Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 1123. Nguyên thần (2)

Chương 1123. Nguyên thần (2)
Nguyên thần (2)
Nếu không phải hắn chủ động bại lộ, trước kia không có bất kỳ kẻ nào phát hiện ra thân phận của hắn.
Những năm trước đây, Trần Già ở kinh thành, Quốc sư tin tưởng hắn là người của mình, dân chúng Đại Càn cũng đều tin tưởng hắn là người của Quốc sư.
Lần đầu gặp lại, Bạch Khuynh Tâm là thiên hạ đệ nhất danh bộ, ánh mắt là không thể nghi ngờ, nhưng mà nàng cũng không phát hiện điểm đáng ngờ nào từ trên người Trần Già.
Lúc đó, sự chú ý của Ngụy Quân để ở trên người Cơ Đãng Thiên nhiều hơn, đồng nghĩa cũng xem nhẹ Trần Già.
Sau này là chính Trần Già chủ động tiết lộ, Chu Phân Phương cùng Mạnh lão mới biết được thân phận thật của hắn.
Trên phương diện che dấu thân phận mình, Trần Già vẫn luôn rất cẩn thận, hắn tuyệt đối là một nội ứng ưu tú.
Đáng tiếc, đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Mọi người đều không phát hiện ra bí mật, cuối cùng vẫn bị bại lộ.
Bại lộ ngay dưới mí mắt của Nguyên Minh Chủ.
"Nguyên Minh Chủ này… đúng là rất gì và này nọ đấy. Không hổ là người có thể áp chế được tam đầu sỏ." Ngụy Quân tán dương: "Liên minh người tu chân tuy không phải là một tổ chức đoàn kết, nhưng năng lực cá nhân của bọn họ quả thật ưu tú."
Lần trước ấn tượng mà Thiên Cơ lão nhân để lại cho Ngụy Quân cũng rất sâu.
Nếu không phải thằng nhãi đao khách Lục Nguyên Hạo này cả ngày vác một cây kiếm rêu rao khắp nơi, lúc ấy Thiên Cơ lão nhân gần như đã suýt giết chết Lục Khiêm và Kiếm Thần Cổ Nguyệt và còn Thiên Đế chuyển thế là hắn nữa.
Trận chiến đó của Thiên Cơ lão nhân vốn chiến thắng trong tầm tay, nhưng không chống lại được một Lục Nguyên Hạo có quá nhiều con bài chưa lật, ẩn giấu quá sâu, khiến cho Thiên Cơ lão nhân lật thuyền trong mương.
Nhưng trên thực tế, lần đó Lục Khiêm và Cổ Nguyệt có thể nói là toàn bại ở trnog tay Thiên Cơ lão nhân, còn có lúc ấy muốn tính kế Càn đế của Thiên Cơ lão nhân cũng bị Thiên Cơ lão nhân đè bẹp.
Là Lục Nguyên Hạo đã thắng Thiên Cơ lão nhân, không phải bọn họ thắng, bọn họ đều được coi như là bại tướng dưới tay Thiên Cơ lão nhân.
Mà lần này, Nguyên Minh Chủ cũng đã khiến cho Ngụy Quân ý thức được rằng vì sao trước kia Thượng Quan Thừa tướng, Cơ Soái và Lục Khiêm năm lần bảy lượt nhấn mạnh mình kính sợ Nguyên Minh Chủ.
Sự thật chứng minh, người có danh như cây có bóng.
Những đại tu hành giả ở giới tu hành có thể leo lên đỉnh phong quả thật cũng không phải là đèn cạn dầu.
Chu Phân Phương cũng hoàn toàn hiểu rõ điểm này.
Sau đó nàng liền nôn nóng.
Nàng nhìn hầm hầm vào Ngụy Quân, nói: "Giờ là lúc nào? Ngươi còn có lòng dạ xúc động bùi ngùi. Chúng ta hiện tại phải cứu Trần Già, đừng光顾着耍帅."
Nàng cũng không muốn Trần Già chết.
Tuy luôn kêu "Tiểu Già Tử" "Tiểu Già Tử", nhưng trên thực tế, trong lòng Chu Phân Phương cũng xem Trần Già là bằng hữu.
Mọi hành động của Trần Già đã giành được sự tôn trọng của nàng.
Cho nên sau khi ý thức được chân tướng, Chu Phân Phương phản ứng đầu tiên chính là cứu Trần Già.
Ngụy Quân trấn an Chu Phân Phương một chút: "Lão sư, không cần lo lắng, Trần Già tạm thời không chết được."
"Vì sao?"
"Ta từng chúc phúc cho hắn, người được ta chúc phúc muốn chết cũng khó, bằng không thì lần trước ngươi đã chết rồi."
Ngụy Quân đột nhiên nhớ ra, lần trước Nguyên Minh Chủ đã muốn giết Chu Phân Phương.
Hơn nữa cơ bản đã thành công.
Chẳng qua Ngụy Quân phát cho Chu Phân Phương "Câu chúc của Thiên ", sau đó Yêu Hoàng đã chặn ngang một đòn.
Cuối cùng làm cho mưu tính của Nguyên Minh Chủ sắp thành lại bại.
Nhưng nếu như không có Ngụy Quân, Chu Phân Phương… có lẽ đã chết ở trong tay Nguyên Minh Chủ rồi.
Ý thức được điểm ấy, Ngụy Quân lại càng coi trọng Nguyên Minh Chủ hơn một phần.
"Lão sư, hình như ngươi cũng suýt chết ở trong tay Nguyên Minh Chủ."
"Ta biết, ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu." Chu Phân Phương tức giận nói.
"Ta không phải đang nói điều này, ta là muốn nói, nếu không có ta —— các ngươi phải làm sao đây?"
Thắng thua tạm thời không bàn đến, bởi vì có rất nhiều nhân tố chưa biết.
Nhưng Đại Càn phải chết bao nhiêu người nữa?
"Lão sư, không có ta, ngươi có thể đã đã chết rồi."
"Tin ngươi ta chết liền ấy."
"Thật đó! Hơn có thể đã chết rất nhiều lần rồi. Nếu không có ta, nói không chừng lần đó Quốc sư đã giết chết ngươi rồi."
Chu Phân Phương ngẩn ra.
Nàng không thể không thừa nhận lời Ngụy Quân nói là đúng.
Nếu không phải Ngụy Quân, nàng không thể lĩnh ngộ được Bán Thánh chi đạo, chí ít sẽ không lĩnh ngộ nhanh như thế
Vậy thì chắc chắn nàng sẽ không phải là đối thủ của Quốc sư.
Nhưng Chu Phân Phương rất mau đã hồi thần lại, phản bác nói: "Toàn là nói xàm, nếu không có ngươi, ta cũng sẽ không nông nổi đến mức giết Quốc sư."
"Không, ngươi sẽ. Lão sư, thật ra trong lòng ngươi chính là một tình anh hùng hào hiệp chân thực nhiệt tình như vậy đấy."
Chu Phân Phương được Ngụy Quân tâng bốc, trong lòng nở hoa.
Nhưng nàng vẫn cố gắng khống chế khoé miệng của miệng, thúc giục: "Ngươi đừng thừa lời như thế nữa, hiện tại cứu Trần Già quan trọng hơn, ngươi muốn mình thổi phồng cũng chờ cứu Trần Già trước rồi nói sau."
"Chúng ta không cứu được Trần Già." Ngụy Quân nói thẳng: "Chúng ta hiện tại ngay cả Trần Già ở nơi nào cũng không biết, đi đâu cứu hắn? Hơn nữa cho dù chúng ta biết, chờ đến khi chúng ta đuổi tới nơi cũng chỉ có thể nhặt xác cho hắn. Chỉ cần Nguyên Minh Chủ muốn giết hắn, thì Trần Già nhất định phải chết."
Chu Phân Phương mặt trầm như nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận