Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 864: Càn đế: Ngủ giấc tỉnh lại, toàn triều đều là Đế đảng (7)

"Thế giới này ngoại trừ Tây đại lục và Càn quốc trước kia, còn có cái gì khiến cho ngươi cảm thấy ngạc nhiên sao?"
Tội Ngạo nghĩ một hồi rồi đáp:
"Ta có thể cảm giác được có mấy sinh linh có thiên phú cao đến không ngờ. Nếu bọn họ có thể phá vỡ gông xiềng, nhìn thấy thế giới lớn hơn, có lẽ sẽ có cơ hội tiến thêm một bước, trở thành cường giả sánh vai với ngươi và ta, hoặc là vượt qua ngươi và ta."
Lam Tình có chút bất ngờ, nhưng cũng không phải đặc biệt bất ngờ.
Nếu của suy đoán của nàng là thật, vậy ngay cả Thiên Đế cũng ở thế giới này, xuất hiện vài nhân tài cũng rất bình thường.
Nói không chừng chính là vị đại lão nào của thiên đình đang đầu thai thành hộ pháp Thiên Đế.
Thậm chí cũng không đầu thai, trực tiếp ngụy trang ẩn núp ở bên cạnh Thiên Đế.
Lam Tình không thể xác nhận suy đoán của mình là đúng, nhưng trực giác nói cho nàng biết đứng về phía Tội Ngạo sẽ cực kỳ nguy hiểm.
"Đạo Tổ bắt đầu từ người tầm thường, Thiên Đế khởi đầu từ dân gian. Ngoại trừ thần thánh trời sinh đã mạnh mẽ, đa số cường giả đều tự mình nhích lên từng bước một. Một thế giới sinh ra vài thiên tài đứng đầu, rất hợp lý, chỉ sợ bọn họ vốn không có thời gian và không gian trưởng thành."
Lam Tình nói.
Tội Ngạo thản nhiên nói:
"Năm đó thế giới của ta cũng như thế. Kẻ trộm lửa không nhắm vào bất kỳ sinh linh nào, thứ chúng ta cần chỉ là ngọn lửa văn minh."
Thông tin Tội Ngạo tiết lộ quả thực đã khiến cho Lam Tình có hơi bất ngờ.
"Ngươi đến từ một thế giới bị Kẻ trộm lửa hủy diệt sao?"
"Không sai, sau khi thế giới ta sinh ra bị Kẻ trộm lửa đào trộm ngọn lửa văn minh liền bị phá hủy hoàn toàn, chìm vào đống hoang tàn, đến nay cũng chưa trùng kiến lại."
Lam Tình:
"Kẻ trộm lửa đã hủy diệt tinh cầu mà ngươi sống, sau đó ngươi trở thành Kẻ trộm lửa rồi đi hủy diệt tinh cầu của những người khác."
Ngữ khí Tội Ngạo lạnh nhạt:
"Quả thực như thế."
"Thiếu niên giết rồng, cuối cùng biến thành ác long. Thật đúng là không hề làm cho người ta cảm thấy bất ngờ chút nào."
Lam Tình nói:
"Ngươi vẫn còn kém xa Thiên Đế nhiều."
Thiên Đế cũng giết rồng, nhưng vẫn không trở thành ác long.
Lam Tình lại lần nữa giữ vững lòng tin của mình.
Lập trường không thể thay đổi.
Tội Ngạo đính chính lại câu nói của Lam Tình:
"Ta chưa từng có nghĩ tới giết rồng, mặc dù tương lai ta giết thầy cũng là vì để cho thực lực của bản thân ta tiến thêm một bước."
Lam Tình:
"Kẻ trộm lửa hủy diệt thế giới mà ngươi sinh ra, là sư phụ của ngươi?"
"Phải."
Lam Tình không nói nên lời.
Quả nhiên, Người quan sát nhất mạch cùng Kẻ trộm lửa nhất mạch tách nhau ra là đúng.
Bằng không tên điên như thế nếu trở thành đạo lữ của nàng, nàng thật lo lắng ngày nào đó đối phương vì muốn trở nên mạnh hơn mà giết chết mình.
Nhưng lòng hướng đạo và lòng muốn mạnh hơn của đối phương quả thực vô cùng kiên định, thậm chí còn mạnh mẽ hơn nàng.
Phương diện này thì Lam Tình bội phục.
Phần lớn cường giả đều mắc bệnh hoang tưởng, tính cách có vấn đề đều vô cùng bình thường.
Lam Tình cũng không bất ngờ, thậm chí còn kiêu ngạo trong lòng thầm đánh giá Tội Ngạo.
Chỉ tiếc, Tội Ngạo gặp phải một đối thủ đặc biệt.
Cho dù chỉ có khả năng một phần vạn, Lam Tình đều nói cho mình chọn lại một vạn lần nữa cũng vẫn muốn đứng về phía Ngụy Quân.
Ván cờ sinh tử còn đang tiếp tục.
Đồng thời Tội Ngạo và Lam Tình đang đấu sinh tử, cũng đang dần dần tìm ra nội tình của đối phương.
Mà hết thảy những điều này, người trong thế giới cũng không biết.
Ngay cả Ngụy Quân cũng không biết.
Sau khi Ngụy Quân biết được một vài thông tin từ chỗ Thiên Đạo, tin tức nên thông báo cũng đã thông báo rồi, sau đó liền bắt đầu viết sách sử của mình.
Làm nghề nào yêu nghề đó.
Dù sao trên người hắn vẫn còn có chức quan.
Nhưng dùng thời gian ngắn như vậy đã hoàn thành xong công trình viết sách soạn sử to lớn này, Ngụy Quân cũng coi như là đã phá kỷ lục.
Soạn sử mấy chục năm, ở các triều đại đều là thao tác cơ bản.
Ngụy Quân dùng chưa tới một năm.
Quả thực tiến cảnh thần tốc.
Biết được Ngụy Quân sắp kết thúc công việc, Bạch Khuynh Tâm và Lục Nguyên Hạo cũng lần lượt bỏ xuống chuyện vặt vãnh ở Lục Phiến môn và Ty Giám, tất cả đều đến bên cạnh Ngụy Quân, chứng kiến một thời khắc này mang tính lịch sử.
Chiến tranh vệ quốc có thể nói là chuyện quan trọng nhất trong hai mươi năm thậm chí là một trăm năm trong quá khứ của Đại Càn .
Trong chiến trường đấu tranh tàn khốc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, gần như toàn bộ người Đại Càn đều muốn biết.
Mà hai người bọn họ sắp sửa thành người biết sớm nhất.
Bạch Khuynh Tâm và Lục Nguyên Hạo đều có hơi kích động.
Nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy sách sử do Ngụy Quân viết, vẻ mặt hai người càng ngày càng nghiêm trọng.
Nhất là Lục Nguyên Hạo.
Sắc mặt hắn còn có chút tái nhợt.
Bị dọa sợ rồi.
"Phía sau thần tiên trên trời còn có chủ mưu đứng sau màn có cấp bậc cao hơn."
"Hơn nữa độ cao đã thâm nhập vào Tây đại lục và liên minh người tu chân."
"Thậm chí còn nhập vào trong cơ thể Càn đế, có phát tác bất cứ lúc nào, cũng có thể là đã phát tác. Càn đế tu đạo mấy năm nay, tỉ lệ rất lớn chính là đang giải quyết vấn đề này."
Lục Nguyên Hạo xem đến chỗ này cũng không dám xem tiếp.
"Ngụy đại nhân, ngài nghiêm túc sao?"
Ngụy Quân còn chưa viết xong, đầu cũng không ngẩng, vừa múa bút như bay vừa nói:
"Càn đế hèn nhát vô năng mà cũng xứng để cho ta bịa đặt sao?"
Đã lâu chưa làm nhục Càn đế Thanh xuân của bản Thiên Đế đã trở lại.
Lục Nguyên Hạo hít vào một ngụm khí lạnh.
Có gì nói nấy, hắn cũng thật sự cảm thấy Càn đế không xứng để cho Ngụy Quân tạo ra tin đồn thất thiệt về hắn.
Mà Bạch Khuynh Tâm nhìn đến nơi đây liền lập tức nhớ đến tình hình lần đầu tiên nàng và Càn đế nói chuyện ở điện Thanh Tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận