Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 1753. Thần thông không địch lại số trời, Âu Hoàng đánh cược tính không bao giờ thua (3)

Chương 1753. Thần thông không địch lại số trời, Âu Hoàng đánh cược tính không bao giờ thua (3)
Thần thông không địch lại số trời, Âu Hoàng đánh cược tính không bao giờ thua (3)
Người có bản lĩnh, đều có thể nhận được đãi ngộ đặc biệt.
Không cần Cơ Soái dặn dò, “Giữ một tay” liền chủ động tiến lên kiểm tra thi thể của Văn Vương.
Yêu Hoàng không có ngăn cản.
Về phương diện y thuật, Nhân tộc đã tiến xa hơn rất nhiều so với Yêu tộc.
“Giữ một tay” kiểm tra khoảng năm phút, gương mặt liền đã trở thành mặt khổ qua.
"Kỳ dị, kỳ dị."
Cơ Soái nói thẳng: "Lão Lưu, nói tiếng người."
Lưu Nhất Thủ: "... Kiểm tra không ra nguyên nhân tử vong, toàn thân không có bất kỳ vết thương nào, cũng không có bất kỳ dấu hiệu trúng độc hay là bị thương. Không phải chết vì sợ, không phải bệnh chết, không phải độc chết, không phải chết già, lại càng không là bị đánh chết. Lão phu cả đời đã từng thấy vô số người chết, lại chưa bao giờ thấy kiểu chết này."
Lời của Lưu Nhất Thủ, khiến cho bên phía Đại Càn ngơ ngác nhìn nhau.
Một cơn gió lạnh thổi qua, không ít người đều vô thức rùng mình một cái.
Năng lực của Lưu Nhất Thủ, bọn họ đều tin tưởng.
Không ngờ trong thiên hạ lại còn có kiểu chết mà Lưu Nhất Thủ không kiểm tra ra được.
Lại liên tưởng đến lời đồn về Đại Tam Giác Ma Quỷ.
Sắc mặt rất nhiều người bắt đầu trắng bệch.
Ngược lại bên phía Yêu đình, phần lớn còn có vẻ bình thường.
Hồ Vương tin tưởng Lưu Nhất Thủ không phải người tầm thường, nhưng nàng vẫn đích thân kiểm tra một chút thi thể của Văn Vương.
Năm phút sau, Hồ Vương cũng đã im lặng.
"Bệ hạ, thần vô năng, không kiểm tra ra được điều gì."
Lần này bên phía Yêu đình cũng có chút hoảng rồi.
Bình thường bôi nhọ Hồ ly thì bôi nhọ Hồ ly.
Thực lực của Hồ Vương không thể đứng vững trong top ba ở Yêu đình, nhưng mà cơ bản vẫn có thể đứng trong top năm, top mười thì chắc chắn vững như thép.
Trong số các Yêu Vương, vốn không nhiều yêu quái có thực lực đứng trên Hồ Vương, trong đó có Ưng Vương còn chưa đến.
Lưu Nhất Thủ không kiểm tra ra nguyên nhân tử vong của Văn Vương tử thì thôi, Lưu Nhất Thủ vốn dĩ không có bao nhiêu danh tiếng ở Yêu đình.
Hiện tại không ngờ ngay cả Hồ Vương cũng không kiểm tra ra.
Ánh mắt tất cả Yêu Vương đều nhìn về phía Yêu Hoàng.
Yêu Hoàng sắc mặt lạnh nhạt.
Thậm chí còn ngáp một cái.
Nhìn bổn Hoàng làm chi?
Buồn ngủ quá.
Muốn ngủ ghê.
Nhớ giường của bổn Hoàng.
Mùi hương cái chăn của ổn Hoàng.
Nhìn thấy Yêu Hoàng ngáp, trong lòng các Yêu Vương đều rùng mình.
Hổ Vương lớn giọng hô lên: "Bệ hạ, hiện tại ngài tuyệt đối không thể ngủ."
Yêu Hoàng: "..."
Phiền phức.
Bổn Hoàng chỉ là muốn buông rèm nhiếp chính*, làm một tên Yêu Hoàng ăn chơi đợi chết, không có việc gì thì ngủ một giấc, như vậy là đủ rồi, , mấy người thuộc hạ các ngươi sao không biết san sẻ trách nhiệm cho bổn Hoàng một chút chứ?
(*) một hoạt động trong đó người thay mặt người đứng đầu được dấu mặt để điều hành công việc quan trọng của người đứng đầu
Tuy rằng trong lòng rất u sầu, nhưng Yêu Hoàng cũng biết hiện tại bọn họ đang ở trong hiểm cảnh.
Nếu mà hắn không thể đứng ra ổn định lòng quân, hậu quả thực sự sẽ rất khó lường.
Cho nên Yêu Hoàng tiến lên hai bước, tự mình đến kiểm tra thi thể của Văn Vương, để trấn định lòng quân.
Yêu Hoàng chỉ kiểm tra trong một phút, liền trong lòng chấn động.
Không kiểm tra ra được cái gì.
Điều này rất bình thường.
Ngành chuyên về phẫu thuật.
Yêu Hoàng cũng đâu phải là học y.
Trong đôi mắt cũng không có trình độ đặc biệt.
Có điều, không kiểm tra ra cũng không sao.
Chỉ cần có thể đưa ra một lời giải thích nghe không tồi là được rồi.
Với tư cách là cầm đầu của Yêu tộc, đại biểu của sinh vật dễ thương ăn chơi chờ chết, rất lâu trước đây Yêu Hoàng đã hiểu rõ một chuyện:
Người trần thế không cần biết chân tướng, chỉ cần nghe được chuyện mà bọn họ muốn nghe.
Cho nên, Yêu Hoàng bịa ra một lý do ngay hiện trường.
Thuận tiện cho mình một like.
Không hổ danh là ta.
"Văn Vương là chết tại chỗ hiểm cảnh Đại Tam Giác Ma Quỷ quỷ dị này." Yêu Hoàng mở miệng nói.
Giọng nói trầm ổn.
Sắc mặt lạnh nhạt.
Tuy nhiên diện mạo rất dễ thương.
Nhưng Yêu Hoàng đứng ở đó, toát ra khí chất ung dung bình thản của cao thủ sắc mặt không đổi dù Thái Sơn sụp đổ trước mặt, khiến cho mọi người đều đã tin.
Cơ Soái cũng đã tin.
Tuy rằng hắn còn chưa hiểu lắm.
Cho nên Cơ Soái hỏi kỹ càng lại một chút: "Là kiểu quỷ dị gì?"
Yêu Hoàng: "..."
Bổn Hoàng ghét nhất mấy người tìm cho ra ngọn nguồn.
Nhưng mà mình ra vẻ, nuốt nước mắt cũng phải tiếp tục ra vẻ.
Cho nên Yêu Hoàng tiếp tục nói hưu nói vượn: "Bản thân vùng hải vực Đại Tam Giác Ma Quỷ có một lời nguyền kỳ lạ, đồng thời còn có các vị thần rơi xuống, nhiều nhân tố tổng hợp tạo thành, hình thành một hiểm cảnh. Bên trong trải đầy nguy hiểm, ẩn chứa rất nhiều bí mật không thể nói, bổn Hoàng cũng không thể tìm hiểu toàn bộ. Nhưng bổn Hoàng đã cảm ứng được sự nguy hiểm của vùng hải vực này, lời đồn hẳn là không sai. Cho dù thần minh đến đây, cũng không nhất định có thể sống sót. Thực lực của Văn Vương tất nhiên không sánh bằng thần minh, cho nên rơi vào kết cục như thế, vốn dĩ cũng không kỳ quái."
Lời giải thích của Yêu Hoàng đáng tin như thế.
Cơ Soái không có bất cứ nghi ngờ gì hoài nghi.
Những người khác cũng không có.
Mà đúng lúc này, đột ngột xảy ra một chuyện, đã làm củng cố thêm tính quyền uy đối với lời giải thích của Yêu Hoàng.
"Cơ Soái, không hay rồi."
"Chuyện gì?"
"Một tiểu đội trinh sát của chúng ta đã bị tiêu diệt toàn bộ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận