Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 1094. Tiên y nộ mã thiểu niên thì, bất phụ thiều hoa hành thả tri (2)

Chương 1094. Tiên y nộ mã thiểu niên thì, bất phụ thiều hoa hành thả tri (2)
Tiên y nộ mã thiểu niên thì, bất phụ thiều hoa hành thả tri (2)
Không thể để ngựa chạy, cũng không để cho ngựa phàn nàn.
Chỉ cần con ngựa tận tâm tận lực làm việc cho mình, chút bất kính này cũng kệ hắn đi.
Chu Thánh nhân nàng là một người lòng dạ rộng rãi.
Trên thực tế cũng như vậy.
Rất rộng rãi.
Chu Phân Phương lại ném cho Ngụy Quân một túi tiền.
"Đây là phí chạy vặt của ngươi, cộng thêm kinh phí sao chép, đủ để ngươi dùng rồi."
Ngụy Quân mở nghía một cái, quả thật đủ dùng.
"Lão sư, quả không nhìn ra ngài còn là một tiểu phú bà nha."
Chu Phân Phương trào phúng nói: "Thừa lời, trước kia vi sư chính là thiên hạ đệ nhất danh y, từng cứu bao nhiêu người chứ? Những quan to quý nhân được ta cứu không thể biếu ta chút đại lễ sao? Xuất thân của ta nói ra sẽ hù chết ngươi."
Ngụy Quân gật gật đầu, cũng đúng.
Cũng chưa từng nghe nói danh y thiếu tiền.
Nhưng…
"Thiên hạ đệ nhất danh y của lão sư làm sao mà có? Thiên hạ từng tổ chức cuộc thi danh y sao?"
Chu Phân Phương trả lời bâng quơ: "Cũng không quan trọng, quan trọng là ta dám nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất. Ta đây chính là danh y đệ nhất thiên hạ, có vấn đề gì à?"
Ngụy Quân nhìn nắm đấm của Chu Phân Phương, nghiêm nghị nói: "Không có, lão sư ngài quả nhiên đã lĩnh ngộ đến tinh túy của đạo Thánh nhân, xứng đáng trở thành Bán Thánh."
"Trẻ nhỏ dễ dạy, ngươi cũng có một nửa khí phách của ta." Chu Phân Phương hài lòng gật gật đầu.
Trong đám học sinh của Quốc Tử Giám, nàng cũng xem trọng Ngụy Quân.
Hiểu đời, mà không lõi đời, chuyện này cũng không dễ dàng.
Hiếm có là Ngụy Quân còn không cổ hủ.
Nói chuyện phiếm với Ngụy Quân, Chu Phân Phương có thể cảm nhận được loại cảm giác linh hồn đồng điệu.
"Không đúng, hình như ta chưa từng nghe nói lão sư ngài rất có tiền, cũng chưa từng thấy ngươi tiêu tiền." Ngụy Quân kỳ lạ nói.
Chu Phân Phương thản nhiên trả lời: "Chỉ có người thiếu thứ gì mới vội vã khoe khoang với người ngoài mình có thứ đó. Nữ nhân tài mạo song toàn như ta đây thật ra chỉ muốn khiêm tốn. Loại này cảnh giới ngươi không hiểu đâu."
Ngụy Quân cúi đầu, nhìn thoáng qua đá lưu ảnh trên tay.
“Chỉ muốn khiêm tốn!”
Hắn hiểu rồi.
Chính là mặt dày vô liêm sỉ.
"Lão sư, ta hiểu rồi."
Chu Phân Phương: "…Vậy thì tốt, chúng ta bàn chính sự. Ngụy Quân, Liên minh tu chân giả có phải xảy ra vấn đề gì hay không?"
"Sao lão sư lại hỏi như vậy?"
"Hoàng hậu và Nhị hoàng tử đều bị lôi kéo, chứng tỏ đã có vấn đề. Càng nực cười hơn chính là… bọn họ thế mà cũng tìm ta."
Nói tới đây, Chu Phân Phương cạn lời thấy rõ.
Ngụy Quân cũng trợn to mắt, khó nén kinh ngạc: "Ta không có nghe sai chứ? Lão sư ngài trước kia thiếu chút nữa bị Nguyên Minh Chủ phục kích."
Lần đó nếu không phải Ngụy Quân ban cho Chu Phân Phương một câu chúc phúc của Thiên Đế trước khi đi, chúc Chu Phân Phương hồng phúc tề thiên, vừa khéo được Yêu Hoàng “tình cờ gặp gỡ”, nếu không lần đó Chu Phân Phương khả năng cao sẽ chết ở trên tay đám người tu hành do Nguyên Minh Chủ cầm đầu rồi.
Liên minh tu chân giả kiêng kị thánh đạo về toàn chúng sinh bình đẳng của Chu Phân Phương, vẫn luôn coi Chu Phân Phương là tai hoạ ngầm nghiêm trọng của mình.
Hoàng hậu và Nhị hoàng tử bị Liên minh tu chân giả lôi kéo, Ngụy Quân cũng không thấy kỳ quái.
Nhưng mà Chu Phân Phương thế mà cũng bị Liên minh tu chân giả mượn sức, Ngụy Quân thật sự nghĩ không ra.
Liên minh tu chân giả đây là có bệnh thì vái tứ phương?
Khoan đã, bệnh?
Ngụy Quân đột nhiên đoán được nguyên nhân.
Lúc này Chu Phân Phương cũng không biết suy nghĩ của Ngụy Quân, nàng cũng không nói nên lời: "Ai nói không phải? Lần trước thiếu chút nữa là giết lão nương, lần này lại lân la mò đến cầu xin ta kết minh với bọn chúng. Bọn chúng chắc chắn không phải phát bệnh dại, cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Chu Phân Phương rõ ràng là rất thông minh.
Nhưng mà thông tin nàng có được quá ít.
Ngụy Quân không có gạt Chu Phân Phương, liền nói các vấn đề mà đám người tu hành của Liên minh tu chân giả đang gặp phải cho nàng biết.
Chu Phân Phương nháy mắt hiểu ra: "Ta hiểu rồi, bọn chúng coi ta là cứu tinh. Dù sao ta cũng có tiếng là danh y, hơn nữa còn đang nắm giữ Hạo Nhiên Chính Khí của Bán Thánh."
"Điều ta đoán hẳn là cũng như thế." Ngụy Quân gật đầu nói.
Chu Phân Phương bỗng nhiên hưng phấn hẳn lên.
"Nếu nói như thế, vậy ta có thể kiếm một khoản kha khá từ Liên minh tu chân giả. Lần này phát tài rồi!"
Ngụy Quân: "… Lão sư, không phải ngài không thiếu tiền sao?"
"Ta không thiếu tiền là chuyện của ta, trên thế giới này còn có người chê nhiều tiền à?" Chu Phân Phương hỏi.
Ngụy Quân không phản bác được gì.
Sự thật rõ ràng.
Nhưng Ngụy Quân vẫn có lòng nhắc nhở: "Đừng có chơi lửa quá lớn, miễn cho bị Liên minh tu chân giả phát hiện ra điều không thích hợp, từ đó dẫn lửa thiêu thân. Dã thú khi bị thương là nguy hiểm nhất, hiện tại thời điểm này đi kích thích những người tu hành đã bị thương càng nguy hiểm hơn so với lúc đó."
Chu Phân Phương cũng là một người biết nặng nhẹ. Nghe Ngụy Quân nhắc nhở thế, nàng cũng ý thức được tính nghiêm trong đằng sau chuyện này.
Nhưng nàng vẫn không từ bỏ ý nghĩ của mình.
Việc đào mỏ - nàng rất nghiêm túc.
"Thời cơ này đã qua thì không còn trở lại nữa, không thể từ bỏ. Ta muốn nắm chắc tốt cơ hội lần này. Về phần nguy hiểm… cũng không còn cách nào, phú quý là cầu trong hiểm nguy."
Ngụy Quân gật đầu, cũng không khuyên nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận