Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 1416. Thuật biến mất ngầu lòi (2)

Chương 1416. Thuật biến mất ngầu lòi (2)
Thuật biến mất ngầu lòi (2)
May đây là Ngụy Quân, chứ nếu đổi thành người khác nói như vậy, hắn nhất định sẽ cho bọn họ biết thế nào là cơn thịnh nộ của đế vương.
Nhưng đối mặt với Ngụy Quân thì Đại Hoàng tử nhịn.
Ngược lại, Ngụy Quân lại bồi thêm một câu: “Chuyện làm người chết sống lại có tồn tại, nhưng mà lấy vận khí của một một quốc đi đảo ngược sống chết của một người thì hoàn toàn là nói hươu nói vượn.”
Một trong những chấp niệm phải làm Hoàng đế của Đại Hoàng tử chính là để cứu mẹ mình.
Nhưng mà cách hắn cứu mẹ trong mắt Ngụy Quân hoàn toàn vô nghĩa.
Thật ra chỉ có một cách an toàn nhất — giết chết Ngụy Quân, tất cả sẽ được giải quyết dễ dàng.
Thiên Đế không phải gì cũng làm được, ít nhất Thiên Đế sẽ không thể tự sát. Nhưng chuyện cứu sống một người, đối với Thiên Đế thì không có gì khó khăn.
Cái gọi là biện pháp mà Hồ Vương nói cho Đại Hoàng tử, luyện hóa vận khí của một quốc gia đủ để có thể đảo ngược hai thế giới sinh tử, loại chuyện này chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Ý là chưa ai thấy qua.
Có thể thành công được ta cùi.
Về vấn đề này, trong lòng Đại Hoàng tử cũng chưa chắc không biết thứ này không đáng tin.
Nhưng con người luôn sẵn lòng tin những gì họ muốn tin.
Cho nên nhiều khi, họ sẽ lừa mình dối người.
Ngụy Quân chủ động nói chủ đề này để khuyên nhủ Đại Hoàng tử một chút, đừng tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng Đại Hoàng tử lại chọn tránh né.
“Sở dĩ Yêu Hoàng muốn gặp Cơ soái là vì những lời của di nương ta, di nương ta thành công khiến cho Yêu Hoàng tin sự tồn tại của đảo Trung Địa là âm mưu Tây Đại Lục muốn lật đổ vị trí Yêu Hoàng của hắn.”
Cách lái sang chuyện khác đã thành công.
Ngụy Quân sợ đến sững người.
“Cái này mà Hồ Vương cũng dám nói?”
Trí tưởng tượng thật phong phú.
Hắn đã đọc qua nhật ký của Dương đại soái cũng không thể nghĩ đến thao tác này.
Đại Hoàng tử nói tiếp: “Quan trọng là Yêu Hoàng cũng tin.”
Ngụy Quân phải thốt lên khá lắm.
Thiệt luôn, một người dám nói, một người dám tin.
Yêu Hoàng và Hồ Vương, đúng là trời sinh một cặp.
Vua với quần thần này thật xứng đôi vừa lứa.
“Cho nên Yêu Hoàng muốn tiêu diệt đảo Trung Địa?”
“Đúng vậy, không chỉ có như thế, Yêu Hoàng còn muốn cho Tây Đại Lục phải trả giá đắt, cho nên hắn mới mời Đại Càn chúng ta hợp tác chung.”
Ngụy Quân: “..Nhưng mà đảo Trung Địa không phải yêu của chúng ta sao?”
“Sắp không phải rồi.” Đại Hoàng tử nói: “Di nương của ta đã xác nhận, linh trí của đảo Trung Địa đang dần tiến hóa, những thứ lúc trước Dương đại soái chuẩn bị cho tương lai đã hoàn toàn mất đi hiệu lực.”
“Hồ Vương đã đoán ra được điều này.”
Ngụy Quân lại cho Hồ Vương một like.
“Đại Càn của chúng ta thật sự quá dựa dẫm vào Hồ Vương.”
Đại Hoàng tử gật đầu nói: “Đúng vậy, công lao của di nương với Đại Càn chúng ta là quá lớn. Nếu bây giờ Yêu Đình với Đại Càn có thể liên minh thành công, di nương vẫn là có công nhiều nhất.”
“Nếu đảo Trung Địa không phải yêu của chúng ta, vậy nên hợp tác cùng Yêu Hoàng.”
Ngụy Quân cảm giác hiện tại mọi thứ đã sắp rõ ràng.
“Yêu Hoàng đồng ý đứng về phe chúng ta, tất nhiên chúng ta cũng không thể từ chối.”
“Ta biết, nhưng ta nghĩ, bây giờ chúng ta với Tây Đại Lục óc chó sắp đánh nhau rồi, Liên minh người tu chân cũng đã hao tổn rất nhiều sức lực, nhưng Yêu Đình lại không chút sứt mẻ, thực lực giữ gìn hoàn chỉnh nhất, Ngụy đại nhân, không thể để ngọn gió này thổi lâu được.”
Ngụy Quân: “...”
Không ngờ cái người mày rậm mắt to Đại Hoàng tử này lòng dạ lại xấu xa vậy.
Nhưng ý tưởng này của Đại Hoàng tử, Ngụy Quân nghĩ nghĩ thấy hình như cũng có lý.
Tuy là đồng minh.
Nhưng mà ngươi không thể sống tệ, cũng không thể sống quá tốt.
Nếu ngươi sống quá tốt, ta sẽ thành tiểu đệ.
Trên thực tế hiện tại Yêu Đình đã xem Đại Càn như tiểu đệ.
Đặc biệt là sau khi Tứ hoàng tử trở thành hoàng đế Đại Càn.
Sau đó Yêu Đình sẵn sàng cho Đại Càn có lợi, đều là do cảm thấy Đại Càn trên danh nghĩa thực tế đã trở thành nước phụ thuộc của Yêu Đình.
Nhưng hiển nhiên Đại Hoàng tử không muốn làm nô.
“Ngươi muốn làm như thế nào?”
Ngụy Quân khá tán đồng với quan điểm của Đại Hoàng tử.
Bằng hữu bên nhau cả đời, ai sống tốt hơn người đó là chó.
Đại Hoàng tử cắn răng nói: “Đồng minh chính là dùng để phản bội, cho nên ta muốn nhân lúc Yêu Hoàng ra biển nâng đỡ Ưng Vương lên làm một đợt tạo phản. Ngụy đại nhân, ngươi cảm thấy có được không?”
Ngụy Quân dùng ánh mắt vi diệu nhìn chằm chằm Đại Hoàng tử trong chốc lát.
Làm cho Đại Hoàng tử bị nhìn đến không được tự nhiên.
“Ngụy đại nhân nhìn ta như vậy làm gì?”
“Không có gì, ta chỉ là cảm khái, không hổ danh là con cháu nhà lão Quân.”
“Có ý gì đấy?”
“Những chuyện ngươi đang làm, lúc trước tiên đế cũng đã từng làm.”
Đại Hoàng tử kinh ngạc: “Phụ thân của ta? Một tên vô dụng như hắn còn có thể có thao tác cao cấp như vầy?”
Ngụy Quân: “Ta nói là Tiên Đế…”
Đại Hoàng tử nghĩ lại.
Càn Đế là Càn Đế.
Tiên Đế là Tiên Đế.
Càn Đế là đồ vô dụng, nhưng Tiên Đế thì không.
Hắn đã hiểu Ngụy Quân đang nói gì.
Lúc trước khi chiến tranh Vệ Quốc, Mặc gia và Nho gia cũng đã chiến đấu trên tiền tuyết, chém giết vì Đại Càn.
Sau đó Hoàng thất bao gồm cả quân đội đã hãm hại Mặc gia và Nho gia.
Đương nhiên, chiến tranh Vệ Quốc cuối cùng vẫn là Đại Càn giành được thắng lợi.
Người thắng không nhận lấy chỉ trích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận