Tuế đã vô cùng rõ ràng, bọn họ rất khó cho rằng đối phương không có ác ý.
Vậy rốt cuộc đối phương có gì tự tin chắc chắn có thể đánh bại An Toàn Tư?
Lục Khiêm.
Đây là đáp án có khả năng nhất.
Mà Lục Khiêm hiện tại vừa lúc đang mất liên lạc.
Điều này rất khó để bọn họ không liên hệ những chuyện này lại với nhau.
Có điều, Lục Nguyên Hạo nhanh chóng nói: "Nhị ca, điều huynh suy đoán rất có lý, có điều nếu Cửu Thiên Tuế thực sự đã khống chế nghĩa phụ, hiện tại hẳn đã ngả bài với chúng ta rồi mới đúng. Nghĩa phụ đối với chúng ta ân trọng như núi, nếu ông ta đã khống chế được nghĩa phụ, chúng ta không thể đối địch với ông ta, ông ta cũng không cần phải phí tâm tư nhiều như vậy.”
“Không sai.” Đệ Nhị tán thưởng nhìn Lục Nguyên Hạo một cái, nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, vì thế hiện tại nghĩa phụ chưa chắc đã rơi vào tay Cửu Thiên Tuế, rất có khả năng còn đang giãy dụa cầu sinh, hoặc là cần sự giúp đỡ của chúng ta gấp. Mặc dù tất cả những chuyện này trước mắt đều chỉ là suy đoán, nhưng khả năng là rất lớn. Tiểu Cửu, trong số những người chúng ta, thực lực của đệ là mạnh nhất. Nếu nói có ai có thể giúp được nghĩa phụ, thì người đó chính là đệ. Vì vậy ta muốn đệ đến Nam Tân Cương một chuyến, thăm dò tung tích của nghĩa phụ. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Nói đến cuối cùng, sắc mặt của Đệ Nhị trở nên nghiêm túc: "Dù thế nào, nghĩa phụ cũng phải có một kết cục, cho dù là chết. Nếu không, sẽ luôn là một thanh gươm sắc bén treo trên đầu chúng ta."
Vẻ mặt của Lục Nguyên Hạo cũng trở nên trịnh trọng.
"Nhị ca, đệ hiểu rồi, đệ nhất định sẽ đưa nghĩa phụ bình an trở về.”
“Mọi chuyện phải cẩn thận, quên đi, coi như ta chưa nói lời này.” Đệ Nhị vừa nói ra khỏi miệng liền biết mình đã nói một câu thừa.
Lục Nguyên Hạo còn cần người khác nhắc nhở hắn ta cẩn thận sao?
Bản thân Lục Nguyên Hạo sẽ cẩn thận đến mức không thể xoi mói được.
Người nên lo lắng chính là người khác.
Về mặt thận trọng, ngươi có thể vĩnh viễn tin tưởng Lục Nguyên Hạo.
Nếu không, Đệ Nhị cũng sẽ không phái Lục Nguyên Hạo đi Nam Tân Cương, dù sao Lục Khiêm cũng đã thất thủ ở Nam Tân Cương rồi.
Thông thường mà nói, Lục Khiêm đã thất thủ rồi, nếu An Toàn Tư còn phái người đến Nam Tân Cương nữa thì sẽ phát cử lực lượng mạnh hơn.
Nhưng phái cử Lục Nguyên Hạo đi, Đệ Nhị thậm chí còn không nghĩ đến việc trợ giúp.
Đây chính là sự tự tin của hắn ta đối với Lục Nguyên Hạo.
Lục Nguyên Hạo cũng không phụ lòng tín nhiệm của Đệ Nhị, sự cẩn trọng của hắn ta đã ăn sâu vào xương tủy.
"Đại ca, huynh lấy ra hồ sơ của phản loạn Nam Tân Cương ra để ta xem một chút, còn có toàn bộ tư liệu của Nam Tân Cương.”
Triệu Thiết Trụ kinh ngạc: “Toàn bộ tư liệu của Nam Tân Cương? Đệ có biết là bao nhiêu không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận