Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 771: Bởi vì ái khanh, sẽ không dễ dàng bi thương (2)

Ngụy Quân hiếu kỳ nói:
"Lục Tổng quản khảo giáo tiến độ học tập của các ngươi?"
"Đúng, nghĩa phụ luôn nói đọc sách khiến con người sáng suốt. Còn nói Ngụy đại nhân người sở dĩ ưu tú như vậy, là vì đọc sách nhiều, cho nên vẫn dạy nghĩa tử chúng ta phải đọc nhiều sách."
Lục Nguyên Hạo nói.
Bạch Khuynh Tâm vỗ tay tán thưởng:
"Lục Tổng quản ánh mắt lâu dài mà, không hổ là đầu sỏ chấp chưởng Giám sát ti."
Nàng rất là bội phục.
Có khổ cũng không khổ đến trẻ em, có nghèo cũng không nghèo đến giáo dục.
Lý niệm giáo dục của Lục Tổng quản ở Đại Càn hiển nhiên là mười phần tiên tiến.
Lục Nguyên Hạo liếc mắt nhìn Bạch Khuynh Tâm một cái, lắc lắc đầu nói:
"Cách nói này của nghĩa phụ cũng không đúng."
"Không đúng?"
"Đúng vậy, câu nói đầu tiên của nhị ca đã làm cho nghĩa phụ á khẩu không trả lời được."
Ngụy Quân cùng Bạch Khuynh Tâm trong đầu đồng thời hiện ra bộ dáng Đệ Nhị.
Dũng sĩ mà.
Ở Giám sát ti lại có thể dám phản bác Lục Tổng quản.
"Nhị đương đầu nói cái gì?"
Bạch Khuynh Tâm hỏi.
Lục Nguyên Hạo nói:
"Nhị ca nói với nghĩa phụ, lão Cửu ở hoàng cung cũng đọc rất nhiều sách, nhưng đọc sách không cũng không có tác dụng gì, mấy ca ca khác đều cho rằng rất có đạo lý."
Ngụy Quân, Ma Quân và Bạch Khuynh Tâm đều nhất thời câm nín.
Thật lâu sau, Bạch Khuynh Tâm cảm khái nói:
"Quả nhiên là thân nhị ca."
"Không phải thân, chúng tôi đều là đứa nhỏ do nghĩa phụ thu dưỡng."
Lục Nguyên Hạo thương hại nhìn Bạch Khuynh Tâm một chút.
Đều nói Bạch đại nhân trí tuệ vô song, sao ngay cả chút thường thức ấy cũng không có chứ?
Bạch Khuynh Tâm không nói gì chống đỡ.
"Tên mập, cậu thực đọc rất nhiều sách?"
Ma Quân nghi ngờ nói.
Lục Nguyên Hạo ngực ưỡn lên, ngạo nghễ nói:
"Tôi đọc sách tuyệt đối không ít hơn so với Ngụy đại nhân đọc."
"Vậy Ngụy Quân trúng Trạng Nguyên, ngươi sao lại không dám nhận Lục Khiêm khảo hạch?"
Ma Quân đưa ra vấn đề, nhất châm kiến huyết.
Lục Nguyên Hạo sắc mặt đỏ lên:
"Chuyện người đọc sách, có thể gọi là không dám sao? Tôi là không muốn để cho các ca ca của tôi khó coi, nói đến nghĩa phụ của tôi học vấn cũng không nhiều, tôi nếu biểu hiện quá tốt, nghĩa phụ tôi sẽ thực xấu hổ."
"Tôi tin."
Ngụy Quân đứng về phía tên mập.
Thương hại đến từ học bá đối với học tra.
"Tôi cũng tin."
Bạch cô nương cũng là một học bá, hơn nữa còn là loại đã xem qua là không quên được, bằng không cũng không đảm đương nổi thiên hạ đệ nhất danh bộ.
Chỉ có Ma Quân ngay thẳng nhất:
"Tôi không tin, khẳng định là vì cậu xem đều là sách không đứng đắn."
Lục Nguyên Hạo phát hiện mình thực chán ghét yêu quái.
"Chỉ là một miêu yêu, ta không chấp nhặt với ngươi. Ngụy đại nhân, đổi ngày chúng ta tìm cơ hội luận bàn học vấn một chút, ta là người làm công tác văn hoá, thật ra không có bao nhiêu tiếng nói chung cùng mấy người nghĩa phụ."
Ngụy Quân:
"... Tốt, nhưng ta cùng Lục Tổng quản tiếng nói chung thật ra cũng nhiều."
Lục Khiêm luận nội tình văn hóa tự nhiên không thể so với Thượng Quan Thừa tướng, nhưng hiểu rõ thế sự đều là học vấn.
Rất nhiều thứ không phải chỉ có thể học từ trong sách.
Lấy cuộc đời cùng trải qua của Lục Tổng quản, làm lão sư Quốc Tử Giám đều dư dả.
Lục Nguyên Hạo tuy tính tình trì độn, nhưng vẫn cảm nhận được không khí xấu hổ hiện tại.
Hắn lựa chọn cứng rắn nói sang chuyện khác:
"Tôi đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, Bạch đại nhân, nghĩa phụ tôi bảo tôi hỏi người một chút, hiện tại xét nhà xét được tiền tài là bao nhiêu?"
Bạch Khuynh Tâm biết Lục Tổng quản muốn hỏi cái gì, lắc lắc đầu nói:
"Xác thực không ít, tối thiểu trong quốc khố hiện tại có tiền, tốt hơn rất nhiều so với trước đây. Nhưng vấn đề của Đại Càn không phải một sớm một chiều, tiền tài xét nhà này thật nếu buông ra mà chi tiêu, cũng không chống đỡ được bao nhiêu. Nếu phát sinh chiến sự, vậy lại như muối bỏ biển."
"Như vậy mà nói, nghĩa phụ sẽ không thu tay lại."
Lục Nguyên Hạo nói:
"Nghĩa phụ từng nói qua, heo nuôi mập là phải giết thịt, không đủ mà nói thì tiếp tục giết. Nuôi bọn chúng nhiều năm như vậy, hiện tại quốc gia không có tiền, đến lúc bọn chúng nên cống hiến rồi."
Ngụy Quân nhíu mày.
Thao tác này của Lục Tổng quản giống như đã từng quen biết.
Trước nuôi heo cho mập, đợi thời điểm hữu dụng thì giết thịt.
Nhưng ý định ban đầu khi nuôi heo khẳng định là không thể tính tới.
Tài nguyên tiêu hao để nuôi heo trong quá trình này cũng không thể lấy trở về.
Tổn thất sẽ không là một số lượng nhỏ.
Nhưng tính sổ sau thu, vẫn tốt hơn so với không tính sổ.
Bạch Khuynh Tâm tự cũng biết đạo lý này, sắc mặt của nàng có chút ác liệt.
"Lục Tổng quản nếu tiếp tục giết nữa mà nói, vậy triều đình sẽ rung chuyển, hơn nữa lực cản gặp phải sẽ không nhỏ. Cần xử lý đều đã xử lý xong rồi, còn chưa thể xử lý, đều là rất khó ra tay."
Bạch Khuynh Tâm nói.
"Không có biện pháp, chiến tranh có khả năng hàng lâm bất cứ lúc nào, trong quốc khố không có tiền, triều đình nhất định phải nghĩ biện pháp kiếm tiền."
Lục Nguyên Hạo bất đắc dĩ nói:
"Giám sát ti chúng ta không phải là nơi làm ăn, có thể nghĩ đến biện pháp kiếm tiền nhanh nhất, chính là xét nhà diệt môn. Giết thêm vài đại tham quan, quốc khố sẽ có tiền."
Lục Tổng quản khẳng định là một nhân tài, nhưng thuật phát tài không phải phạm vi nghiệp vụ của hắn.
Cũng không phải phạm vi năng lực của Bạch Khuynh Tâm.
Thuật nghiệp có chuyên công.
Cho nên Lục Tổng quản muốn giúp quốc gia kiếm tiền biện pháp rất đơn giản trực tiếp cắt đám rau tham quan này.
Những người này trong nhà khẳng định có tiền.
Nhưng mà làm loại chuyện này, hơn nữa còn là chuyện xét nhà diệt môn, rất nhiều thời điểm là tự tuyệt quan trường.
Trong khoảng thời gian này Bạch Khuynh Tâm tra được rất nhiều thứ, nhưng mà Bạch Khuynh Tâm trước nay luôn ghét ác như cừu hiện tại cũng không dám dễ dàng có động tác.
Giống như là nàng nói, phản hủ bại mất nước, không phản hủ bại từ từ mất nước.
Cái nào cũng không dễ gì lựa chọn.
"Tôi lại thương lượng một chút cùng Thượng Quan Thừa tướng rồi mới tính."
Bạch Khuynh Tâm không có đưa ra ý kiến ngay.
Loại chuyện này liên quan đến rất nhiều phương diện, Bạch Khuynh Tâm không dám tự mình quyết định.
Dù sao trị quốc không phải hành hiệp trượng nghĩa ở giang hồ, trong khoảng thời gian này Bạch Khuynh Tâm cũng trưởng thành lên rất nhiều, nàng biết chức vị không thể khoái ý ân cừu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận