Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 1614. Người ngồi ở trong nhà, nghĩa phụ trên trời xuống (2)

Chương 1614. Người ngồi ở trong nhà, nghĩa phụ trên trời xuống (2)
Người ngồi ở trong nhà, nghĩa phụ trên trời xuống (2)
Kém xa so với cảm giác thâm sâu khó lường mà Nguyên Minh Chủ mang đến cho hắn.
Cho nên Trần Già hoàn toàn không cảm thấy là với thực lực hiện tại của Đổng Đại tướng quân, có thể phá vỡ luật thép này.
Đổng Đại tướng quân nhấp một ngụm trà, sau đó cười nói: "Ngươi nói rất đúng, ta vốn không có hoàn toàn phá vỡ luật thép này, cho nên ta chỉ có thể tìm con đường khác."
"Tìm con đường khác như thế nào?"
"Nói đến cái này, thì phải cảm ơn Nguyên Minh Chủ. Hoặc là nói, cảm ơnThiên Thi Môn. Từ thi thể sống lại một kiếp, đây là một ý tưởng thiên tài, không phải sao?"
Đổng Đại tướng quân tán thưởng nói: "Mặc dù mắt nhìn phụ nữ của lão Đinh không ổn lắm, nhưng quả thật là có chút tài cán. Lấy lịch sử làm gương, có thể biết thành bại; lấy người làm gương, có thể biết thiệt hơn. Từ trên người hắn, ta đã học được rất nhiều, cũng bớt đi rất nhiều đường vòng."
Lão Đinh?
Người trực tiếp xưng hô Nguyên Minh Chủ là lão Đinh trong thiên hạ tuyệt đối không nhiều.
Mà Đổng Đại tướng quân nói đến "Lão Đinh", giọng điệu mười phần bình thản, thậm chí mang theo một loại tán thưởng từ trên nhìn xuống.
Rất hiển nhiên, địa vị của hắn không thua Nguyên Minh Chủ, ít nhất hắn cho là như vậy.
Như vậy, thân phận của hắn ở chỗ Trần Già. . . hình như cũng không khó đoán.
"Thần. . . Thần Quân?"
Đổng Đại tướng quân cười ha ha.
"Phụng Tiên là người thông minh."
Trần Già: ". . ."
Vận khí của hắn thật sự tốt như vậy?
Nhưng mà cảm giác uy hiếp của Đổng Đại tướng quân mang đến cho hắn quả thật không lớn.
Thần Quân yếu như vậy sao?
Dường như đoán được suy nghĩ của Trần Già, Đổng Đại tướng quân nói: "Ta không phải là Thần Quân chân chính."
"Vậy đại tướng quân là. . . một cái thi thể?"
"Đương nhiên cũng không phải là thi thể, ta cũng không phải môn đồ của lão Đinh, cũng không đi đường của lão Đinh." Đổng Đại tướng quân nói: "Ta đã được truyền cảm hứng từ pháp môn tu hành thi thể thành đạo của lão Đinh, lão Đinh có thể thông qua thi thể thành đạo, vậy ta có thể cắt thi thể của bản thân ra trước hay không?"
Trần Già vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía Đổng Đại tướng quân.
Mỗi một chữ mà Đổng Đại tướng quân nói hắn đều hiểu.
Nhưng mà sau khi nối lại với nhau, hắn liền nghe không hiểu.
"Thi thể mà ta nói ở đây, không phải là thi thể thực sự, mà giống như là một loại chấp niệm, ngươi có thể hiểu không?"
Trần Già thành thật lắc đầu.
Hắn hiểu cái quả cà.
Có điều câu nói tiếp theo của Đổng Đại tướng quân, lại khiến hắn có chút hiểu.
"Sinh vật một khi sinh ra linh trí, sẽ có thất tình lục dục. Một khi bị thất tình lục dục khống chế, liền dễ dàng đưa ra lựa chọn sai lầm. Cho nên, Thần Quân với trí tuệ đại dũng, đã tách thất tình lục dục của mình ra, để bản thân trở thành một Thần Quân hoàn mỹ không phạm sai lầm."
Đổng Đại tướng quân chỉ vào mình, trầm giọng nói: "Ta là 'Vị'."
Trần Già. . . kinh ngạc há hốc.
Thế giới của đại lão thật sự là quá cao cấp.
Đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Hắn trước đây, ngay cả khái niệm này cũng không có.
Còn có thể chơi như vậy?
"Ngụy? Ngụy nào? Các hạ có mối quan hệ với Ngụy Quân?"
Phản ứng đầu tiên của Trần Già chính là nghĩ tới Ngụy Quân.
Dù sao bản thân hắn chính là Ngụy đảng.
Nhưng hắn lập tức liền ý thức được mình khẳng định đã nghĩ lệch rồi.
Hẳn là "Vị" trong "Hương vị".
Quả nhiên.
Đổng Đại tướng quân giải thích nói: "Thất tình lục dục, thất tình là hỉ, nộ, buồn, vui, sợ, yêu, ghét, mà lục dục còn lại là kiến dục (thị giác), thính dục (thính giác), hương dục (khứu giác), vị dục (vị giác), xúc dục (xúc giác), ý dục. Ta là vị dục trong lục dục, cho nên, ta không phải Thần Quân, nhưng ta là một bộ phận của Thần Quân."
Trần Già: ". . ."
Lần này nghe hiểu rồi.
Nhưng vẫn vô cùng chấsn động.
Hắn vẫn luôn cho rằng thiên tư của mình không tệ.
Bất luận là so về hướng ngang hay hướng dọc, hắn đều được xem là thiên kiêu.
Đao Thần đều tán thưởng thiên phú của hắn .
Chiến tích của Trần Già cũng đầy ngập, hoàn toàn đáng để nhắc đến.
Rất ít có sự tồn tại nào có thể khiến cho Trần Già cảm thấy mặc cảm.
Người lần trước mang lại cảm giác này cho Trần Già là Nguyên Minh Chủ.
Nguyên Minh Chủ đã gieo một hạt giống sợ hãi ở trong lòng của hắn.
Sau đó "Thần quyền" của Thần Hậu cũng khiến hắn vô cùng chấn động.
Hôm nay, hắn lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác này.
Thần Quân chặt đứt đường thất tình lục dục, hắn mới nghe lần đầu, sau khi nghe Thần Quân nói xong, hắn chỉ muốn cúi lạy.
Có điều Trần Già đã nhịn được.
"Nếu đại tướng quân là Vị, có nghĩa là Thần Quân còn có hóa thân của thất tình và các hóa thân ngũ dục khác?"
Trần Già nhìn Đổng Đại tướng quân cười khổ nói: "Không phải đều ở phàm giới chứ?"
Hắn thực sự không cho rằng phàm giới ngọa hổ tàng long như vậy.
Đổng Đại tướng quân cười thản nhiên, không trả lời vấn đề này của Trần Già, mà chuyển đề tài: "Phụng Tiên, biết vì sao ta tới tìm ngươi không?"
Trần Già trầm ngâm một lát, nói ra suy đoán của mình.
Đã đến bước này, tiếp tục che giấu đã không còn ý nghĩa nữa.
Thần Quân đã cho hắn một cái ra oai phủ đầu.
Trần Già quả thật cũng đã bị dọa.
Nhưng mà hắn không thể để cho mình có vẻ quá vô dụng.
Giá trị của một người, có liên hệ trực tiếp với năng lực của hắn.
Cho dù là bị lợi dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận