Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 1700. Phụng Tiên chảy nước mắt trảm nghĩa phụ (4)

Chương 1700. Phụng Tiên chảy nước mắt trảm nghĩa phụ (4)
Phụng Tiên chảy nước mắt trảm nghĩa phụ (4)
Nhưng mà công chúa Minh Châu vừa liên lạc với hắn xong, Trần Già lại thông qua Nhất Hiệt Thư liên lạc hắn.
Nhìn thấy một Ngụy Quân khỏe mạnh hoạt bát, Trần Già cũng ngơ ngác.
Cuộc đời lên voi xuống chó, vui mừng đau thương, đều đến quá nhanh.
Chờ sau khi Ngụy Quân đơn giản giải thích một chút nguyên nhân hậu quả, Trần Già vừa mừng vừa sợ.
"Không ngờ lại là như thế, cái này chẳng phải là nói Đổng Đại tướng quân chết chắc rồi?"
"Phải, hắn chết chắc rồi." Ngụy Quân cho câu trả lời khẳng định.
"Ta đã hiểu rồi."
Trần Già nhanh chóng ngắt kết nối.
Nếu Đổng Đại tướng quân chết chắc rồi, vậy trước khi Đổng Đại tướng quân chết, hắn phải tận dụng hết khả năng để lấy được càng nhiều lợi ích từ người Đổng Đại tướng quân.
Biểu hiện thiện chí của Nho gia, chắc chắn phải tiếp nhận.
Thông qua mỹ nhân kế trở mặt với Đổng Đại tướng quân? Không thành vấn đề.
Dù sao bản thân Đổng Đại tướng quân mình cũng chủ động bày tỏ muốn diễn kịch với hắn.
Chỉ là hiện tại, phải suy xét vấn đề diễn giả làm thật rồi.
Trần Già vốn đang suy nghĩ, mình phải thông qua phương thức gì để ám chỉ Đổng Đại tướng quân rằng Ngụy Quân còn sống.
Kết quả không cần đến ám chỉ của hắn, Đổng Đại tướng quân tự mình đã phản ứng lại được.
Dù sao Đổng Đại tướng quân cũng không phải là kẻ ngốc.
Có thể bị Thiên Khôi Tinh thần lừa bịp một lúc, nhưng không thể bị Thiên Khôi Tinh thần lừa bịp một đời.
Cục diện không phát triển như hắn tưởng tượng, dư luận về cái chết của Ngụy Quân cũng không có lan truyền rộng rãi, quan trọng nhất là thi thể và đầu Ngụy Quân vẫn chậm chạp chưa được Thiên Khôi Tinh thần đưa tới kinh thành, Đổng Đại tướng quân liền biết đã xảy ra vấn đề rồi.
Tiếp tục điều tra thêm một chút, Đổng Đại tướng quân hoàn toàn chết tâm.
Chờ đến khi Trần Già lần nữa gặp lại Đổng Đại tướng quân, người Đổng Đại tướng quân vẫn bị bao quanh bởi hồ rượu rừng thịt, tản ra một khí tức nồng nàn của kiêu hùng cuối đường.
Ánh mắt Cửu Thiên Tuế nhìn về phía Đổng Đại tướng quân cũng tràn ngập thương hại.
"Đại tướng quân, còn có hi vọng không?"
Đổng Đại tướng quân lắc đầu nói: "Không còn nữa, không còn hi vọng nữa, Thiên Khôi Tinh thần phản bội, Ngụy Quân chưa chết, chứng cứ ta liên lạc với Thiên Khôi Tinh thần liên lạc khẳng định cũng đã rơi vào tay Ngụy Quân. Bằng chứng chắc như núi, Ngụy đảng không có khả năng từ bỏ cơ hội tốt như vậy, ta cũng không có cách nào biện bạch."
Nói tới đây, Đổng Đại tướng quân cười khổ nói: "Mất đi địa vị đại tướng quân và Thái sư, ta cũng mất đi ý nghĩa sống, chỉ có thể trở về thôi."
Giống với dự đoán của Ngụy Quân, hắn đương nhiên là có thể sống lại.
Điều kiện tiên quyết là hắn sống lại phải có ý nghĩa.
Nhưng mà bây giờ kế hoạch của hắn thất bại, cho dù sống lại, cũng chỉ sẽ lại bị giết một lần.
Đã không có khả năng Đông sơn tái khởi.
Sống lại trong tình hình này, liền mất đi ý nghĩa.
Thần Quân giữ lại phân thân là hắn cũng liền mất đi tác dụng.
Cho nên đối với Thần Quân mà nói, ý nghĩa duy nhất của hắn, chính là bị thu hồi sau khi chết.
Đổng Đại tướng quân hiểu rất rõ điều này.
Ánh mắt hắn dừng lại ở trên người Trần Già.
"Phụng Tiên, lại đây, quỳ xuống."
Trần Già không nói hai lời, trực tiếp quỳ gối trước mặt Đổng Đại tướng quân.
"Nghĩa phụ, ta nhận được tin tức, Ngụy Quân có khả năng chưa chết."
"Ta đã biết rồi." Đổng Đại tướng quân thổn thức nói: "Lão phu suốt ngày đánh ngỗng cuối cùng bị ngỗng mổ mù mắt, cũng là nhân quả tuần hoàn, báo ứng thích đáng. Có điều lần này lão phu đến, cũng không thể bó tay chịu trói, bị tên tiểu tử Minh Châu tống vào ngục tù. Cho dù là chết, lão phu cũng sẽ tự mình lựa chọn cách chết."
Trần Già đã kiểm soát được nhịp tim của mình .
Sau đó hắn liền nghe thấy Đổng Đại tướng quân nói: "Phụng Tiên, Nho gia có liên hệ ngươi không?"
"Có, Vương Tư Đồ đã đích thân liên hệ ta, hứa rằng chỉ cần ta giết chết nghĩa phụ, hắn liền hứa gả Thiền nhi cho ta."
Đổng Đại tướng quân cười lạnh một tiếng, nói: "Quả nhiên không ngoài dự tính của ra, nhưng mà thôi, lợi dụng Nho gia một lần đi. Phụng Tiên, lần này vi phụ chết chắc rồi."
"Nghĩa phụ, nhất định còn có cơ hội, ngài đừng bỏ cuộc."
"Không còn cơ hội nữa rồi, trong lòng ta hiểu rõ." Giọng điệu Đổng Đại tướng quân rất bình tĩnh: "Có điều vi phụ tung hoành nửa đời, vốn không sợ chết. Nếu như cái chết đã được định sẵn, vậy trước khi chết, ta sẽ hoàn thành tốt sứ mệnh cuối cùng. Những chuyện khác đều đã sắp xếp tốt, chỉ có một chuyện duy nhất, vẫn phải cần Phụng Tiên giúp ta."
"Xin nghĩa phụ dặn dò."
Giọng điệu Trần Già đã rung rung.
Bàn về tố chất tự thân của nội gián.
Đổng Đại tướng quân nói: "Phụng Tiên, giết ta đi. Nếu nhất định phải chết, chết trong tay ngươi, vi phụ chết cũng không tiếc, còn tốt hơn bị áp giải đến pháp trường xử tử. Lấy tính mạng của ta, đi mê hoặc Nho gia vàNgụy đảng, đây là đại lễ cuối cùng vi phụ có thể tặng cho ngươi."
Trần Già phút chốc chảy nước mắt: "Nghĩa phụ, làm sao Phụng Tiên có thể làm ra hành động giết cha súc sinh như vậy?"
Đổng Đại tướng quân than nhẹ một tiếng, đưa tay đặt lên đầu Trần Già cảm khái nói: "Phụng Tiên, đừng có áp lực tâm lý. Ngươi giết vi phụ, là đang giúp vi phụ giải thoát, là vì tốt cho vi phụ."
Trần Già nước mắt giàn dụa.
Phụ từ tử hiếu, hết sức cảm động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận