Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 1437. Mỹ yêu kế (1)

Chương 1437. Mỹ yêu kế (1)
Mỹ yêu kế (1)
Cứ như vậy, thao tác của Ngụy Quân cũng ngày càng nhiều.
Thậm chí còn được tự mình ra trận, chỉ chủ động nghênh đón càng nhiều nguy hiểm.
Chứ không giống như lúc trước, chỉ trốn ở sau màn chia bài.
Như vậy thoải mái thì thoải mái, nhưng thật sự quá an toàn…
Muốn chết cũng không có cơ hội.
Bây giờ sư phụ hời đã giành lấy cơ hội cho hắn, tất nhiên Ngụy Quân sẽ không bỏ lỡ.
“Bởi vì sư phụ hờ, Đại Càng càng có khả năng gặp nhiều nguy hiểm hơn, với lại tất cả cũng là do ta tạo dựng lên. Một khi đã như vậy, trong khoảng thời gian trước khi Đại Càn thích ứng lại, ta sẽ cho Đại Càn một nền tảng vững chắc.”
Tinh thần Ngụy Quân tăng cao.
Hắn nhanh chóng triệu khai một hội nghị nhỏ.
Người tham dự hội nghị có Thượng Quân thừa tướng, Lục Khiêm, Tô Lang Gia, và các nhân vật quyền lực khác.
Hiện tại Cơ soái vẫn còn ở trên biển.
Trên thực tế, lực lượng quân viễn chinh liên hợp của Đại Càn với Yêu tộc đã xuất phát, chỉ là tình huống bất ngờ dẫn tới kế hoạch quyết chiến đảo Trung Địa chỉ có thể bị đẩy ra sau, thậm chí có khả năng chết yểu.
Lúc này, nhiều người thực sự có chút hoảng hốt.
Họ không biết chuyện gì đã xảy ra.
Ngụy Quân cho bọn hắn ăn một viên thuốc an thần.
“Không phải lo lắng, thế giới thay đổi kỳ lạ nói chung là chuyện tốt, thọ mệnh của các ngươi bao gồm cả thực lực đều sẽ tăng gấp bội, nhưng cũng sẽ bởi vì vậy mà dẫn phát một số hỗn loạn với nguy hiểm. Chúng ta là người một nhà, tôi cũng không gạt mọi người, chuyện này trực tiếp liên quan đến ta.”
“Ngụy đại nhân, ngươi nói trực tiếp liên quan tới ngươi?”
Tô Lang Gia ngạc nhiên.
“Liên quan gì tới ngươi? Ngụy đại nhân, ngươi không cần phải ôm hết mọi chuyện lên người mình.”
Ngụy Quân vung bàn tay lên, chân thật đáng tin nói: “Nội tình cụ thể, ta không thể giải thích rõ cho các ngươi.”
Bởi vì thực lực của bọn họ còn chưa đủ, ngay cả tôn vị của “Thiên Đế” “Đạo Tổ” cũng chưa nghe qua, căn bản không có cách để giải thích.
“Các ngươi chỉ cần biết, trước khi thích ứng hoàn cảnh mới, Đại Càn có khó khăn và nguy hiểm gì, phải báo cho ta đầu tiên, ta sẽ tự mình đi giải quyết, đừng làm những người khác đi mạo hiểm. Không phải ta đang thương lượng, mà ta đang thông báo với các ngươi. Nhớ kỹ, ta là Thái Sử Công, chức vị trên thừa tướng, đây là chuyện ta lên làm.”
Giờ phút này, trên người Ngụy Quân lấp lánh ánh sáng chính chính đạo.
“Anh hùng vĩ đại, đảm nhận thay cho đất nước.”
Ngụy Quân không kìm được mà giả vờ một tí.
Sau đó…
“Cái đệch, đột phá!”
Đây không phải lần đầu tiên Ngụy Quân bởi vì làm màu mà đột phá.
Đối với Ngụy Quân mà nói, làm màu thật sự nguy hiểm, hơn nữa nguy hiểm còn cực kỳ lớn, sơ hở cái là lại đột phá, vầy ai mà chịu nổi?
Nhưng Ngụy Quân vẫn không nhịn được.
Không phải hắn chóng quên, mà làm màu thực sự quá sướng.
Không khống chế được bản thân.
Ngụy Quân rất thất vọng.
Bổn Thiên Đế chỉ muốn giả vờ một chút thôi mà, có ý xấu gì đâu?
Quần chúng vây xem cũng không cảm thấy Ngụy Quân có ý gì xấu.
Nhìn Ngụy Quân được thánh quang bao quanh bọn Thượng Quan thừa tướng vô cùng kinh ngạc cảm thán.
“Ngươi có thể vĩnh viễn tin tưởng Ngụy đại nhân.”
“Ngụy Quân, chính là hình mẫu của chúng ta…”
“Ta không tin hoàn cảnh thiên địa thay đổi kỳ dị lại liên quan gì đến Ngụy đại nhân, chỉ đơn giản là Ngụy đại nhân muốn cống hiến nhiều hơn cho Đại Càn mà thôi. Thật mất mặt, thật đáng xấu hổ.”
“Năm đó lão phu cũng tu Hạo Nhiên Chính Khí, kết quả so với Ngụy đại nhân, lão phu thấy xấu hổ khi thừa nhận.”
“Không phải bây giờ Ngụy đại nhân sẽ trực tiếp đột phá đến cảnh giới Thánh Nhân đấy chứ?”
Ngụy Quân giận dữ trừng mắt nhìn.
Người này sao mà độc ác thế.
Nhưng mà, đúng là Ngụy Quân đã cảm giác được hình huống không ổn rồi.
Muốn nhanh chóng đi tìm mèo nhỏ.
Nếu không truyền Hạo Nhiên Chính Khí này qua cho cơ thể mèo nhỏ, thì với làn sóng này hắn e rằng thật sự sẽ như diều gặp gió.
Sau đó…
Ngụy Quân về đến nhà mới đau khổ nhận ra một điều.
Ma Quân bế quan rồi!
Cái đệch!
“Ngụy Quân, ngươi không sao chứ? Sao ngươi khóc vậy?”
Đúng lúc Lục Nguyên Hạo đến tìm Ngụy Quân, vừa hay thấy Ngụy Quân rưng rưng nước mắt thăng cấp, hắn bị dọa hoảng sợ.
Ngụy Quân đau khổ nói: “Ta không sao, chỉ là thực lực lại tiến bộ hơn chút.”
Hắn cắn răng nói.
Cảm giác tuyệt nhất từ trước đến nay.
Thực lực lại tăng mạnh.
Hy vọng giữ được mạng lại càng lớn.
Lại là một ngày tâm trạng không vui.
Cũng may Ngụy Quân có trái tim mạnh mẽ, nếu không hiện tại cảm xúc của hắn chắc chắn sẽ sụp đổ.
Lục Nguyên Hạo nghe vậy kinh ngạc cảm thán: "Thực lực của ngươi lại tiến bộ? Ngụy ca ngươi cũng quá lợi hại, cảm giác ngươi ăn cơm uống nước đều có thể làm cho thực lực tiến bộ. ”
Đây là lời khen phát ra từ tận đáy lòng của Lục Nguyên Hạo.
Nhưng Ngụy Quân cảm giác như hắn bị xiên cho một nhát.
“Tiểu Béo.”
“Hửm?”
“Ngươi không nói lời nào cũng không ai nói ngươi câm đâu.”
Không biết khen thì đừng có khen.
Sao có thể đâm một nhát vào tim như vậy?
Bổn Thiên Đế không cảm thấy đau sao?
Lục Nguyên Hạo gãi gãi đầu.
“Ta đang khen ngươi rất nghiêm túc mà, chẳng lẽ tư thế nịnh nọt của ta không đúng? Nhưng mà thiên phú của Ngụy ca ngươi thật sự rất tốt, ta chưa thấy ai có thực lực tiến bộ nhanh hơn ngươi. So với ngươi, ta đúng là một kẻ tầm thường.”
Ngụy Quân: “... Đừng nói nữa, rốt cuộc ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận