Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 1397. Ngàn dặm đưa đầu đến, lễ mọn lòng thành (1)

Chương 1397. Ngàn dặm đưa đầu đến, lễ mọn lòng thành (1)
Ngàn dặm đưa đầu đến, lễ mọn lòng thành (1)
“Nếu không phải Ngụy đại nhân đã sớm biết lập trường và kế hoạch của ta, thì làm sao hắn có thể gọi ta là tri kỷ? Hơn nữa, đằng sau còn có rất nhiều chuyện, khi nào Ngụy Quân cũng hy sinh lợi ích của chính hắn để thành toàn cho ta. Tuy Ngụy đại nhân không nói gì cả, nhưng hắn lặng thầm ủng hộ ta. Vì như thế mới càng thể hiện ra sự vĩ đại của Ngụy Quân.”
Lâm tướng quân cùng Tiết tướng quân cũng bị thuyết phục.
Dù sao Tứ hoàng tử giải thích có cơ sở có lý thuyết, khiến người ta tin phục.
Lâm tướng quân: “Ngụy đại nhân, đúng là vô song quốc sĩ.”
Tiết tướng quân gật đầu nói: “Đây có lẽ là người thiện chiến không nhận công lao hiển hách, Ngụy Quân tặng toàn bộ công lao cho người khác, vì thế không tiếc hi sinh bản thân. Vĩ đại, rất vĩ đại.”
Các nàng hoàn toàn bái phục.
Còn Tứ hoàng tử thì phục sát đất.
“Lâm tướng quân, Tiết tướng quân, sự hiểu biết của các ngươi với Ngụy đại nhân vẫn rất nông cạn. Ngụy đại nhân không chỉ vĩ đại, mà còn mạnh mẽ.
“Căn bản các ngươi không biết Ngụy Quân đã làm gì ở Tây đại học, đương nhiên ta cũng không biết. Nhưng mà vì giết chết Ngụy Quân, mà Tây đại lục thần minh cố ý phái ngoại giao đại thần của Tây đại lục Đỗ Uy tìm đến ta, dùng toàn lực giúp ta trở nên mạnh hơn, cho ta tài nguyên, thần khí, vàng bạc bảo vật…
“Nói ra thì thật xấu hổ, nhưng thực ra căn bản là Đỗ Uy chướng mắt bản cung. Nhưng bản cung hợp tác Ngụy Quân lấy lệnh Tây đại lục, lần nào Đỗ Uy cũng phải chịu thua.Từ khi một hoàng tử phế vật như ta trưởng thành đến tình hình như bây giờ, thậm chí có thể đánh Hải Hậu bị thương nặng đều nhờ vào sự giúp đỡ của Đỗ Uy. Mà sở dĩ Đỗ Uy giúp đỡ ra, chỉ bởi vì ta đối với Đỗ Uy mà nói có thể giết Ngụy Quân cho bọn họ.
“Hiện tại các ngươi hiểu hết chưa? Ta nói quân công chương của ta có một nửa là Ngụy Quân thật sự không phải đang khiêm tốn. Mà ngược lại, ta lại quá bảo thủ. Ta có được thực lực như hôm nay, có thể đánh Hải Hậu bị thương nặng, lập công lao sự nghiệp như thế thì công lao của Ngụy Quân không chỉ là một nửa, phải là tám phần mới đúng. Nếu đổi bản cung thành người khác, kết quả sẽ không có thay đổi gì lớn. Nhưng không có Ngụy Quân thì sẽ không tồn tại gì cả. Quan trọng vẫn là Ngụy Quân, chứ không phải ta.”
Nói đến đây, Tứ hoàng tử xúc động: “Thật may là tôi không phụ lòng chờ mong của Ngụy Quân. Cũng may là tôi đã dũng cảm một lần. Tôi rất muốn nói với Ngụy Quân, Ngụy đại nhân, à không, ta vẫn muốn gọi ngươi là tri kỷ hơn. Ta có thể bước đến hiện tại, động lực lớn nhất là hy vọng có thể xứng với đánh giá “tri kỷ” của ngươi, ta đã làm được.”
Lâm tướng quân cùng Tiết tướng quân cảm động mắt đỏ hoe, suýt tí nữa thì đã ôm chầm lấy nhau.
Ngày hôm sau.
Tiêu đề trang nhất của《 Phá Hiểu 》đăng phỏng vấn độc quyền với Tứ hoàng tử.
Sau đó…
Ngụy Quân xin nghỉ bệnh, không đi làm.
Ma Quân đang cầm báo《 Phá Hiểu 》dùng giọng điệu trầm bổng du dương nhất đọc cho Ngụy Quân nghe.
Sau đó nàng hài lòng thấy được thứ nàng muốn xem.
“Ngụy Quân, ta biết ngươi sẽ cảm động muốn khóc.”
“Thật cảm động, tới mèo còn thấy cảm động.”
“Mọi thứ đều ăn ý không tả được, rõ ràng không nói nhưng lại tâm ý tương thông tri kỷ. Quần anh hội tụ, thần tiên hữu nghị. Ngụy Quân, ngươi với Tứ hoàng tử đúng là tri kỷ tuyệt vời. Nếu ta là người, ta cũng sẽ vui mừng phát khóc.”
“Nhìn đôi mắt đỏ bừng của Ngụy Quân, Ma Quân vô cùng thấu hiểu.
Ngụy Quân cầm lấy báo 《 Phá Hiểu 》, nghiêm túc đọc hết bài phỏng vấn của Tứ hoàng tử.
Sau đó…
Ngụy Quân yên lặng về phòng, năm trên giường nhắm hai mắt lại.
Không có.
Không có tri kỷ.
Mệt quá, nhanh chóng hủy diệt hết đi.
...
Vào lúc Ngụy Quân rất mệt mỏi và muốn chết, còn có một người có tâm tình giống hắn.
Hải Hậu
Vào lúc này, Hải Hậu và Ngụy Quân đã đạt được sự đồng cảm mãnh liệt.
Mặc dù bản thân hai người họ không biết.
Nhưng sự cảm nhận của bọn họ là giống hệt nhau.
Xem xong cuộc phỏng vấn của Tứ hoàng tử, Ngụy Quân cảm thấy mình bị vạch rõ tâm tư rồi.
Tứ hoàng tử không chỉ đâm sau lưng hắn mà còn sỉ nhục chỉ số thông minh của hắn.
Cảm giác của Hải Hậu còn hơn thế.
Nàng thậm chí còn tức đến hộc máu.
"Thụ Tử An dám sỉ nhục ta như vậy?”
Một ngụm máu tươi phun thẳng lên tờ báo "Phá Hiểu" trước mặt.
Vết thương vừa được khâu lại lập tức lại rách ra.
Cả người Hải Hậu đều không ổn.
Thể chất và tinh thần, hai mặt quan trọng đều bị tấn công dữ dội.
Bàng hoàng ngồi dậy khi bệnh sắp chết, suýt chút nữa tức chết ta rồi.
Hải Hậu biết không nên như vậy.
Thế nhưng càng nghĩ càng bực mình.
Dù sao, Ngụy Quân cùng lắm cũng chỉ bị lời nói đâm sau lưng, trên thực tế không tổn thất gì mà còn tăng thêm một làn sóng danh vọng.
Hải Hậu... tổn thất quá lớn rồi.
Đến hiện tại, tính mạng còn chưa chắc chắn có thể giữ được.
"Ta muốn hắn chết, bổn soái muốn hắn phải chết.”
Hải Hậu cảm thấy mình bị sỉ nhục đến cùng cực rồi.
Hơn nữa còn bị làm nhục bởi Tứ hoàng tử, một công tử bột mà trước đây nàng căn bản nhìn không vừa mắt.
Không lấy đầu của Tứ hoàng tử, nỗi nhục mà nàng phải chịu đựng sẽ không thể được rửa sạch.
Lúc này, thuộc hạ của Hải Hậu căn bản không dám lại gần Hải Hậu.
Dù sao, hiện tại khí áp bên người Hải Hậu quá thấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận