Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 1274. Ngươi Đánh Của Ngươi Ta Đánh Của Ta (4)

Chương 1274. Ngươi Đánh Của Ngươi Ta Đánh Của Ta (4)
Ngươi Đánh Của Ngươi Ta Đánh Của Ta (4)
Nhưng Ngụy Quân không quá lo lắng.
Lão Đinh đã dọn dẹp đường rồi.
Chẳng qua là chết lúc nào mà thôi.
“Trần Già, không cần phải sợ lão Đinh, thật ra thì ngươi khắc hắn.” Ngụy Quân nói.
Trần Già bất ngờ: “Ta? Ta khắc Nguyên Minh Chủ? Ngụy Quân, không sợ ngươi chê cười, thật ra là ta có chút sợ hắn.”
Ngụy Quân bình tĩnh nói: “Rất bình thường, dù sao lúc trước ngươi gọi hắn một tiếng cha. Hơn nữa chiến tích của Nguyên Minh chủ còn đó, ngươi sợ hắn cũng không kỳ quái. Nhưng ta nói thật, ngươi khắc hắn.”
"Ta lấy gì khắc hắn?"
Trần Già tới bản thân cũng không nắm chắc.
Ngụy Quân khẽ cười nói: “Tên của ngươi khắc hắn. Tin ta đi, trong tương lai hắn sẽ nằm trong tay ngươi. Mặt khác, sau này ngươi ở giới tu hành, đừng để gọi là Trần Già nữa, mà gọi là “Phụng Tiên” đi. Cái tên “Phụng Tiên” này mang theo nguyền rủa.”
Trần Già: “…mang nguyền rủa gì?”
“Khắc nghĩa phụ.”
Vẻ mặt Trần Già ngây ngốc.
Hắn không rõ ý của Ngụy Quân.
Ngụy Quân cũng không muốn cho hắn rõ ràng.
Đến mức độ hiện tại của Ngụy Quân, lời nói tuỳ ý đều có khả năng trở thành sự thật.
Dù sao lão thiên gia còn phải gọi hắn là cha.
Đương nhiên, đương sự cũng cần phải cố gắng mới được.
Cũng may Trần Già cũng rất cố gắng.
Thực lực Trần Già hiện tại cũng không yếu.
Hơn nữa, thế lực hắn có cũng không yếu.
Quan trọng nhất là còn có Ngụy Quân giúp hắn.
“Giết Nguyên Minh chủ đối với ngươi hiện tại mà nói quả thật là có chút khó xử. Nhưng ngươi có thể dẹp sào huyệt của Nguyên Minh chủ.”
“Dẹp sào huyệt Nguyên Minh chủ?”
Trần Gia phản ứng lại.
“Thiên Thi môn?”
Thiên Thi môn, một trong mười đại tông môn sáng lập ra Liên minh người tu chân.
Mặc dù hiện tại Liên minh người tu chân trên danh nghĩa đã giải thể, nhưng mà Thiên Thi môn thì vẫn còn.
Hơn nữa, từ ý nghĩa nào đó mà nói thì Thiên Thi môn hẳn là không e ngại môn phái khác công kích.
Dù sao đều là người đã chết qua một lần.
Muốn hoàn toàn giết chết bọn họ, so với giết chết người tu hành còn khó khăn hơn nhiều.
Ngụy Quân nói chuyện Nguyên Minh chủ có khả năng qua lại với Hải Hậu cho Trần Già biết. Trần Già trong nháy mắt đã hiểu rõ ý của Ngụy Quân.
“Công kỳ tất cứu?”
“Nhưng thật ra Nguyên Minh chủ chưa chắc sẽ cứu viện.”
Ngụy Quân đối với chuyện này không mấy tin tưởng.
Dù sao cảm tình của Nguyên Minh chủ đối với Thiên Thi môn như thế nào, có trời mới biết.
Nguyên Minh chủ là loại kiêu hùng bạc tình, buông tha cho tông môn của mình, là chuyện hoàn toàn có khả năng.
“Nhưng nếu Nguyên Minh chủ thật sự không cứu viện, vậy thì hoàn toàn nhổ tận gốc Thiên thi môn, sau đó trông mèo vẽ hổ, đi đối phó với những môn phái khác.”
Giọng điệu Ngụy Quân nhẹ nhàng như gió như mây: “Đánh đến cuối cùng, sẽ có người tu hành không chịu nổi nữa. Ngay cả gốc gác cũng không còn, bọn họ còn ngồi được sao?”
“Ngụy Quân, đạo lý của ngươi ta hiểu. Nhưng Trường Sinh tông chưa chắc là đối thủ của Thiên Thi môn.” Trần Già cười khổ nói: “Ngươi xem trọng Trường Sinh tông quá rồi, Thiên Thi môn rất khó đối phó. Hơn nữa, đệ tử Thiên Thi môn quá khó giết.”
“Ta biết. Cho nên Đại Càn sẽ trực tiếp xuất binh giúp Trường Sinh tông.”
Trần Già bất ngờ: “Đại Càn bây giờ còn dư sức giúp Trường Sinh tông? Nguyên minh chủ và Tây đại lục liên thủ. Tình cảnh Đại Càn vốn đã rất khó khăn, còn mở rộng chiến tuyến? Chịu nổi không?”
“Chịu không nổi.”
Ngụy Quân chân thật nói.
Quả thật là chịu không nổi.
Bởi vì Đại Càn còn bị Long cung kìm hãm.
Không có khả năng cùng lúc khai chiến cả ba bên.
Mặc dù chỉ chiến với một phương, cũng không nhất định sẽ thắng.
“Cho nên, có được có mất?”
Lần này Trần Già hoàn toàn phản ứng lại.
Cả người hắn giật mình.
“Ngụy huynh, ngươi là muốn… Buông tha cho… Không được, tuyệt đối không được.”
Ngụy Quân thản nhiên nói: “Cứng rắn kháng cự cũng không nhất định có thể chống cự được. Một đám người tu hành phối hợp với Tây đại lục có vũ khí có một không hai trong thiên hạ. Đội quân chủ lực của Đại Càn lại không có ở đây, làm sao mà đánh?”
Trần Già không thể phản bác, chỉ là nói: “Đánh không lại cũng phải đánh. Chúng ta không thể chắp tay đầu hàng.”
“Đánh không lại, nên lui thì phải lui lại. Còn người còn nước, mất người mất nước. Ta chọn người trước.”
Dù sao Ngụy Quân cũng là người từng đọc qua Mao tập.
“Trần huynh, lúc ngươi còn chưa tu đạo, ngươi đã bao giờ đánh nhau chưa?”
“Đã từng.”
“Vậy ngươi hẳn là biết, thời điểm đánh nhau, biện pháp tốt nhất chính là mặc kệ có bao nhiêu người đánh ngươi, ngươi cũng chỉ nhìn chằm chằm vào một người để đánh. Ngươi đánh đối phương đến chết khiếp, bọn người đánh ngươi sẽ bị dọa.”
Trần Già có chút suy nghĩ.
“Tây đại lục và Nguyên minh chủ liên thủ, bọn họ đánh của bọn họ, chúng ta đánh của chúng ta.”
“Cứng rắn so thực lực thì Đại Càn không phải là đối thủ của bọn họ. Nhưng Trường Sinh tông và Đại Càn liên thủ, cùng lắm kéo thêm Kiếm Các ra tay với Thiên Thi môn. Thiên Thi môn sẽ nằm ở thế hạ phong.”
“Lúc này muốn so sánh ai ác hơn ai, chỉ có thể đánh đau đối phương.”
Nói trắng ra thì chính là làm thương tổn lẫn nhau.
Sắc mặt Trần Già lạnh lùng nhìn Ngụy Quân. Lần đầu tiên nhận thức được Nguỵ huynh ngoài bộ mặt chính khí chói chang, còn có một con tim lạnh lùng quyết đoán.
Ở phương diện này thậm chí còn vượt xa hắn.
“Ta sẽ đi gặp Minh Châu công chúa. Trần huynh nếu không có ý kiến gì thì lập tức quay về tông môn bố trí việc này. Nếu kế hoạch có biến, ta sẽ thông báo cho ngươi kịp thời.”
“Được!”
Trần Già cắn chặt răng.
“Ngụy huynh, ngươi thông qua các con đường, tiếp xúc với Trường Sinh tông một chút.”
“Ta hiểu, ta lập tức sắp xếp ngay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận