Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 1617. Cửu Thiên Tuế (1)

Chương 1617. Cửu Thiên Tuế (1)
Cửu Thiên Tuế (1)
Đổng Đại tướng quân thành công nhận Trần Già làm nghĩa tử, cho nên tâm trạng rất tốt, kiên nhẫn giải thích nói: "Thần Quân không muốn để cho Bế Nguyệt chết, nhưng cũng không muốn bởi vì Bế Nguyệt mà nảy sinh mâu thuẫn với Thần Hậu, cho nên huyết tế Thỏ thần, đưa Bế Nguyệt hạ phàm, chuyện sau đó thì không còn liên quan gì đến Thần Quân. Người đã bảo vệ Bế Nguyệt, là thánh nhân Nho gia."
"Thiền nhi và Nho gia còn có liên quan?"
Trần Già hít ngược một ngụm khí lạnh.
"Vậy chẳng phải ta cũng đã bại lộ rồi?"
"Gần như là vậy."
Đổng Đại tướng quân gật đầu rất lạnh nhạt.
"Nhưng ngươi cũng không cần quá mức lo lắng, Nho gia khẳng định cũng không muốn để cho Bế Nguyệt bị chú ýquá mức, vì vậy cho dù là quan tâm cũng là âm thầm quan tâm, sẽ không biểu hiện ở ngoài mặt. Cứ như vậy, cho dù bọn họ biết đến sự tồn tại của ngươi, cũng sẽ không chủ động tiết lộ, mà sẽ dùng vào lúc mấu chốt nhất."
"Lúc mấu chốt nhất?"
"Đúng, ví dụ như dùng Bế Nguyệt để ly gián ngươi và ta."
Câu nói của Đổng Đại tướng quân, khiến cho Trần Già ngạc nhiên ngẩng đầu.
"Ly gián ta và đại tướng quân? Nho gia biết thân phận thật sự của Thiền nhi?"
"Ít nhiều có thể đoán được một chút, đừng khinh thường thánh nhân." Đổng Đại tướng quân nói: "Thời kì thánh nhân hưng thịnh, Thần Quân cũng chưa chắc mạnh hơn so với thánh nhân. Đương nhiên, giữa bọn họ chưa từng quyết đấu chân chính. Có điều thánh nhân hiện tại đã chết, Thần Quân vẫn còn sống."
Cái này không thể chứng minh Thần Quân mạnh hơn so với thánh nhân.
Nhưng bất luận là Thần Quân hay thánh nhân, đối với Trần Già mà nói đều là sự tồn tại đặc biệt ngầu.
Trần Già đã nghe hiểu lời giải thích của Đổng Đại tướng quân.
"Thánh nhân đã đang lấy Thiền nhi để đánh cờ?"
"Chắc là không có, thánh nhân Nho gia không giống với chúng ta, hắn vẫn là người thấu tình đạt lý. Hắn muốn bảo vệ Bế Nguyệt, vì thế không ngại đắc tội cái tên tiện nhân kia. Thần Quân đối phó thánh nhân, cũng là lừa dối quân tử một cách hợp lý, đoán đúng lựa chọn của thánh nhân, mới đưa Bế Nguyệt đến chỗ thánh nhân."
Trần Già nhíu mày, có chút lĩnh ngộ.
Trầm ngâm một lát, Trần Già nói ra suy nghĩ của mình: "Thần Quân là mượn tay Thiền nhi, phá hỏng kế hoạch của Nguyên Minh Chủ, đồng thời dẫn dắt Thần Hậu và thánh nhân Nho gia trở thành kẻ địch, muốn trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi."
Đổng Đại tướng quân mỉm cười không nói.
Trần Già đã hiểu.
Như vậy thì hợp lý rồi.
Thần Quân đương nhiên không phải là người tốt từ bi gì.
Không muốn thành kẻ địch với Thần Hậu, trực tiếp giết Bế Nguyệt tiên tử là được rôif.
Còn nhất quyết đưa Bế Nguyệt tiên tử hạ phàm.
Trong này nếu như không có ẩn tình, vậy thì thấy quỷ rồi.
Thánh nhân Nho gia và Thần Hậu có thể là tử địch, nhưng Thần Quân cũng không chắc thấy vừa mắt thánh nhân Nho gia.
Thần Quân đã nhúng một tay, như vậy Bế Nguyệt liền từ quân cờ của Nguyên Minh Chủ biến thành quân cờ của hắn.
Nguyên Minh Chủ, Thần Hậu bao gồm cả thánh nhân Nho gia đều bị cuốn vào.
Thần Quân lại không đếm xỉa đến, toạ sơn quan hổ đấu*.
(*) cùng nghĩa với ‘trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi’
Mưu kế hay.
Người Trần Già thật sự phải cảm ơn là thánh nhân Nho gia, không có thánh nhân Nho gia bảo vệ, Thiền nhi e là đã chết từ sớm rồi.
Nhưng Thần Quân hẳn là quả thật cũng không có ý làm hại Thiền nhi.
Đối với Thần Quân mà nói, Thiền nhi chỉ là một quân cờ.
Có thể hoàn thành tác dụng của quân cờ là được rồi.
Cho nên Trần Già cũng không vì vậy mà nảy sinh nhận định gì đối với Thần Quân.
Dù sao Thần Quân cho hắn lợi ích, vậy chính là nghĩa phụ tốt.
Nói đi phải nói lại, lời Đổng Đại tướng quân vừa nói, Nho gia có suy nghĩ với hắn.
"Đại tướng quân, Nho gia sẽ dùng Thiền nhi để đối phó ta?"
"Chuẩn xác mà nói, là đối phó chúng ta." Đổng Đại tướng quân nhắc nhở nói: "Lễ bộ Vương Thượng thư và ta đã từng tiếp xúc, khi đó ta đã cố ý ngụy trang một chút, hắn nhắm chừng sẽ cho rằng ta là một tên ham mê sắc đẹp."
Trần Già: ". . ."
Lão thâm độc đều lo trước tính sau như vậy sao?
Quả thực đáng sợ.
"Ngươi hiện tại là tông chủ Trường Sinh tông, ta là đại tướng quân Bắc Lương Đạo, hơn nữa sắp nhậm chức Thái sư Đại Càn. Nhìn từ bề mặt, ta và Nho gia đều là đảng Bảo Hoàng. Nhưng một núi không thể chứa hai hổ, nếu như ngươi là người chủ sự của Nho gia, ngươi sẽ ngồi nhìn ta kiêu ngạo sao?" Đổng Đại tướng quân hỏi.
Trần Già thành thật lắc đầu nói: "Đương nhiên sẽ không, cho dù mọi người đều là người một phe, trạng thái tốt nhất cũng là để cho Thái sư yếu hơn một chút so với Nho gia, tốt nhất nắm được nhược điểm của Thái sư."
"Không sai, cho nên nhìn có vẻ ngươi, ta bao gồm cả Nho gia đều đứng về phía Hoàng thất, nhưng thực ra Nho gia chỉ cần dùng tốt Bế Nguyệt, có thể khiến cho ngươi và ta trở mặt thành thù. Với sự hiểu biết của ta đối với Nho gia, bọn họ nhất định sẽ dùng. Cho nên ta nói trước với Phụng Tiên một tiếng, để tránh ngươi trúng gian kế của Nho gia."
Trần Già phục rồi.
Lão thâm độc này suy xét rất chu đáo.
Nhưng hắn vẫn có chút nghi hoặc.
"Đại tướng quân, không phải ngài nói thánh nhân Nho gia không lấy Thiền nhi để đánh cờ sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận