Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 1264. Ngụy Thổi Đàn (6)

Chương 1264. Ngụy Thổi Đàn (6)
Ngụy Thổi Đàn (6)
Hắn vốn không có hậu nhân, cũng không để lại gì cho hậu nhân.
Chung thân với không chung thân, với hắn mà nói ý nghĩa không lớn.
Hai người tham thảo về vấn đề này thật lâu.
Nhưng chung quy vấn đề này sau này mới cần suy xét tới.
Chí cần Đại Càn vượt qua cửa ải khó khăn, lấy được thắng lợi cuối cùng, tình hình bọn họ còn cầm quyền. Vậy hiện tại bọn họ thương nghị mới có ý nghĩa.
Trước mắt, thứ bọn họ cần làm nhất là, cầu nguyện giúp Cơ Soái và Tô Lang Gia ở tiền tuyến.
Sau đó bảo vệ Ngụy Quân thật mạnh.
Bọn họ quả thật đã làm như thế này.
Trừ lần đó ra, bọn họ còn phạm phải một chuyện.

Lễ bộ Vương Thượng thư phủ.
Nho gia đệ tử hội tụ ở đây, mở một cái tiểu hội.
Vương Hải ở đấy.
Là một bán thánh cũ của Nho gia. Lúc này đây hắn đến kinh thành, hoàng thất nghĩ là bọ hắn đàn áp hoàng thất.
Nhưng Vương Hải rõ ràng, hắn đã quá vội vàng đàn áp Ngụy Quân.
Phàm là Ngụy Quân có nguy hiểm, hắn liền xắn tay áo mình.
Nhưng Ngụy Quân không có gặp chuyện không may.
Hắn cũng theo sự sắp xếp của hoàng thất, diễn xiếc.
Sau khi hoàn thành vai diễn, Vương Hải bắt đầu lo lắng một chuyện:
Ngụy Quân có ý kiến gì về Nho gia họ không?
Dù sao Nho gia bọn họ lúc này đây kiên trì duy nhất với việc xuống tay với Ngụy Quân.
Giá trị Nho gia tôn sùng cho tới bây giờ là lấy ơn báo oán, mà có thù là phải báo.
Cho nên Vương Hải để tay trên ngực rồi tự hỏi. Nếu Minh là Ngụy Quân chỉ sợ cũng sẽ trả thù Nho gia.
Bọn họ hội tụ ở đây, chính là lo lắng chuyện này.
Đệ tử Nho gia phía dưới mồm năm miệng mười thảo luận:
“Tuy nhiên, lúc này đây chúng ta lấy được tín nhiệm của hoàng thất, cũng hứa hẹn rất nhiều điều tốt. Nhưng mà cũng hoàn toàn ghét Ngụy Quân. Ngụy Quân từ nay về sau đối với Nho gia chúng ta sợ lại khó có hảo cảm.”
“Chúng ta có thể giải thích rõ ràng với Ngụy Quân không?”
“Sự thật thắng hùng biện. Chúng ta lấy cái gì để chứng minh cho lập trường của mình.”
“Toàn bộ sự việc như chúng ta đang lợi dụng hoàng thất, sau đó không có về phía Ngụy Quân. Nếu là Ngụy Quân, ta cũng không tin là chúng ta ủng hộ hắn.”
“Ài, rắc rối.”
“Không chỉ là ý tưởng của Ngụy Quân, lúc này đây chúng ta còn phải đề phòng Thượng Quan Vân và Lục Khiêm. Hai kẻ hung hãn này, một tên còn khó chơi hơn tên. Thực lực Nho gia chúng ta tại triều đình, căn bản không chống nổi sự tàn phá của hai vị này.”
“Nói không sai. Nếu Thượng Quan Vân và Lục Khiêm ra tay với chúng ta, đám hoàng thất phế vật kia đừng hòng giữ được chúng ta. Phiền toái.”
“Tiền bối, ngươi cho một cái chủ ý đi.”

Nhóm người Vương Hải đau đầu.
Chủ ý?
Hắn có nên đưa ra chủ ý hay không?
Như lúc trước bọn họ thảo luận như vậy, sự thật thắng hùng biện.
Ttrong tâm hắn ủng hộ Ngụy Quân thì thế nào?
Tâm Càn Đế vẫn là ủng hộ Đại Càn.
Có người thật sự tôn trọng Càn Đế sao?
Vương hải rất rõ ràng chuyện cần làm. Mà không phải đạo lý này, cho nên hắn cũng không có biện pháp gì hay.
Day day đầu mình, Vương Hải chuẩn bị tùy tiện nói ra vài câu, nói vài trường hợp ủng hộ chút sĩ khí.
Sau đó nhìn thấy Vương Thượng Thư từ bên ngoài đi đến, vẻ mặt vui mừng.
“Tin tức tốt.”
Trong lòng Vương Hải vừa động: “Tin tức gì tốt?”
“Không phải lúc trước chúng ta lo lắng về cái nhìn của Ngụy Quân đối với chung sta sao? Cho nên ta đến trước, cố ý bái phỏng Thượng Quan Vân và Lục Khiêm, muốn xem bọn họ nói gì. Sau đó mượn cớ đến lấy một đoạn ảnh lưu niệm như vậy, các ngươi cùng nhau xem xem.”
Vương Hải lấy ra ảnh lưu niệm từ chỗ Lục Khiêm.
Làm an toàn ti cục trường, lý niệm của Lục Khiêm vượt mức:
Chấp pháp ghi lại thời khắc trang bị, cũng may thời khắc mấu chốt phát huy công dụng.
Hiện tại cũng rất nhanh phát huy công dụng.
Đám người này của Nho gia lúc trước phải thấy được Ngụy Quân biểu diễn.
Thượng Quan thừa tướng và Lục Khiêm đều muốn trả thù Nho gia.
Mà Ngụy Quân nghiêm mặt nói: “Thượng Quan thừa tướng, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết vậy là một bộ không thực hiện được. Nếu ngươi muốn khu trục Nho gia, hắn là vì đệ tử Nho gia làm quan tại triều đường thất bại, mà không phải là vì lập trường của các ngươi khác nhau. Chúng ta đều chán ghét hoàng quyền nhất ngôn cửu đỉnh, cho nên cũng ta không thể biến thành loại người mà trước đây chúng ta ghét nhất.”
Nghe Ngụy Quân nói nhưu vậy, không ít quan viên Nho gia đều cảm thấy trong lòng ấm áo.
“Không hổ là Ngụy đại nhân.”
“Ngụy quân, Thánh nhân trên đời của Nho gia.”
“Cái vận mệnh này, so với Thượng Quan Vân và Lục Khiêm càng cao hơn, cũng cao hơn so với chúng ta.”
Vương Thượng Thư chèn áp không khí mọi người thảo luận xuống: “Tiếp tục nhìn xem, vận mệnh Ngụy Quân không chỉ như thế.”
Nhóm người này của Nha gia kiềm chế tính tình, tiếp tục nhìn.
Lục Quân hỏi Lục Khiêm, đện tử Nho gia tiến vào triều đình như thế nào?”
Lục Khiêm cũng lựa chọn ăn ngay nói thật. Nhóm người này bọn họ có thành tích rất tốt, tu hạo nhiên chính khí, hoàn toàn đáng tin.
Nghe thấy Lục Khiêm nói như vậy, vẻ mặt Ngụy Quân lập tức trở nên nghiêm nghị hẳn lên, đánh giá cao bọn họ:
“Đây là quan viên Đại Càn hiện tại đang cần, đây là quan viên dân chúng cần. Lục Ty trưởng, Thưởng Quan thừa tướng, các ngươi không cần nhìn chằm chằm vào an nguy của ta, càng không cần nghĩ tới mặt mũi mình. Nghĩ chân thật một chút, vì sao chúng ta đi đến cùng nhau? Vĩnh viễn không được quên, chúng ta vì cái gì mà làm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận