Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 1320. Ngụy Quân: Đứa ngốc Hải Hậu (2)

Chương 1320. Ngụy Quân: Đứa ngốc Hải Hậu (2)
Ngụy Quân: Đứa ngốc Hải Hậu (2)
“Ương Vương, dưới trướng nguyên soái có một tiểu đội chuyên ám sát, đã thành công ám sát một trưởng lão Độ kiếp kỳ ở Trường Sinh tông. Nếu như ngài cần, chúng ta nguyện ý ủng hộ miễn phí, đối với Hồ Vương tiến hành phục giết.”
Sứ giả Tây đại lục nói ra ý đồ thật sự của mình.
Hồ Vương trong mắt Tây đại lục tự nhiên là nên chết.
Chỉ dựa vào quan hệ của nàng và Đại hoàng tử, Tây đại lục còn có một vạn cái lý do để giết nàng.
Càng không cần phải nói Hải Hậu muốn kết minh với Ương Vương.
Cho nên, bọn họ trực tiếp vải vương tạc ra.
Ương Vương… Tim đập thình thịch.
Quan hệ của hắn là Đại hoàng tử không giả, nhưng quả thật hắn và Hồ Vương cũng có thù.
Giết chết Hồ Vương mà thôi.
Hắn nguyện ý phối hợp.
“Nắm chắc phần thắng bao nhiêu?” Ương Vương hỏi.
Sứ giả Tây đại lục tự tin mở miệng nói: “Phải nắm chắc năm phần.”
“Vậy làm đi.”
Ương Vương không hề do dự.
Tuy nhiên, hắn biết quan hệ của Đại hoàng tử và Hồ Vương không tồi, nhưng mà hắn là sư phụ của Đại hoàng tử, không phải là bảo mẫu của Đại hoàng tử.
Ương Vương quyết định cũng sẽ không hoàn toàn quay xung quanh Đại hoàng tử.
“Nhưng bổn vương nói lời xui xẻo trước. Nếu các ngươi ám sát thất bại, hơn nữa chuyện bại lộ, vậy thì phủ sạch quan hệ. Hơn nữa, khả năng là bổn vương sẽ trở mặt, sẽ ra tay nặng với các ngươi.” Ương Vương nhắc nhở nói.
Sứ giả Tây đại lục gật gật đầu nói: “Đây là đương nhiên, Ưng Vương không cần lo lắng, chúng ta chưa bao giờ làm bằng hữu khó xử.”
“Vậy là được rồi, hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Hải Hậu sau khi nhận được phản hồi của Ưng Vương, cười càng thêm vui vẻ.
Sau khi nàng đến Đại Càn thì vốn chính là cuộc chiến thiên hồ bắt đầu.
Hiện tại lại có được hai sự giúp đỡ lớn của Trần Già và Ưng Vương.
Hải Hậu rất muốn hỏi một chút, phi long kỵ mặt (ưu thế lớn như vậy), sao có thể thua?
Đương nhiên, Hải Hậu biết làm người không thể ngang ngược, cho nên nàng nhịn.
Không vội, đợi sau khi xâm nhập vào Đại Càn, lại ngang ngược cũng không muộn.
“Trường Sinh tông và Yêu đình đã sắp đặt tốt quân cờ, hiện tại sẽ ở kinh thành chờ.”
“Đỗ Uy, nhưng ngươi ngàn vạn đừng làm ta thất vọng nha.”
Hải Hậu và Đỗ Uy đều là người của úc kim hương gia tộc, cho nên bọn họ luôn luôn bù đắp cho nhau.
Tình báo cụ thể của Trường Sinh tông, chính là Đỗ Uy cấp cho nàng, cũng chiếu cố nàng rất nhiều.
Cho nên Hải Hậu đối với Đỗ Uy cũng mong chờ hơn rất nhiều.
Tứ hoàng tử bên kia, Tây đại lục đã đầu tư không ít.
Tổng không thể cứ múc nước hắt đi như vậy.
Là thời điểm một lần nữa đi lên.
Trong lúc Hải Hậu tâm tâm niệm niệm, phủ đệ Tứ hoàng tử nghênh đón một vị khách cũ.
Liền ngay cả bản thân của Tứ hoàng tử cũng có chút kinh ngạc.
“Lão Đỗ? Hôm nay là gió gì thổi thế? Thế mà lại thổi đại ân nhân ngươi đến đây?”
Lời Tứ hoàng tử nói mười phần kỳ quái.
Đỗ Uy cũng lơ đễnh.
Tứ hoàng tử này tính tình cẩu, hắn đã sớm lĩnh giáo qua nhiều lần.
Sẽ không nói chuyện bình thường.
Hơn nữa, từ lúc Hải Hậu đi đến Đại Càn, sau khi lấy được ưu thế, số lần hắn đến nơi ở của Tứ hoàng tử quả thật càng ngày càng ít.
Chuẩn xác mà nói, địa vị Ngụy Quân ở triều đình Đại Càn càng ngày càng tăng. Nhiệt tình của hắn đối với Tứ hoàng tử cũng càng ngày càng thấp.
Ngụy Quân hiện tại đã là Thái sử công của Đại Càn, vị trí ở trên Thừa tướng.
Mà Tứ hoàng tử chẳng qua chỉ là một hoàng tử bình thường ở Đại Càn.
Luận về địa vị, Tứ hoàng tử đã không bằng Ngụy Quân.
Luận vầ quyền lực trong tay, vậy càng thua xa.
Dưới tình hình này, Đỗ Uy vốn không tin Tứ hoàng tử có biện pháp giúp hắn giết chết Ngụy Quân.
Nếu đi con đường này không thông, Đỗ Uy tự nhiên cũng sẽ bỏ quên Tứ hoàng tử.
Chỉ lúc này đây, Đỗ Uy cũng không nghĩ tới, hắn thế mà đã phải ăn cỏ phía sau (hồi đầu thảo: từ câu thành ngữ Ngựa tốt không ăn cỏ phía sau) rồi.
Điều này làm cho bản thân Đỗ Uy có chút khó có thể chấp nhận được.
Nhưng vì đại cục Tây đại lục. Đỗ Uy chỉ có thể nhịn.
“Điện hạ chớ trách ta, ta gần đây có nhiều chuyện.”
Đỗ Uy liền tìm cho mình một cái lý do.
Tuy nhiên Đỗ Uy cũng biết, Tứ hoàng tử khẳng định có thể cảm nhận được là mình đang có ý xa lánh với hắn.
Nhưng mà không quan trọng.
Có thể nói ra một cái lý do là được.
Hắn hiểu Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử người này căn bản là không cần hư danh, chỉ cần nguyện ý cho hắn điểm tốt, chuyện khác đều không quan trọng.
Quả nhiên.
Nghe được Đỗ Uy nói như vậy, Tứ hoàng tử sau đó đã nói thêm một câu: “Gần đây ngươi có chuẩn bị chỗ tốt cho ta không?”
Đỗ Uy: “…”
Nếu không phải Hải Hậu để cho hắn tiếp tục giao hảo với Tứ hoàng tử, hắn thật sự lười quan tâm tên này.
Rất không biết xấu hổ.
Cũng quá tham lam.
Nhưng Hải Hậu có một câu thuyết phục hắn:
Kiên trì thêm, còn có thể hồi vốn.
Hiện tại buông tha, đầu tư lúc trước thật sự không thể thu lại.
Cho nên, cần trung bình giá (sao để: thuật ngữ chứng khoán, khi cổ phiếu hạ vẫn phải mua cổ phiếu với giá thấp để trung bình giá) vẫn phải trung bình giá.
Không có cách nào.
“Điện hạ nói không sai, ta quả thật là đến đưa cho ngươi lợi thế. Nhưng lần này, chỗ tốt của điện hạ không phải do ta đưa, là triều đình Đại Càn các ngươi đưa tới.”
Đỗ Uy bán một cái nút.
Tứ hoàng tử nhíu nhíu mày rồi nói thẳng: “Lão Đỗ, nói chuyện đơn giản một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận