Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 1111. Đại trượng phu sinh ở giữa thiên địa, sao có thể cam chịu ở dưới người khác (1)

Chương 1111. Đại trượng phu sinh ở giữa thiên địa, sao có thể cam chịu ở dưới người khác (1)
Đại trượng phu sinh ở giữa thiên địa, sao có thể cam chịu ở dưới người khác (1)
Nhưng lời của Nguyên Minh Chủ đã khiến cho Trần Già hết sức kinh ngạc.
"Ta cả đời cầu đạo, cho rằng nam hoan nữ ái cũng chỉ là xiềng xích trên con đường cầu đạo, đạo lữ, thân nhân, gia tộc… cũng đều là nhân quả của trần gian, sẽ chỉ trói buộc ta lĩnh ngộ đại đạo.
"Đại đạo mênh mông, mình ta độc hành. Cho nên những năm qua, bổn tọa vẫn luôn một thân một mình, không chút vướng bận, thế mới có bổn tọa của hiện tại.
"Nhưng gặp hoạn nạn mới biết lòng người. Ta thật không ngờ, khi ta gặp nguy hiểm, lại là ngươi tới nhắc nhở ta. Ta không có gia tộc, không có con cháu, nhưng giờ phút này lại có một suy nghĩ.
"Trần Già, nếu ta không nhớ lầm thì ngươi là cô nhi?"
Trần Già kinh hãi rồi.
Nhưng hắn vẫn luôn là một người thông minh.
Nguyên Minh Chủ cũng đã nói đến nước này, hắn rõ ràng đã hiểu được ý tứ của Nguyên Minh Chủ.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt không giống giả bộ của Nguyên Minh Chủ, Trần Già cắn chặt răng, lập tức quỳ một gối xuống trước mặt Nguyên Minh Chủ, chắp tay nói: "Trần Già lang bạt nửa đời, bơ vơ không nơi nương tựa. Sư phụ đối đãi ta như con, nhưng sau khi người chết, Trần Già lại lẻ loi một mình. Trong lòng ra luôn hận, chỉ hận không có ai vì ta che gió chắn mưa, ta cũng không thể làn tròn đạo hiếu của một người con, người đồ đệ với cha mẹ thầy cô. Nếu minh chủ không chê, Trần Già nguyện bái minh chủ làm cha nuôi, ngày sau đối đãi với minh chủ như cha ruột của mình."
Nguyên Minh Chủ đỡ Trần Già dậy, cười sang sảng: "Con ngoan, ta có đứa con trai như con giống như trời ban cơ duyên vậy. Cha con ta liên thủ, bọn đạo chích đó chắc chắn sẽ hóa thành tro bụi."

Gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng.
Mà Nguyên Minh Chủ và Trần Già vừa gặp gỡ, cũng đã tạo nên một đoạn giai thoại trong nhân thế.
Trần Già rất vui vẻ.
Nguyên Minh Chủ lại càng vui vẻ.
Bất luận là sự trọng tình trọng nghĩa hay là thiên phú tu luyện của Trần Già, hoặc là vị trí hiện tại của Trần Già ở Trường Sinh tông cùng với đệ nhất bảng thiên kiêu đều đủ để chứng minh sự ưu tú của hắn.
Hắn đúng là kiêu hùng đỉnh nhất thiên hạ, là đại nhân vật được thế giới công nhận.
Nhưng Trần Già cũng là thiên kiêu hàng đầu của thế hệ trẻ.
Nhận một thiên kiêu như vậy làm con nuôi cũng không bôi nhọ thanh danh của hắn, ngược lại còn làm cho Nguyên Minh Chủ cảm thấy rất tự hào.
"Trần Già, xưng hô thế này quá xa lạ rồi, con có tên tự không?"
Chỗ này phải giải thích một chút, ở thế giới này tên tự cũng không phải quá thịnh hành.
Dù sao Tây đại lục cũng đã hoàn thành cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật lần thứ hai.
Rất nhiều tập tục cũ đều đã bị thay đổi, nhất là ở dân gian Đại Càn.
Ngược lại là cơ cấu nội bộ giống như Liên minh người tu chân, bởi vì được hợp thành bởi người trong giới tu hành, người tu hành vừa bế quan đã không biết năm tháng. Cho nên ở phương diện thay đổi tập tục, bọn hắn đã định là sẽ lạc hậu hơn phàm trần thế tục.
Điều này cũng tạo thành một hiện tượng chính là rất nhiều người tu hành trong Liên minh người tu chân có tên, còn có tên tự, lại còn có đạo hào.
Xưng hô cũng rất rắc rối, gọi gì cũng có.
Trong thế hệ đệ tử trẻ thì tình huống này rất ít. Đa số đều lấy tên ngắn gọn cho tiện.
Nhưng mà Nguyên Minh Chủ là một lão cổ hủ.
Tuy ở phương diện học tập và thực lực Nguyên Minh Chủ đều bắt kịp thời đại, nhưng mà ở phương diện tập tục, bởi vì cũng không ảnh hưởng đến sự tăng tiến thực lực của hắn nên hắn cũng không thay đổi nhiều.
Cái tên Trần Già này vừa nghe đã biết ngay là Quốc sư đặt cho, vừa giống đạo hào, cũng có thể làm tên. Nhưng mà Nguyên Minh Chủ cảm thấy hiện tại mình và Trần Già đã là phụ tử, lại kêu tên trực tiếp thế kia thì có hơi xa lạ, cũng không có tiện cho bọn họ thành lập quan hệ phụ tử thân mật.
Nghe thấy Nguyên Minh Chủ hỏi như vậy, Trần Già liền vang lên cái tên tự mình từng dùng.
Nhưng ký ức có liên quan đến cái tên tự đó cũng đã biến mất trên thế giới này.
Ngay cả cha mẹ hắn, hiện tại cũng đã quên mất hắn rồi.
Ngụy Quân và Chu Phân Phương chỉ biết đến sự tồn tại của hắn mà cũng không biết toàn bộ quá khứ của hắn.
Thậm chí ngay cả chính bản thân Trần Già cũng sắp quên đi cái tên đó.
Nhưng mà được Nguyên Minh Chủ nhắc tới, Trần Già mới phát hiện, thật ra hắn vẫn còn nhớ.
"Không dối gạt minh chủ, cô nhi như ta không có tên tự, nhưng ta từng ảo tưởng rất nhiều lần mình có người thân, có cha mẹ, có một gia đình hòa thuận. Ta nhất định sẽ trở thành đứa con khiến cho bọn họ cảm thấy tự hào. Chỉ cần bọn họ nuôi nấng ta trưởng thành, nhất định ta cũng đối đãi với bọn họ chân thành chí hiếu. Cho nên ta đã lén lút đặt cho mình một cái tên tự. Bây giờ nghĩ lại cũng khá buồn cười."
"Tên là gì?"
"Phụng Tiên!"
Nguyên Minh Chủ nháy mắt lộ vẻ xúc động: "Phụng tiên tư hiếu, tiếp hạ tư cung. Phụng Tiên, nghĩa là cũng tế tổ tiên. Trần Già, à không, Phụng Tiên, con quả nhiên là đứa trẻ chân thành và hiếu thảo."
Trần Già thoải mái chấp nhận: "Minh chủ… nghĩa phụ quả nhiên là tài học hơn người. Ngay cả sách cổ Nho gia cũng hạ khẩu thành văn."
Trong Liên minh người tu chân có rất nhiều người tu hành, nhưng mà người có thể nói thẳng ra hàm nghĩa của hai chữ "Phụng Tiên” cũng không được mấy người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận